Giang Khải bị Âu Trấn Phàm làm cho sợ run cả người giọng điệu của hắn hoàn toàn nghiêm túc uy thế đáng sợ.
"Tôi..tôi biết rồi..chào cậu tôi trước đây"
Giang Khải gật đầu lia lịa, nhanh chóng đi ra ngoài.
Âu Vân Nhi vừa nhìn thấy Giang Khải đổ mồ hôi lạnh từ thư phòng đi ra liền lo lắng chạy lại hỏi.
"Thằng nhóc đó có làm khó anh không ?..sao thế.."
Hắn đột nhiên nhớ lại bộ dạng đáng sợ cùng với giọng nói điềm đạm tĩnh lặng của Âu Trấn Phàm thì không khỏi hoang mang, gượng cười nhìn Âu Vân Nhi trả lời
"À không..cậu ta đồng ý kí hợp đồng rồi..không sao".
Hơn nữa tiếng sau, Âu Trấn Phàm cũng tạm biệt rồi đi về công ty tiếp tục làm việc.
Âu Duật Phong chưa kịp nói lời nào với hắn thì người đã không thấy đâu nữa, Kim Bách Giao cũng bắt đầu cảm thấy chàng trai tên Giang Khải này có vấn đề có vẻ như không phải là người tốt nên khéo léo kéo con gái mình vào phòng nói chuyện riêng.
"Vân Nhi..mẹ thấy cậu ta không tốt đâu"
Âu Vân Nhi nắm tay Kim Bách Giao cười hiền hoà tựa như một ánh nắng nhẹ nhàng vậy.
"Mẹ đừng lo..Giang Khải anh ấy rất tốt với con, chúng con chưa làm gì vượt qua giới hạn cả.."
"Thôi được rồi...mẹ chỉ lo cho con..con là con gái duy nhất của chúng ta, không thể để con phải chịu ấm ức gì được..."
Bên ngoài, Âu Duật Phong cũng chẳng ưa gì Giang Khải nên cũng không muốn ngồi tiếp chuyện với hắn ta, ông lạnh lùng một mình về phòng nằm nghỉ.
Giang Khải cũng không mấy để tâm, hắn nhận được một tin nhắn lạ rồi nhanh chóng rời đi ngay thậm chí còn không báo với Âu Vân Nhi một tiếng, chỉ thờ ơ nhắn vài ba chữ cho cô rồi vội vã lái xe đi.
Ở một nơi khác, căn hộ của Tôn Mịch bị một số người lạ mặt thay nhau đi vào gõ cửa.
Dù trông ai cũng sát khí lạnh tanh nhưng vẫn lịch sự gõ cửa và nhẹ nhàng hỏi trước khi vào.
"Cho hỏi có ai ở nhà không ?"
Hạ Ly Tâm bên trong nhà mà bị loạn cả lên, không dám lên tiếng.
Một mình chạy lên căn gác trốn, ngay lúc này may mắn sao Tôn Mịch đi về.
"Các người là ai vậy ?"
Một người đàn ông trong số họ đứng ra trả lời.
"Chào cô..chúng tôi nhận lệnh đến đây đón Hạ nhị tiểu thư về..mong cô hợp tác"
"Cô gái đó không có ở đây.."
Dù rất sợ nhưng Tôn Mịch nhất quyết không cho bọn họ vào kiểm tra, dường như bọn họ cũng không định đi cứ khăng khăng muốn vào.
Người đàn ông áo đen bắt đầu mất kiên nhẫn, liền đưa tay ra hiệu cho hai người đàn ông phía sau cản cô lại tiếp tục phá cửa đi vào.
"Dừng lại..các người đang làm gì vậy"
Ngô Thiết Vân không biết đến từ bao giờ, lạnh giọng lên tiếng thì bọn họ cũng dừng tay lại.
Đám người này là người của Hạ Quảng Tam - ba của Hạ Ly Tâm nên ít nhiều cũng biết qua tiếng tâm của Ngô Thiết Vân một chút mà kiên nể.
"Ngô Tổng..chúng tôi đến đây tìm người là cô gái này không chịu hợp tác mà thôi"
Cũng không hiểu sao lúc này, Cố Liên Thành từ phía dưới căn hộ đi lên.
Định là tai không nghe mắt không thấy nhưng khi nhìn thấy Tôn Mịch thì nhận ra cô gái hôm trước ở công ty thì cũng vào can thiệp.
"Xâm phạm nhà cửa người khác khi không có sự cho phép là tội khá nặng đấy.."
"Cố tiên sinh.."
Tình hình càng lúc càng căng thẳng, không ngờ lại xuất hiện đâu ra nhiều nhân vật máu mặt như thế đến bọn họ cũng kinh ngạc nhìn qua cô gái này.
"Nếu hai vị đã can thiệp như vậy....chúng tôi xin quay về trước, xin lỗi Tôn tiểu thư vì sự mạo muội này"
Bọn họ nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại ba người nhìn nhau khá phức tạp.
Cố Liên Thành cười thân thiện với cô rồi chậm rãi hỏi thăm và nhắc lại lần hắn gặp cô.
"Thật sự cảm ơn Cố tiên sinh..cả Ngô tổng nữa.."
Hai chữ "Ngô tổng" phát ra thật xa lạ làm sao, cả cô lẫn Ngô Thiết Vân cũng hiểu rõ.
Một người là tổng tài đã có vợ, một người là nữ minh tinh đang hot rầm rộ nếu lộ ra tin tức mối quan hệ của hai người thì đúng là không tốt cho cả hai.
Cố Liên Thành nhìn sơ qua Ngô Thiết Vân rồi thôi cứ xem như không biết gì mà chậm rãi tạm biệt rồi rời đi.
Hắn là một luật sư, chẳng lẻ một câu nói "không quen biết" là có thể lừa được hắn hay sao.
Chẳng qua không muốn làm kẻ nhiều chuyện, thị phi mà thôi.
Nhìn Cố Liên Thành rời đi hoàn toàn, Ngô Thiết Vân lo lắng nắm tay cô hỏi thăm.
"Tiểu Mịch..em không sao chứ ?"
"Tôi không sao..ở đây không tiện đâu anh mau về đi"
"Nhưng..anh rất nhớ em"
"Đừng để mối quan hệ bạn bè chúng ta...cũng không còn"
Tôn Mịch lạnh lùng nói rồi chậm rãi đi vào nhà, cô lại không nỡ nói những lời đó nhưng nếu không làm vậy thì Ngô Thiết Vân sẽ không dừng lại.
Nếu yêu cô thì xin đừng can thiệp hay xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa...
Ngô Thiết Vân ánh mắt u buồn, bàn tay như không còn chút sức lực níu giữ cô lại.
Chỉ có thể đứng một chỗ nhìn thấy cô và mãi mãi cũng không thể với lấy cô một lần nào nữa.....