Một Đời Trầm Luân


- Ta là vua của một nước! Nếu cả tình cảm ta còn không thể tự tay kéo về phía mình thì còn có thể làm gì được đây?
Y khẽ cười rồi lên tiếng làm dịu lại bầu không khí căng thẳng.

Y biết Vĩnh Thái Phi chỉ đơn giản là lo cho mình mà thôi.

Có một người bằng hữu như vậy là phúc mà y có được.
- Haiz..

thật hết cách với người..

được rồi, ta và A Nghiêm trở về phủ đây! Dù sao chúng ta cũng vừa trở về cung nên có chút mệt mỏi.

Người nhớ bảo trọng long thể!
Nói xong liền hành lễ rồi quay lưng muốn rời đi.

Nhưng vừa mới đi được một bước, Vĩnh Thái Phi đã khựng lại khẽ bồi thêm một câu.
- Đừng khiến bản thân trông thật thảm hại và đáng thương..
* * *
Ba canh giờ sau ở Ngự hoa viên..
- Thảo nào ai ai cũng đều thích trốn ra đây ngắm sao..
An Lâm cảm thán nhìn bầu trời đầy tinh tú trên cao.


Ánh mắt lấp lánh dõi theo từng vì sao một.

Thật sự vô cùng mỹ..
- Ngươi qua đây mà ngồi! Đứng mãi không thấy mệt hay sao?
Cao Thừa An vừa thưởng thức điểm tâm và nhìn cậu khẽ nói.

An Lâm lúc nào cũng luôn bó buộc trong quy củ.

Đây là thứ mà khiến cho y luôn cảm thấy đau đầu.
- Dạ? Không được đâu! Sao nô tài có thể ngồi ăn chung với người chứ?
- Có gì mà không thể! Ta là vua, ta nói được là được!
Y nhướng mày chậm rãi nói.
- Chuyện này..
Thấy vẻ mặt cậu uẩn khuất, cuối cùng y cũng lười quản.

Thôi vậy, tên ngốc này muốn đứng thì cứ đứng đi!
"..."
Hai người cứ thế yên tĩnh chìm vào không gian trầm lắng mà chẳng để ý thời gian trôi qua bao lâu cho đến lúc An Lâm ngáp lấy một cái.
- Nếu mệt thì ngươi về nghĩ trước đi! Ta ở đây thêm một lát rồi trở về tẩm cung sau!
- Không được đâu ạ! Như vậy là không đúng với quy tắc đâu!
An Lâm vội vã lắc đầu, tỏ vẻ không buồn ngủ.

Thân là người hầu cận, sao cậu có thể để hoàng thượng một mình cơ chứ?
- Ngươi thấy ta có bao giờ làm theo quy tắc hay chưa?
Y mỉm cười nâng nhẹ ly rượu trên tay.

Rượu, bánh, và phong cảnh đẹp! Quá mức tuyệt hảo rồi!
- Nhưng..
- Được rồi, không cần dong dài nữa! Ngày mai ngươi mà dạy trễ ta sẽ bảo tổng quản trừ bớt tiền thưởng của ngươi!
Y lên giọng đe dọa khiến cậu chỉ có thể đành bất lực chấp thuận.

Đã bao lần y dùng chiêu này rồi, và cậu cũng hiểu rõ y chẳng bao giờ làm như vậy nhưng xem ra hoàng thượng hiện tại là đang muốn ở một mình.

Cậu ở đây làm phiền cũng không tốt cho lắm..
- Nô tài xin phép cáo lui!
Sau khi cậu rời khỏi, Cao Thừa An khẽ thở dài một hơi.

Tên ngốc này, sớm muộn cũng sẽ bị quy tắc trong cung đè bẹp!
Mà không biết..

phụ hoàng và mẫu hậu liệu có phải là một trong những vì sao trên đó hay không?

Cao Thừa An nâng mắt, nhìn những ngôi sao có sáng có mờ.
Hồi bé mẫu hậu thường nói với y khi một ai đó mất đi họ đều sẽ trở thành những vì tinh tú trên trời để dõi theo hài nhi của mình.

Có phải hai người cũng như vậy hay không?
Cứ thế, y vừa thu mình trong suy tư vừa không ngừng uống lấy bao ngụm rượu cho đến mức tâm trí bắt đầu choáng váng mơ hồ.
- Mẫu hậu..

phụ hoàng..

hai người nói xem, ta nên làm gì đây..
Y lẩm bