Gia Nhi mãi trò chuyện cùng bố mẹ mà không hề biết hai người kia đã rời đi từ lúc nào.
Đến khi cô để ý thì đã không thấy hai người họ đâu.
Gia Nhi quay sang hỏi Trần Lập.
"Bác sĩ Trần, anh có biết hai người họ đi đâu rồi không?"
"Ý em là Hàn Thiên Minh và Lưu Trình sao?"
"Đúng vậy."
"Em không cần lo.
Anh nghe hai người bọn họ bảo là có chuyện quan trọng cần nói nên đã ra ngoài rồi.
Lát nữa lại vào ấy mà."
"Thì ra là vậy."
Nghe Trần Lập nói vậy thì cô cũng yên tâm hơn.
Với cả hai người bọn họ vừa gặp lại nhau mà, chắc sẽ không gây nhau đâu.
Nhưng không hiểu sao trong lòng cô cứ cảm thấy có gì đó sắp xảy ra.
Và thực tế chứng minh, dự cảm của cô hoàn toàn đúng.
Nhìn những vết thương trên hai gương mặt này đi, rõ ràng là vừa đánh nhau.
Nhưng Hàn Thiên Minh hình như thảm hơn thì phải, trên mặt Lưu Trình chỉ có một vết thương nhưng Hàn Thiên Minh lại có nhiều hơn hai, nhìn vào là biết ai chiếm ưu thế hơn rồi.
Bà Lưu cùng với Gia Nhi đi lại chỗ hai người họ, xem xét vết thương, hỏi han.
"Mấy đứa làm sao thế?"
"Hai anh đánh nhau đấy à?"
Đối mặt với câu hỏi kia thì Lưu Trình không tỏ vẻ gì cả, còn Hàn Thiên Minh thì cay đắng nhớ lại cuộc trò chuyện đầy "thân thiện" của hai người.
Mười phút trước.
Sau khi kéo Hàn Thiên Minh từ trong nhà ra thì Lưu Trình liền lao vào "hành sự".
Ban đầu vì ngạc nhiên nên Hàn Thiên Minh có đánh trả lại một cái, đó là lí do tại sao trên mặt Lưu Trình cũng có vết thương.
Sau đó Hàn Thiên Minh không đánh trả lại nữa, nhưng anh lại...!né.
Hai người vờn nhau một khoảng thời gian thì Hàn Thiên Minh cuối cùng cũng lên tiếng.
"Này Lưu Trình, đủ rồi đấy.
Bộ cậu định đánh chết em rể tương lai của mình hay sao thế?"
Nghe đến hai từ "em rể" Lưu Trình càng tức điên, ánh mắt như muốn lao đến đấm thêm vài phát.
Lưu Trình gằn giọng nói:
"Cậu chán sống rồi sao Hàn Thiên Minh?"
"A...!Được rồi.
Nhưng cậu không thấy quá đáng sao? Gương mặt đẹp trai này mà bị cậu phá hỏng thì phải làm sao? Dù gì thì Gia Nhi cũng rất thích gương mặt này đấy."
"Muốn chết?" Lưu Trình trừng anh.
Hàn Thiên Minh quả thật là muốn tìm chết mà.
Đã biết Lưu Trình vẫn còn tức giận, thế mà cứ một câu lại nhắc đến chuyện của Lưu Gia Nhi với anh.
Cái con người này đúng là không thể đàng hoàng được một phút.
Nhưng may thay anh cũng đã biết dừng đúng lúc, nếu không gương mặt này mà hỏng mất thì anh lấy gì để theo đuổi Gia Nhi đây.
Mặc dù anh có tiền đấy, có tài đấy, nhưng mà không có nhan sắc thì không phải hỏng mất sao? Cái nhan sắc này mà bị phá hủy thì đó chính là thiếu sót lớn nhất của thế giới này đấy.
"Nhưng mà cậu không cảm thấy như vậy may mắn sao?"
"May mắn ở đâu? Tôi vừa nhận lại được em gái thì hay tin nó bị thằng bạn tôi ăn sạch.
May mắn ở đâu? Hả?"
Hàn Thiên Minh đi lại chỗ Lưu Trình vỗ vai anh, gương mặt rất đỗi tự hào nói:
"Đương nhiên là may mắn rồi.
Cậu xem, tôi quả thật là một người đàn ông hoàn hảo, không phải sao? Vừa có tài, vừa có sắc, quá xứng đôi với Gia Nhi rồi.
Hơn nữa cậu còn quen biết tôi, vậy thì không cần lo về vấn đề nhân phẩm của em rể tương lai rồi.
Cậu nên cảm thấy may mắn vì người đó là tôi chứ không phải một thằng ất ơ nào đó.
Nếu mà không có tôi ấy, thì hôm đó cô ấy đã..." Đang định nói tiếp thì Hàn Thiên Minh cảm thấy hơi kì..
hình như anh nói lố mất rồi.
Nhưng Lưu Trình không bỏ qua, anh gặng hỏi Hàn Thiên Minh.
"Đã như thế nào? Tôi nghe Trần Lập nói hình như đêm đó Gia Nhi bị bỏ thuốc.
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Cậu mà còn không nói thì cái danh "em rể" đó đừng mơ đến nữa."
"Ấy ấy anh vợ...!Đừng nóng.
Để tôi kể cho cậu nghe."
Hàn Thiên Minh kể hết tất cả mọi thứ, từ việc Gia Nhi bị Cố Tử Lâm bỏ thuốc đến việc hắn ta giam lỏng cô trong nhà, đỉnh điểm là việc hắn làm cho Gia Nhi xảy thai.
Nghe đến đâu thì máu trong người Lưu Trình nóng lên đến đó.
Cái tên Cố Tử Lâm kia nghĩ hắn là ai mà dám đối xử với Gia Nhi như vậy chứ? Lưu Trình anh nhất định sẽ không tha cho hắn.
Anh nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá gấp đôi những gì hắn đã gây ra cho em gái anh.
Nhìn thấy Lưu Trình như vậy thì Hàn Thiên Minh nhanh chóng nói thêm:
"Cậu xem, bây giờ tôi cũng muốn tìm tên Cố Tử Lâm kia tính sổ.
Như vậy không phải chúng ta quá giống nhau sao? Có tôi thì cậu cũng như có thêm một trợ thủ đắc lực, đúng không?"
Thấy Hàn Thiên Minh nói cũng có lí nên Lưu Trình cũng gần như là ngầm chấp nhận.
Thấy sắc mặt của Lưu Trình có vẻ khá hơn rồi thì anh lại tự đắc trong lòng.
"Đúng là không ai có thể cưỡng lại được mình mà."
Sau đó hai người bọn họ cùng đi vào trong, và tình cảnh như này đây.
Đối mặt với hai câu hỏi này, Hàn Thiên Minh chỉ có thể nói:
"Bọn con bị ngã thôi.
Mọi người đừng lo lắng."
Ôi trời nghe câu trả lời này đi, quá mức gượng gạo.
Nói ra cái lí do này chính anh còn cảm thấy không tin nổi chứ đừng nói ai.
Nhưng mọi người cũng chỉ hiểu nhưng không nói, ngoại trừ một người.
Trần Lập ngồi yên lặng từ nãy đến giờ nhìn bọn họ mà không nhịn được cười, khi nghe đến lí do của Hàn Thiên Minh thì cậu bật cười thành tiếng.
"Hai người các cậu ngã thế nào, ngã lại tôi xem nào.
Chỉ bị ngã thôi mà thành thế này thì đúng là cần phải học hỏi đấy."
Hàn Thiên Minh cùng Lưu Trình không hẹn mà cùng ném cho Trần Lập ánh mắt hình viên đạn như thể đang nói: "Cậu dám nói thêm câu nữa thì bọn tôi chém chết cậu., Trần Lập thấy vậy thì không nói nữa nhưng vẫn cứ ôm bụng cười.
Bà Lưu thấy thế chỉ có thể lắc đầu.
"Mấy đứa trẻ này không biết khi nào mới chịu trưởng thành nữa." Nói rồi bà đưa cả hai đi xử lí vết thương.
Nói thì nói vậy thôi chứ bà biết rằng, chỉ khi ở cùng với nhau như vậy thì bọn họ mới trẻ con như thế vì mối quan hệ thân thiết của họ.
Chứ ở bên ngoài, cả ba đều là những người không dễ dây vào.
Lúc ăn cơm cùng nhau, Lưu Trình có đề nghị.
"Hay là ngày mai anh đưa em đến gặp dì.
Lúc nào dì cũng nhớ em hết đấy.
Lần này chắc dì ấy sẽ mừng lắm."
"Để qua vài hôm đã được không anh?"
"Sao vậy? Em không muốn gặp dì sao?"
"Không phải vậy.
Em là lo cho anh.
Mặt anh như vậy mà đến gặp dì ấy thì không được ổn cho lắm." Nói là nghĩ cho Lưu Trình nhưng thật ra Gia Nhi cũng là nghĩ cho Hàn Thiên Minh, bởi vì cô biết anh chắc chắn sẽ đòi đi theo.
Nhưng với gương mặt ấy thì thật sự không ổn chút nào.
Lưu Trình thấy Gia Nhi nói cũng đúng nên quyết định ba ngày sau mới đi.
Ăn cơm xong thì Gia Nhi ra về.
Ba mẹ cô muốn giữ cô lại nhưng Gia Nhi lại nói quần áo của cô đều để ở nhà kia rồi nên không thể ở lại đây.
Nhưng thật ra là do cô vẫn còn khá ngại ngùng vì dù sao họ cũng chỉ mới nhận lại nhau mà thôi.
Hai người cũng hiểu nên không ép cô.Hàn Thiên Minh muốn đưa cô về nhwung Lưu Trình không cho, hai người họ kì kèo mãi.
Đến cuối cùng chính là: Trần Lập để xe lại đây, cậu phải đi chung xe với hai người thì Lưu Trình mới yên tâm.
Tối đó,
Trong phòng làm việc của mình, Lưu Trình nhận được cuộc gọi của thư ký.
"Tổng giám đốc, tin tức anh về nước đã có người biết rồi.
Hôm nay có một người muốn hẹn gặp anh vào ngày mai."
"Ai?
"Anh ta tên là Cố Tử Lâm."
"Cố Tử Lâm? Vậy cậu cứ sắp xếp một cuộc hẹn đi."
"Được."
Tắt điện thoại, trên môi Lưu Trình nở một nụ cười lạnh, đúng là có người muốn tìm chết rồi này.