Một Đời Một Kiếp

Chương 35: Nam thị Nam Hoài (2)
Edit: Nguyệt Sắc

Tàu quốc tế đi từ Bắc Kinh đến Moscow, có một toa rất đặc biệt.
Toa này có bốn phòng độc lập nhưng chỉ một phòng có khách đặt biệt ở, ba phòng căn lại dành cho bác sĩ cùng những người cầm súng. Ở Trung Quốc và Nga, mang theo súng là việc phi pháp, đáng tiếc, điều này lại không áp dụng cho vị khách trên toa này.
Bên trong căn phòng, không có ý tá, chỉ có hai bác sĩ cùng với hai người đàn ông.
Một người đang ngồi ngủ bên cạnh giường, là Kyle. Một người khác nằm ở trên giường, mới thoát khỏi đầm lầy tử vong.
Trải qua nhiều lần cấp cứu, người trên giường đã có được một ít hô hấp mỏng manh.
Sáu ngày sáu đêm trên tàu, hao phí sức lực, ngay cả hai thầy thuốc cũng đã mệt mỏi không thể chịu nổi nhưng không dám sơ suất với người đàn ông này.
Ánh nắng từ ngoài chiếu vào qua cửa thủy tinh, rơi trên mặt sàn. Tàu đang xuyên qua đại lục Siberia [1], cách nhà ga gần nhất khoảng mấy ngàn dặm, bốn phía chỉ có thảo nguyên cùng những khu rừng bạt ngàn. Phong cảnh đẹp như thế nhưng hắn lại không nhìn được.
Ai cũng không biết hắn đã lang thang trong giấc mơ đi đến nơi nào.
Trừ hắn.
Hắn sống trên đời hai mươi chín năm, đi qua rất nhiều nơi. Từ những trận đấu đầy bom đạn trên chiến trường, đến chiếc bàn tròn chính trị, rất nhiều người hận hắn, sợ hắn, cũng có nhiều người cam nguyện phục tùng hắn, thậm chí cũng có rất nhiều cô gái yêu hắn. Nhưng những nơi này đối với hắn mà nói, chỉ là một kí hiệu trên bản đồ.
Trí nhớ chân chính của hắn chỉ là cuộc sống ở Thượng Hải khi còn nhỏ, những năm tại Bỉ, và có cả cuộc hành trình đến Đông Nam Á khi mới mười bốn tuổi ấy. Lần đó, đích đến cuối cùng của cuộc hành trình chính là Uyển Đinh.
Đây là việc duy nhất hắn tự mình quyết định.
Hắn rất muốn nhìn Myanmar, quốc gia tin tưởng Phật giáo, mà Uyển Đinh là con đường tốt nhất để đến đó.
Uyển Đinh là biên giới phía Tây Nam, chỉ cần đi qua một cây cầu là có thể tới nơi hắn muốn đến. Có núi có sông, có rừng mưa nhiệt đới, cũng có những trạm biên phòng quốc gia, còn có rất nhiều người Đông Nam Á. Hắn lúc đó là một thiếu niên, cảm thấy rất hứng thú với nơi này. Nhưng hắn không biết, đó cũng là nơi có chợ đen ngầm lớn nhất Đông Nam Á, cái gì cũng có thể mua bán, bao gồm cả con người.
Đêm khuya, bên trong khách sạn, hắn bị người bịt mặt, trói lại mang ra ngoài.

Là vì ở chợ đen có người ra giá, muốn mua mạng của hắn.
Khi đó, hắn gọi là Trình Mục.
Sở dĩ thiếu một chữ “Dương” bởi vì hắn đã cắt đứt quan hệ với Trình gia, đáng tiếc, huyết thống là một điều không thể xóa bỏ, hắn vẫn bị liên lụy. Ông ngoại hắn xuất thân là một nhà tư bản, chưa bao giờ tham gia vào thế giới đen tối này. Mẹ hắn mới gả cho cha được một năm đã li hôn, dẫn hắn trở lại Thượng Hải, nên hắn cũng không có liên quan nhiều đến Trình gia.
Thậm chí là sau khi cha mất, Trình gia cho người đến báo tin, mẹ mới biết được chuyện làm ăn của cha.
