Một Đời Như Mộng

Vốn dĩ với tốc độ hành trình của mình, Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân đã có thể kịp về Bồng Lai đảo để đón năm mới.

Ngờ đâu trời lại không chiều lòng người, liên tiếp mấy ngày tuyết rơi dày đặc, xe ngựa lại đang đi qua thôn nhỏ, tuyết phủ kín mặt đường khiến việc đi lại trở nên khó khăn, làm chậm trễ hành trình rất nhiều.

Mãi cho tới đêm giao thừa, bọn họ mới tới được Tuyên Thành.

Ký Châu xưa nay nổi tiếng là một địa phương giàu có, phong cảnh cũng rất thơ mộng hữu tình. Tuyên Thành là thủ phủ của Ký Châu, vậy nên sự phồn hoa của nó là điều không cần bàn tới.

Khi bọn họ vào được thành thì trời đã chạng vạng, Liễm Quân nhìn thấy một khách điểm được trang hoàng tinh tế, sạch sẽ mà trang nhã, liền quyết định chọn chỗ này qua đêm.

Tiểu nhị trong điếm với con mắt sành sỏi, vừa nhìn thấy cách ăn vận của Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân đã biết là kẻ ra tay hào phóng, vì vậy thái độ cũng nhiệt tình hẳn lên.

Liễm Quân biết Liễu Mộng Dĩ không thích những chỗ đông người, nên bảo tiểu nhị chuẩn bị hai gian phòng, sau đó thu xếp một nhã gian để dùng cơm. Khi tiểu nhị đưa bọn họ lên lầu hai, thì thấy một Thanh y nam tử đi qua, tiểu nhị vội vàng lên tiếng chào hỏi.

Liễm Quân nghe được hai tiếng “Lão bản”, bất giác quay đầu nhìn lại, thì ra nam tử kia lại là Tô Tử Tịch.

“Tô Tử Tịch.”

Tô Tử Tịch thấy có người gọi, chợt đứng lại, vừa nãy y vội vã xuống lầu nên không để ý người đang đi lên. Mặc dù dung mạo Liễm Quân vì trúng độc mà có chút thay đổi, nhưng quen nhau đã nhiều năm như vậy, Tô Tử Tịch chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Tô Tử Tịch đưa hai người đến nhã gian, gọi mấy món đặc sắc, lúc này mới hỏi Liễm Quân, “Sao ngươi lại ở đây?”

Liễm Quân đáp, “Chuyện khá dài dòng, ta cũng lười nói.”

Tô Tử Tịch nhịn không được quét qua Liễu Mộng Dĩ vài lần, Liễu Mộng Dĩ dung mạo xuất chúng khí chất lạnh lùng cô ngạo, không muốn chú ý cũng khó.

“Vị này là?” Tô Tử Tịch hỏi.

Liễm Quân sửng sốt, quả thực khó mà trả lời ngay được, một lát sau mới nói, “Là bằng hữu.”

Tô Tử Tịch ở chung với Liễm Quân nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Liễm Quân tỏ ra thất thố, y nhìn Liễm Quân cười ám muội, cố ý nhắc lại, “Ồ, là bằng hữu nha.”

Nói xong, Tô Tử Tịch quay lại cười với Liễu Mộng Dĩ, tuy không quyến rũ, nhưng lại đầy sự thích thú, chất chứa một loại phong tình khó nói.

“Không biết công tử họ gì?”

Liễm Quân đương nhiên nhận ra ẩn ý của Tô Tử Tịch, hung hăng liếc y một cái.

Liễu Mộng Dĩ vẫn không phát hiện có gì bất thường, bình thản đáp, “Họ Liễu.”

“Tô Tử Tịch, không phải ngươi đang ở cùng Lạc Vân Hầu sao?” Liễm Quân thiêu mi cười.

Tô Tử Tịch nghe vậy, lập tức thu hồi ý cười, y bắt chước câu trả lời của Liễm Quân lúc nãy, “Chuyện khá dài dòng, ta cũng lười nói.”

Liễm Quân đắc ý cười ha hả.

Mới nãy ở hành lang nên không nhìn rõ, lúc này mặt đối mặt, Tô Tử Tịch mới thấy rõ những vết thương của Liễm Quân. Y cau mày, hổ thẹn nói, “Chuyện xảy ra tại Tống phủ, là ta đã liên lụy ngươi.”

Liễm Quân sửng sốt, vẻ mặt cũng không có gì oán hận hay thống khổ, hắn hồi đáp, “Đã là chuyện của tám trăm năm trước còn nhắc tới làm gì? Không phải bây giờ ta vẫn sống rất tốt đó sao, vẫn đi lại hoàn toàn bình thường, chỉ là không khiêu vũ được mà thôi.”

Tuy Liễm Quân nói vậy, nhưng ánh mắt lại không che giấu được sự nuối tiếc.

Tô Tử Tịch lắc đầu, tiếc hận nói, “Năm đó ai chẳng biết Liễm Quân ngươi kỹ vũ chấn động thiên hạ, hơn nữa dung mạo cũng thuộc hàng...”

“Hiếm khi thấy ngươi khen ta, hôm nay ta đến đây quả là đúng rồi.” Không đợi Tô Tử Tịch nói hết, Liễm Quân đã cắt đứt lời y, hắn cười gượng, “Thế nào, chẳng lẽ bây giờ ta xấu lắm ư? Ta còn chưa chê ngươi già đó.”


Liễm Quân nhỏ hơn Tô Tử Tịch mấy tuổi, nên hắn hoàn toàn có tư cách nói câu này. Nếu là trước đây, Tô Tử Tịch đã sớm cùng hắn tranh cãi, nhưng giờ đây ngay cả nửa câu y cũng không thốt nên lời.

Dung mạo của Liễm Quân bây giờ đương nhiên không tính là xấu, nhưng những vết tích trên da vẫn còn khá rõ.

Mặc dù Liễu Mộng Dĩ không hiểu bọn họ nói gì, nhưng nụ cười bất đắc dĩ của Liễm Quân như kim châm vào lòng y, khiến con tim đau nhói.

Sau khi Tô Tử Tịch rời đi, Liễu Mộng Dĩ đột nhiên hỏi Liễm Quân, “Cậu có muốn khôi phục lại hình dạng trước đây?”

Liễm Quân sửng sốt, mất nửa ngày mới khôi phục lại.

Nói không muốn là giả, nhưng hắn vẫn nhớ lời của Liễu Mộng Dĩ, độc Vong Tình không khó giải, chỉ cần hắn học hỏi một thời gian là có thể tự mình trị khỏi.

Lúc trước ở Bồng Lai đảo, Liễm Quân đã từng thử phối dược. Khi hắn đưa cho Tử Mâu xem, nàng đã nói thuốc này mặc dù không có hiệu quả nhanh chóng, nhưng chỉ cần dùng điều độ, chưa đến nửa năm là có thể loại bỏ toàn bộ độc tố trong cơ thể.

Chỉ là sau khi rời khỏi Bồng Lai đảo, việc uống thuốc đã bị ngừng trệ mấy hôm.

Liễu Mộng Dĩ thấy Liễm Quân không nói gì, lần này có vẻ thông minh hơn một chút, y nói, “Phương thuốc cậu dùng trước kia, Tử Mâu đã nói lại với ta, nó có thể tiêu độc nhưng không phải là thuốc giải, tính ra cũng đã uống được một thời gian rồi.”

Liễu Mộng Dĩ nắm lấy tay Liễm Quân, sau khi bắt mạch cho hắn, mới nói tiếp, “Thực ra, không phải chỉ có thuốc giải mới giải được độc, chẳng qua nếu đi đường vòng, sẽ hao phí thời gian và dược liệu hơn thôi.”

“Thật vậy sao, không lẽ độc này có thể giải được ngay?”

Không biết là do mừng rỡ hay kinh ngạc, Liễm Quân hiếm khi nói chuyện thất thố như vậy.

Hơn một năm nay, hắn luôn tự nhủ với mình, nếu đã không cải biến được hiện thực thì đành phải chấp nhận nó. Vốn dĩ thấy dung mạo khôi phục được đến mức này, hắn đã vui mừng lắm rồi.

Liễu Mộng Dĩ nhận thấy sự mừng rỡ trong mắt Liễm Quân, dường như cảm thấy có chút vui lây. Giống như khi biết được Tử Mâu luyện thành tầng thứ sáu, nhưng lại vẫn có gì đó hơi khác.

“Với nội lực của ta giúp cậu bức độc không phải là khó, chỉ là trong cơ thể cậu còn có hai chủng độc khác, lúc đó độc tố phản ứng với nhau, ta e là có chút đau đớn.”

“Đau đến mấy ta cũng chịu đựng được.”

Trở lại phòng của Liễm Quân, Liễu Mộng Dĩ để hắn nằm thẳng trên giường. Y rút ra ngân châm mang theo bên người, hơ trên ngọn lửa để khử trùng, cởi bỏ vạt áo của Liễm Quân.

Mặc dù chuyện xảy ra ở sơn cốc đã trôi qua mấy ngày, nhưng trên ngực Liễm Quân vẫn còn sót lại một vài vết tích.

Liễu Mộng Dĩ không khỏi nhớ tới đêm đó, Liễm Quân đã cầm tay y vuốt ve lên khắp cơ thể hắn, nhớ tới đầu lưỡi linh hoạt đầy khiêu khích, và cả dáng vẻ mê hoặc của Liễm Quân khi nằm dưới thân y. Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Liễu Mộng Dĩ không kiềm chế được mà đỏ mặt.

“Liễu Mộng Dĩ, huynh nhanh lên được không.”

Liễm Quân không nhận ra sự khác lạ của y, cửa sổ trong phòng vẫn mở, gió lạnh thổi qua ngực trần, khiến hắn cảm thấy run rẩy.

Sau khi Liễu Mộng Dĩ phục hồi tinh thần, lập tức trở về dáng vẻ thường ngày, y điểm mấy huyệt đạo của Liễm Quân, lại cho hắn uống một viên đan dược.

Ngân châm lần lượt đâm vào các huyệt vị lớn trên người Liễm Quân. Máu trong cơ thể bỗng sôi trào mãnh liệt, cảm giác đau đớn ồ át kéo đến.

Liễm Quân nhịn không được rên rỉ thành tiếng, Liễu Mộng Dĩ nắm lấy tay hắn, dùng nội lực giúp hắn thư hoãn.

Rõ ràng ngân châm đâm rất sâu, nhưng không hề thấy giọt máu nào. Độc tố trong cơ thể loạn động, kịch liệt va chạm lẫn nhau, Liễm Quân đau đến nỗi muốn nhảy dựng lên.

Liễu Mộng Dĩ thừa dịp độc tố đang tụ lại một chỗ, dùng nội lực bức chúng ra khỏi cơ thể Liễm Quân.

Liễm Quân kích động bật người dậy, máu độc phun lên người Liễu Mộng Dĩ. Có lẽ do khí huyết bất ổn, thân thể Liễm Quân nhất thời vô lực, yếu ớt ngã vào lòng Liễu Mộng Dĩ.

Liễu Mộng Dĩ vội đỡ lấy hắn, Liễm Quân không thể cử động, đành phải tựa vào vai y. Nhìn Liễm Quân khuôn mặt không chút huyết sắc, đôi môi cắn chặt, lòng Liễu Mộng Dĩ dấy lên một cảm giác khó tả, y do dự một lúc, rồi mới nhẹ nhàng dang tay ôm lấy Liễm Quân.


Tay kia của Liễu Mộng Dĩ giữ chặt cổ tay Liễm Quân, cảm thấy có một luồng khí truyền khắp cơ thể, tuy bản thân luồng khí ko có nhiệt độ, nhưng lại khiến đau đớn của Liễm Quân giảm đi đáng kể.

Hai thân thể dựa vào nhau, Liễm Quân chỉ cần ngước mắt lên là có thể thấy được sườn mặt của Liễu Mộng Dĩ.

Cơ thể Liễu Mộng Dĩ vẫn luôn lành lạnh, nhưng khi chạm vào, lại khiến Liễm Quân thấy ấm áp khỏ tả, đây không phải cảm giác ngoài thân thể, mà là ở trong tim.

Khí lực dần được khôi phục, Liễm Quân bỗng nhiên ngồi dậy, Liễu Mộng Dĩ nhận thấy sức nặng nơi cánh tay không còn, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

Không biết là do thân thể Liễm Quân ấm áp, hay là vì nguyên nhân nào khác, khoảnh khắc người nọ dựa vào mình, Liễu Mộng Dĩ cảm thấy nội tâm rung động, mặc dù vẫn có chút bất an, nhưng rồi lại thấy vô cùng thỏa mãn.

Đợi đến khi Liễm Quân có thể đứng lên, thì trời đã về khuya, bận bịu cả ngày, hai người đều có chút đói bụng. Đêm giao thừa vốn dĩ không có khách nhân, ngoại trừ tiểu nhị phải ở lại trông điếm, tất cả mọi người đều trở về nhà hoặc ra đường ngắm pháo hoa.

Liễu Mộng Dĩ nói, “Ta ra ngoài xem, có lẽ vẫn còn cửa hàng mở cửa.”

Dứt lời, y vừa định đi thì đã bị Liễm Quân gọi lại.

“Giờ là đêm giao thừa, làm gì còn ai buôn bán? Thôi, để ta xuống bếp nhìn xem có nguyên liệu gì không, đành phải tự làm vậy.”

Liễu Mộng Dĩ vô cùng kinh ngạc, “Cậu biết nấu?”

Liễm Quân cười nói, “Món gà ăn mày mà Liễu các chủ ăn trước đây không phải do ta nấu đó sao?”

Liễu Mộng Dĩ nhớ ngày đó trong miếu, Liễm Quân và Tử Mâu hùa nhau gạt mình ăn, rõ ràng mới chỉ nửa năm trôi qua, vậy mà giờ nghĩ đến lại có cảm giác chuyện xảy ra lâu lắm rồi.

Liễm Quân đi xuống bếp, Liễu Mộng Dĩ nhìn bóng lưng của hắn, bỗng nhiên nghĩ mình chẳng qua mới nhận thức người này nửa năm mà thôi, vì sao có thể cùng hắn thân cận tới mức này?

Những ký ức kể từ khi gặp Liễm Quân dần dần hiện ra, bất giác nhận ra đã trải qua không ít chuyện. Hồi ức cứ đan xen vào nhau, Liễu Mộng Dĩ mơ hồ cảm thấy thứ tình cảm ẩn giấu trong tim mình.

Bỗng lồng ngực co thắt khó chịu, khí huyết trong cơ thể trào lên, y vội vàng điều khí thư hoãn, lại tự nhắc mình không được suy nghĩ thêm nữa.

Liễm Quân xem xét sơ qua, thấy trong bếp còn có ít thịt cá, đang tính nên kho hay hấp.

Liễu Mộng Dĩ quả là không biết cách đối nhân xử thế, Liễm Quân nói không cần hỗ trợ, y như rằng Liễu Mộng Dĩ chẳng hề xuất hiện, để một mình Liễm Quân tất bật nấu nướng.

Liễm Quân đang thái thịt, bỗng nhớ lại nửa năm trước, chính mình cũng bận bịu suốt một ngày để nấu ăn, rốt cuộc người kia không tới, mà cùng hắn ăn lại là Dao Trì. Lúc đó hắn làm cơm để cảm tạ Tề Lam, tiếc là chàng không có lộc ăn.

Nhớ tới đây, Liễm Quân chợt nghĩ, chẳng biết Liễu Mộng Dĩ có phúc ăn cơm hắn nấu hay không.

Khi Liễm Quân mang thức ăn vào phòng, đặt lên bàn, nhìn quanh mà không thấy Liễu Mộng Dĩ đâu. Lòng Liễm Quân chấn động, không kịp suy nghĩ, đã hoảng loạn chạy ra ngoài.

Liễm Quân vừa ra tới bậc cửa, đã thấy Liễu Mộng Dĩ đi vào.

Liễu Mộng Dĩ thấy Liễm Quân tỏ ra vội vã nên hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Khoảnh khắc Liễm Quân gặp được Liễu Mộng Dĩ, bỗng có cảm giác yên tâm mừng rỡ, nhưng khi nghe y ngạc nhiên hỏi mình, hắn lại thấy buồn bực không nói nên lời.

Hắn hừ lạnh một tiếng, ra vẻ trào phúng nói, “Các chủ đại nhân quả là tôn quý, tiểu nhân đã một mình hì hục nấu nướng, lại còn phải mang lên tận phòng hầu hạ.”

Liễu Mộng Dĩ hơi nhíu mày, áy náy nói, “Xin lỗi.”

Thần sắc Liễu Mộng Dĩ mặc dù bình thản, nhưng giọng nói rất có thành ý.

Liễm Quân sửng sốt, cơn giận thoảng cái bị dập tắt. Tuy vẫn có chút không cam lòng, nhưng thấy Liễu Mộng Dĩ chăm chú nhìn mình, hắn đành phải ngồi xuống.


Trên bàn tổng cộng có bốn món, có cá có thịt, có canh có rau. Liễu Mộng Dĩ lần lượt thử từng món, chân thành nói, “Ừm, rất ngon.”

Nói xong, Liễu Mộng Dĩ dường như nhớ tới điều gì, khóe miệng khẽ cong lên một chút, lại nói, “Cảm ơn.”

Tuy chỉ là một nụ cười rất nhẹ, nhưng lại khiến Liễm Quân kinh ngạc không thôi.

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Mộng Dĩ cười, Liễm Quân đã nghĩ, ngoài trừ Tử Mâu và Lan Tự ra, Liễu Mộng Dĩ còn có thể vì ai mà nở nụ cười. Không ngờ nửa năm sau, người đó lại chính là mình.

Nghĩ đến đây, Liễm Quân không khỏi thầm than duyên phận thật kỳ diệu.

“Huynh vừa đi đâu vậy?” Liễm Quân hỏi.

Ánh mắt Liễu Mộng Dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là nửa đêm, tiếng nổ tí tách không dứt, pháo hoa tựa như những ánh đèn soi sáng trong đêm, ngay cả vách tường trong phòng cũng phản chiếu ánh sáng lập lòe.

“Vừa nãy thấy mấy tiểu nhị đốt pháo ở hậu viện, nên mới đi xem thử.”

Thấy Liễm Quân không nói gì, Liễu Mộng Dĩ suy nghĩ một chút rồi lại nói, “Cậu từng đốt pháo hoa bao giờ chưa?”

Liễm Quân cười đáp, “Trước đây lão bản sợ làm loạn hậu viện, nên không cho bọn ta đụng đến chúng.”

Liễu Mộng Dĩ “Ừm” một tiếng, ngữ khí bình thản nói, “Đợi trở về Bồng Lai đảo sẽ cùng đốt pháo hoa, Tử Mâu chắc chắn sẽ giữ lại chờ chúng ta.”

Liễm Quân khẽ cười, đáp, “Được.”

Sáng sớm hôm sau, Liễu Mộng Dĩ và Liễm Quân lên đường trở về Bồng Lai đảo. Khi đang ở đại sảnh trả tiền, vừa vặn đụng phải Tô Tử Tịch mới ngủ dậy.

Tô Tử Tịch vừa nhìn thấy Liễm Quân đã trợn trừng mắt, chỉ một đêm không gặp, mà da mặt và cổ của Liễm Quân đã trở lại nõn nà như xưa, dùng câu ‘băng cơ như ngọc’ để miêu tả cũng không có gì quá đáng.

“Đêm qua phát sinh chuyện gì vậy? Bồ Tát hiển linh?” Tô Tử Tịch hỏi.

Liễm Quân không định trả lời, chỉ cười nói, “Bồ Tát nói ta tâm tính thiện lương, người tốt sẽ được báo đáp, tương lai có thể sống tới trăm tuổi.”

Hiếm khi Tô Tử Tịch không cùng hắn đấu võ mồm, ngược lại còn gật đầu phụ họa.

Tuy y biết Liễm Quân nói bừa, nhưng thấy hắn khôi phục lại hình dạng ban đầu, sự hổ thẹn trong lòng cũng vơi bớt đi phần nào.

Liễm Quân thấy Tô Tử Tịch không đáp lại, chỉ liếc y một cái, rồi nói, “Không phải ngươi lại nhớ tới chuyện cũ đấy chứ? Ta hiện tại không bệnh không tật. Bất quá nếu ngươi muốn bồi thường ta, vậy thì tặng luôn khách điểm này đi, ta quả thực rất thích nó đó.”

Nói xong, Liễm Quân ra vẻ chắp tay nhìn xung quanh một lượt.

Tô Tử Tịch nói, “Tiểu tử ngươi tham vừa thôi, cùng lắm thì lần sau trở lại, ăn ở đều tính phần ta.”

Liễm Quân vốn không phải người thích mang thù, năm đó gặp phải tai họa, cũng chưa một lần trách Tô Tử Tịch.

Nhưng hôm nay ngẫm lại, nếu không phải bị Diêu Cẩm Ly trừng phạt, hắn cũng không có cơ hội gặp được Liễu Mộng Dĩ, nói không chừng đấy lại là một chuyện tốt.

Tô Tử Tịch tiễn Liễm Quân và Liễu Mộng Dĩ lên xe ngựa, đoạn đường ngắn ngủi cũng chỉ có Tô Tử Tịch cùng Liễm Quân đùa giỡn, Liễu Mộng Dĩ từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.

Tô Tử Tịch không phải kẻ ngốc, y đương nhiên biết độc của Liễm Quân là do người này giải, chỉ là Liễm Quân không muốn nói, thành ra cũng không muốn vạch trần.

Tô Tử Tịch đã từng gặp qua vô số người, nhưng giống như Liễu Mộng Dĩ, thì đây là lần đầu tiên.

Nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất lại vô cùng chu đáo dịu dàng, cái gọi là ‘ngoài lạnh trong nóng’, có lẽ là để chỉ những người thế này. Y và Liễm Quân đã quen biết mười năm, ban đầu thấy Liễm Quân ở cùng Liễu Mộng Dĩ, cũng có chút kinh ngạc, chỉ là hôm nay ngẫm lại, Liễu Mộng Dĩ như vậy với một Liễm Quân ‘miệng cứng tâm mềm’ lại có vẻ xứng đôi vô cùng.

Vừa bước lên thuyền, Liễu Mộng Dĩ đã lệnh cho Thanh Ca đi trước báo tin. Đến khi xuống thuyền, trên bờ không còn cảnh người người chào đón, mà chỉ có Tử Mâu đã sớm chờ ở đó.

“Các chủ.” Tử Mâu cung kính nói.

Liễu Mộng Dĩ gật đầu, lướt qua nàng. Đợi Liễu Mộng Dĩ đi trước, Tử Mâu vội kéo Liễm Quân hỏi, “Không phải nói đêm giao thừa sẽ trở về ư? Ta đã chuẩn bị rất nhiều pháo hoa đó.”

Liễm Quân vừa nói “Mấy ngày tuyết lớn nên lịch trình bị chậm trễ”, chợt nghe Liễu Mộng Dĩ quay đầu lại phân phó, “Buổi tối chuẩn bị nhiều thức ăn một chút, bù lại cho đêm giao thừa.”

Đến tối, thị nữ vừa mang đồ ăn lên, Liễu Mộng Dĩ đã cho các nàng lui xuống.


Có gà có vịt, có dê có heo, ngay cả cá cũng có hai loại. Tử Mâu lần lượt xếp chúng lên bàn, không đĩa nào giống đĩa nào. Cuối cùng, ngoại trừ điểm tâm và món ăn chính, còn có thêm bánh mật bánh chẻo, đúng là rất có không khí mừng năm mới.

Dùng cơm xong, trời cũng đã sập tối. Tử Mâu kéo Liễm Quân ra ngoài đốt pháo hoa, loay hoay ôm một đống bao lớn bao nhỏ, vẫn không quên bất mãn nói, “Lan Tự đáng ghét không chịu quay về.”

Liễu Mộng Dĩ nghe xong, không khỏi nhìn về phía nàng. Tữ Mâu mỉm cười, ra vẻ như không có gì.

Bồng Lai đảo là nơi tiên khí tràn ngập, trên đỉnh Linh Sơn, lúc nào cũng thấy mây trôi bồng bềnh.

Ở nơi cao vốn khó châm lửa, Tử Mâu đành phải dùng chưởng lực, lúc này mới đốt được pháo hoa.

Pháo hoa mà Tử Mâu chuẩn bị không có gì khác so với ở Tuyên Thành, chính là ở nơi sương mù dày đặc thế này, lại khiến cho người ta có cảm giác hư hư thực thực, không đơn thuần là chốn bồng lai tiên cảnh nữa, mà giờ còn mang theo chút hơi thở của nhân gian.

Lúc này Bồng Lai đảo không còn lạnh lùng và cô quạnh nữa.

Tử Mâu và Liễm Quân vui đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, Liễu Mộng Dĩ chỉ đứng một bên nhìn, mang theo một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Đừng nói là Liễm Quân, ngay cả Tử Mâu cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

Liễm Quân không nhịn được nhìn về phía Liễu Mộng Dĩ, da Liễu Mộng Dĩ vốn tái nhợt, nhờ được ảnh lửa chiếu vào nên có thêm chút sắc khí. Độ cong nơi khóe miệng tuy rất nhẹ, nhưng lại ấm áp không nói nên lời, khiến Liễm Quân nhìn đến thất thần.

“Cẩn thận.”

Nghe Liễu Mộng Dĩ nhắc nhở, Liễm Quân mới phát hiện pháo sáng trên tay mình đã cháy hết, ngọn lửa đã gần chạm vào ngón tay, Liễm Quân còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Liễu Mộng Dĩ bước nhanh tới, ném que pháo đang cháy xuống đất.

Liễm Quân giật mình, vô thức nhìn Liễu Mộng Dĩ, chỉ thấy y nhíu mày, hiển nhiên là đã bị bỏng rồi.

“Huynh không sao chứ?” Liễm Quân cầm lấy tay Liễu Mộng Dĩ, cận thận xem xét lòng bàn tay, quả nhiên đầu ngón tay có vết phỏng.

“Đồ ngốc.” Rõ ràng biết kẻ ngốc là mình, Liễm Quân vẫn cứ thốt lên.

Bàn tay Liễu Mộng Dĩ lành lạnh, nhưng da thịt đụng chạm lại khiến Liễm Quân nóng lên.

“Ta không sao.” Người rút tay về trước là Liễu Mộng Dĩ, giọng y bình thản, dường như không chút để ý.

Ngữ khí của Liễu Mộng Dĩ xưa nay luôn như vậy, nhưng lúc này Liễm Quân nghe được, lại cảm thấy hụt hẫng không nói nên lời, con tim loạn nhịp, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

“Cậu phải để ý một chút.”

Nói xong, Liễu Mộng Dĩ lùi lại phía sau, trở về vị trí cũ. Liễm Quân tức giận nhìn y, lòng thấy trống rỗng, ngay cả hứng thú đốt pháo hoa cũng không còn.

Mãi tới khuya, đống pháo hoa Tử Mâu chuẩn bị mới đốt hết. Ba người phân tán, Liễu Mộng Dĩ đi được nửa đường mới nhớ ra điều gì, quay lại tìm Tử Mâu.

Liễu Mộng Dĩ tới vừa vặn lúc Tử Mâu trở về viện.

“Các chủ, có chuyện gì vậy?”

Tử Mâu cười tươi như hoa, tựa như đóa mẫu đơn nở rộ giữa trời đông, kiều diễm mà tao nhã.

Liễu Mộng Dĩ lấy ra hộp gấm vẫn mang bên mình.

Lúc đầu Tử Mâu chỉ có chút ngạc nhiên, cho đến khi nàng mở ra nhìn thứ bên trong, mặt bỗng biến sắc, vừa sửng sốt lại vừa xúc động.

“Lan Tự là vì thứ này nên mới bị Hàn Tình Thành bắt?” Nụ cười trên mặt Tử Mâu đã có chút miễn cưỡng.

Liễu Mộng Dĩ đáp một tiếng “Đúng”, sau đó, y lại hỏi, “Thiên Diện La Sát trùng tuy là thánh phẩm trong các loại độc, nhưng không liên quan đến việc luyện Băng Hàn Vô Võng công.”

Tử Mâu cười thản nhiên, từ tốn nói, “Nếu là thánh phẩm trong các loại độc thì đương nhiên không thể sử dụng tùy tiện, vốn dĩ ta tìm nó là để dự phòng những lúc cần thiết mà thôi.”

Liễu Mộng Dĩ nhìn thẳng vào mắt nàng, gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hết chương 12

***

[Nei] Chương sau có H nha *đỏ mặt*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận