Cả hai người cứ quấn lấy nhau giống như một cặp vợ chồng trẻ mới cưới vậy.
Âu Trấn Phàm nhẹ nhàng lấy một túi giấy từ trong tủ đưa ra cho cô xem, còn cả một bộ trang sức đá quý số lượng có hạng với cái giá đắc đỏ mà người như cô không nghĩ sẽ chạm đến.
"Là gì vậy.
.
"
Tôn Mịch hơi ngạc nhiên nhìn hắn hỏi, Âu Trấn Phàm khẽ ôm lấy cô giọng nói dịu dàng cưng chiều.
"Gần đến sinh nhật của chị anh.
.
anh không muốn em phải thua kém bất kì ai nên đã đặc biệt chuẩn bị những món này.
.
em thử xem nào"
"Nhưng chỗ này đắt lắm đấy"
"Với anh thì không có gì đắt giá hơn em cả.
.
đi thử xem bộ váy này cho anh xem"
Năm phút sau, Tôn Mịch chậm rãi đi ra cùng với bộ váy suông sang trọng màu vàng kim, kiểu dáng thiết kế đơn giản nhưng lại thanh lịch và thoải mái.
Âu Trấn Phàm quả nhiên càng ngày càng say mê cô không thể buông rời, chỉ có thể cười tự hào ôm lấy cô nhẹ nhàng nói.
"Em thật đẹp! "
"Thật sao ?"
"Thật.
.
thật lòng đấy"
Ở một nơi khác, lúc này Hoắc Đại Yên tay khẽ run run cầm tấm ảnh của Tôn Mịch mà sắc mặt không thể diễn tả nổi.
Ông ta đang cảm thấy vui mừng nhưng cũng lo lắng một chuyện gì đó, tờ giấy xét nghiệm DNA đích thật chứng minh Tôn Mịch là con gái của Hoắc Đại Yên và Tư Diệp Nhi.
Nhà họ Tư cũng thay nhau tìm kiếm con gái và cháu gái của mình trong suốt thời gian qua, mặc dù họ định cư nước ngoài ngay cả báo chí cũng không nhắc đến nhưng vẫn là một trong những gia đình có quyền lực không kém ai.
"Là con gái của chúng ta.
.
Diệp Nhi.
.
anh cuối cùng đã tìm được con gái rồi! em có biết không.
.
"
Hoắc Đại Yên cho người đến tận vinh thự của Âu Trấn Phàm mời người nhưng dường như bên đó không mấy đón tiếp người họ Hoắc thì phải.
"Khi tôi tới.
.
bọn họ cứ bảo không ai ở nhà"
"Không sao.
.
cứ từ từ cũng được"
Cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật của Âu Vân Nhi.
Hôm nay không khí đúng thật vui hẳn so với bình thường, xung quanh đâu cũng là người hoàng gia quý tộc.
Một buổi tiệc sang trọng đúng kiểu bật thượng lưu mà nhiều người mong muốn, Giang Khải từ ngày gặp Âu Trấn Phàm và bị hắn cảnh cáo cũng không dám có thêm ý nghĩ sâu xa đê tiện nào nữa, dường như đó chỉ là một phần hắn tiếp tục yêu Âu Vân Nhi.
"Sao vẫn chưa thấy Trấn Phàm đến nhỉ ?"
Âu Vân Nhi lẩm bẩm định điện thoại thử thì người đã đến trước cổng.
Chiếc siêu xe bản giới hạn này ở Đế Đô chỉ có một mình Âu Trấn Phàm sở hữu nên nhìn qua đã biết ngay.
Tôn Mịch có phần run run lại hồi họp nắm chặt tay Âu Trấn Phàm đi vào trong, bộ váy vàng kim đắc tiền làm tôn lên vẻ sang trọng vốn có trong cô cùng cả bộ trang sức đá quý trên người làm người khác không ngừng ồ ạt nhìn đến.
Bộ đá quý này không chỉ đắt tiền bằng một chiếc siêu xe mà còn hiếm mua, sợi dây chuyền chiếu sáng càng làm cô thêm nổi bật xinh đẹp đến động lòng người.
Âu Vân Nhi nhìn thôi cũng thấy mê mẫn huống hồ là cậu em lạnh lùng của mình, cô nhanh chóng đi lại mỉm cười thật thân thiện rồi chào Tôn Mịch.
"Chào em.
.
chị là Vân Nhi"
"Chào chị.
.
em là Tôn Mịch rất vui được gặp chị"
Kim Bách Giao cũng tiến đến nhưng điều khiến cô bắt đầu thấy áp lực không thoải mái hơn đó chính là người đi bên cạnh của bà là Lý Tu Mai.
"Mấy đứa mau vào ngồi đi.
.
"
Buổi tiệc diễn ra cũng gần xong, Tôn Mịch đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu nên xin phép ra ngoài một lát rồi trở lại sau.
Vừa ra khỏi bữa tiệc thì gặp phải Lý Tu Mai, lần này ánh mắt của cô ta tràn đầy sát khí không giống như lần trước nhẹ nhàn nhã nhặn nữa.
"Tôi không nghĩ cô mặt dày như vậy"
"Cô muốn nói gì ?"
"Bộ cô nghĩ Trấn Phàm thật sự yêu cô ? Nhà họ Âu họ sẽ chấp nhận cô thật sao"
"Hừ.
.
đó không phải là chuyện của cô.
.
dù sao người ở bên cạnh của anh ấy là tôi"
Lý Tu Mai bắt đầu tức giận, không ngờ Tôn Mịch bề ngoài trông hiền thục nhã nhặn vậy mà đối đáp lại sắc xảo như thế.
"Trấn Phàm nói cưới cô sao ?! hay chỉ là tình nhân cả đời không danh không phận ?".