Cho nên hắn bị trói, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Việc ngoài ý muốn này đã hại chết toàn bộ những người đi theo hắn. Những người đó, cả đời còn chưa thấy qua cảnh bắn nhau, đến đây lại bỏ mạng. Có một cô bé Miêu tộc [2] cũng bị trói như hắn sau đó đã mang theo hắn chạy trốn. Hai người trong đêm khuya trốn vào rừng rậm, dưới chân đều là thực vật hoang dã. Khu rừng có những âm thanh khiến người ta sợ hãi, bọn họ phát hiện, sau lưng có mấy người đàn ông trưởng thành đang đuổi theo.
Cô bé Miêu tộc sợ hãi, cuối cùng vứt bỏ hắn mà trèo lên cây đại thụ cao đến mấy thước.
Chỉ có hắn ghé vào bụi cỏ, hai tay nắm chặt thành quyền, nghe âm thanh đang tới gần.
Hắn cầu nguyện, nếu Phật tổ ra tay cứu giúp, hắn nguyện ý quy y cửa Phật. Từng đoạn từng đoạn kinh Phật không ngừng được niệm trong đầu, tim hắn đập càng lúc càng chậm, sợ hãi tràn ngập, thậm chí không nhớ được câu tiếp theo của bài kinh là gì.
Tiếng thở dốc, phỉ nhổ, còn có âm thanh mắng chửi, có vô số ánh sáng chiếu đến khiến cho nơi ẩn nấp của cô bé Miêu tộc bại lộ, cô bé bị những người đàn ông dùng súng bắn chết. Thi thể rơi từ trên cao xuống, khắp nơi đều là máu, ướt át sền sệt, bắn vào mắt hắn.
Hắn không dám lau, cũng không dám động đậy, ánh mắt đau đớn kịch liệt, tầm mắt đều là máu đỏ tươi.
Hắn không dám niệm Phật nữa.
Hắn bắt đầu học theo dáng vẻ của dì ở trong nhà, bắt đầu cầu nguyện thượng đế. Nếu trên thế giới có thượng đế, hắn sẽ tin tưởng, nếu thượng đến vươn tay cứu giúp, hắn cam nguyện trở thành tín đồ.
Không có ánh sáng như trong truyền thuyết, cũng không có sự cứu giúp như hắn cầu nguyện.
Chỉ có trái tim càng đập càng sợ hãi, còn có tiếng vui cười của những người đàn ông. Họ đe dọa hắn phải lập tức xuất hiện, nếu không sẽ đem hắn lột da rút gân, bán cho những bộ tộc ăn thịt dã man.
Hắn bước gần đến bọn họ một bước, đột nhiên nghe tiếng súng vang lên, có người ngã xuống trong nháy mắt, sau đó là một trận bắn nhau. Vô số viên đạn xuyên qua thân cây, mùi thuốc súng nồng nặc kết hợp với mùi máu, tiếng nổ ầm ầm khiến hắn giật mình. Một người đàn ông gần chết nằm gần đó nhìn qua, đã thấy hắn rồi.
Người đó miệng khép mở, không thể nói ra nửa chữ, rồi chết đi.
“Anh, ở đó có người sao?” Bỗng nhiên có tiếng của một cô bé.

“Người? Không phải chết hết rồi sao?”
Thiếu niên kia tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn đến kiểm tra.
Trong tay thiếu niên cầm một khẩu súng nhỏ, không ngừng ngọn giáo dài đâm, chọc vào những bụi cỏ mà hắn đi qua.
“Hư.” Cô bé bỗng nhiên giữ chặt thiếu niên, chỉ chỉ vào cái nơ nhỏ trên mặt đất, “Không cho tìm, tìm được rồi anh sẽ giết họ diệt khẩu.”
Thiếu niên ôm bả vai của cô bé: “Bắc Bắc của anh mềm lòng sao?”
Cô dạ một tiếng rồi ngồi xổm xuống nhìn thi thể của cô bé Miêu tộc kia. “Có thể Abu Jung đang truy đuổi những đứa nhỏ, có một người chết thật thảm, số còn lại hãy để họ trốn đi đi.”
Hắn không biết có phải cô bé đó đã thấy hắn hay không.
Hắn thấy được cô.
Gương mặt rất nhỏ, khóe mắt khẽ nhếch, con ngươi màu đen.
Đó là cô bé xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp qua.
Nam Bắc dần dần đã có ý thức nhưng vẫn rất suy yếu, không thể nói thành câu hoàn chỉnh, theo bản năng muốn vuốt ve bụng của mình. Đáng tiếc, Đỗ rất cẩn thận, ngay cả khi cô bệnh nặng như thế vẫn trói cô như cũ.
Chẳng qua là đổi dây thừng thành dây vải mà thôi.
Nam Bắc khi biết được bản thân không thể làm động tác đơn giản này thì không nói lời nào, nhắm hai mắt lại.
Bác sĩ già kia mở to đôi mắt mù, xác định phương hướng của cô, nhắc nhở cô phải chú ý những gì khi ăn uống, phải hoạt động thế nào, dưỡng thai ra sao.
Nói rất nghiêm túc, dường như không biết cô đang bị trói.
Đỗ sợ bất kì kẻ nào cũng có thể tiết lộ tung tích của hắn, sau khi xong việc cũng nhốt bác sĩ trong một căn phòng, hứa hẹn sau khi hắn rời đi thì sẽ thả bác sĩ ra, hơn nữa sẽ trả tiền công thật cao. Đối với Nam Bắc đang bị trói, hắn chỉ nói thần kinh cô có vấn đề quan trọng, sợ cô làm hại chính mình cùng đứa bé.
“Nước Mỹ bán cho UAE hơn 400 bom siêu phá boongke [3].” Đỗ xem tin tức quốc tế trên tivi, “Rất nhanh sẽ vượt qua Moscow về số lượng vũ khí bán ra.” Hắn kiêu ngạo nói, “Rất nhanh.”

Nam Bắc không nói được lời nào.
Cô biết, người này đang trong trạng thái điên cuồng.
Mà cô chỉ muốn bảo vệ đứa con của Trình Mục Dương.
Nghĩ đến cái tên này, lòng của cô lại hung hăng đau đớn, thân mình cuộc lại.
Bác sĩ bắt mạch của Nam Bắc, phát hiện sự bất thường gì đó của cô, tay dừng lại rồi nói với Đỗ: “Cô ấy đã bị trói lâu lắm rồi, cần mát xa tay chân, nếu không…” Đỗ vẫy tay đánh gãy lời nói của bác sĩ, bảo cô bé Philippines còng cổ tay phải của Nam Bắc vào đầu giường rồi mới tháo vải trói tay chân cho cô.
Hắn luôn nắm khẩu súng trong tay, như là một bộ phận của cơ thể.
Bác sĩ nắm một bàn tay của cô, chậm rãi mat xa, giúp cô khơi thông huyết mạch.
Cô bị trói chặt hơn mười ngày, ngay cả đi toilet hai chân cũng bị trói, bị súng chỉa vào trán. Đây là lần đầu tiên hai chân được tự do, lại được bác sĩ mát xa nên chân trái dần dần có thể hoạt động được.
Sau đó là chân phải, tay trái.
Cô nhắm mắt, cảm giác được máu trong cơ thể đã bắt đầu chảy thông suốt.
Chỉ có tay phải vẫn bị khóa ở đầu giường.
Đỗ đang xem tin tức trên tivi: “Mỹ hợp tác cùng UAE trong các lĩnh vực lọc dầu, quân sự, hàng không, cùng du lịch. Tất cả đang trong tiến trình đàm phán.” Đỗ bỗng nhiên tắt tivi, có chút cáu gắt vỗ cái bàn: “Tốt hơn chưa?”
“Thêm một chút nữa.” Bác sĩ nói.
Nam Bắc bỗng nhiên rên rỉ, như là bị đau chỗ nào đó.
Đỗ nhìn cô.
Thân thể cô bỗng nhiên co rút, tay trái nắm chặt đùi phải, bởi vì bị bịt miệng mà không thể nói được gì, nhìn vào có thể thấy cô rất thống khổ. Đỗ vốn phiền chán trong lòng thấy cô như vậy thì khẩn trương đứng lên đi qua: “Sao lại như vậy? Cô ấy có vấn đề gì không? Có thể sanh non hay không?”
Hắn liên tục hỏi bác sĩ mấy vấn đề.
Nói chưa dứt thì cảm thấy da đầu phát đau, Nam Bắc nắm mạnh tóc Đỗ kéo đầu hắn đập vào đầu gối của cô. Nháy mắt đau đớn ập đến, hắn muốn lui về sau thì bị bác sĩ ôm mạnh thắt lưng.
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh.
Nam Bắc dùng hai đùi kẹp cổ hắn, sau đó hướng đầu hắn đập vào tường. Sau một âm thanh va đập lớn, Nam Bắc nhanh chóng đoạt được súng, chỉa vào tháo dương của Đỗ.
Trận đấu ngắn gọn kia đã dọa cô bé trong phòng.

Cô bé thấy ông chủ của mình bị bắt thì xoay người bỏ chạy, ra khỏi cửa lại bị cảnh tượng bên ngoài làm cho sợ hãi. Có bốn năm khẩu súng nhắm thẳng vào trán cô bé.
Dưới ngọn đèn đỏ sậm, một người đàn ông cao lớn hạ thắt lưng cúi xuống.
“Sợ sao?” Hắn dùng ngôn ngữ Philippines, không mang theo bất cứ tình cảm nào, lạnh lùng hỏi cô bé.
Cô bé ngay cả lắc đầu cũng không dám. Người này, so với cảnh tượng lúc nãy còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Ánh mắt màu đen, gần như không có một chút ánh sáng.
Đây là một đôi mắt dày đặc sát khí.
Nam Bắc không ngừng thở dốc, nhìn thấy người ở cửa thì ngực đau đớn. Hơn mười ngày bị trói, hơn nữa lại bệnh nặng mới khỏi, còn có việc của Trình Mục Dương, còn có đứa bé, cô đã hoàn toàn sức cùng lực kiệt.
Trước khi bác sĩ kia ám chỉ cô, cô cũng không biết mình có cơ hội thoát thân như vậy.
Người đàn ông kia đi về phía cô, Nam Bắc đã bắt đầu lấy lại được sức lực, vươn một bàn tay ra. Người đàn ông nhanh chóng cầm chặt tay cô, sau đó lấy chìa khóa trên người Đỗ mở còng tay cho Nam Bắc.
Nam Hoài không đành lòng nhìn dáng vẻ hiện nay của cô, thấp giọng nói: “Anh canh giữ bên ngoài hơn mười ngày, sợ làm bị thương đến em nên không dám cứng rắn tiến vào.”
Cô lại giống như trước đây, vùi vào lòng hắn, không rên một tiếng.
Không khóc cũng không động.
Nam Hoài ôm cô từ trên giường đứng dậy, nói với những người đàn ông ở phía sau: “Từ giờ trở đi, Nam Bắc đã chết, Nam gia sẽ làm tang sự lớn. Trong vòng mười năm, tôi không muốn thấy người của CIA xuất hiện ở Đông Nam Á.” Hắn nhìn Nam Bắc ở trong lòng, “Nói với bọn họ, những lời của tôi, tuyệt đối không phải nói đùa.”
Hắn không cho phép có người biết Nam Bắc ở đâu.
Càng không cho phép bất cứ ai có cơ hội uy hiếp đến an nguy của cô.
—Hết chương 35—
***
Chú thích:
[1] Đại lục Siberia là vùng đất rộng lớn gần như nằm trọn trong nước Nga, chiếm gần toàn bộ phần Bắc Á và bao gồm phần lớn thảo nguyên Á-Âu. Vùng đất này bắt đầu từ phía đông dãy núi Uran trải dài đến Thái Bình Dương; phía bắc là Bắc Băng Dương xuống phía nam là các ngọn đồi miền bắc Kazakhtan và có biên giới với Mông Cổ và Trung Quốc. Trừ phần tây-nam không nằm trong lãnh thổ Nga, các vùng khác nhau của Xibia chiếm tới 77% diện tích nước này, trong khi đó chỉ chiếm có 22% dân số toàn Nga.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận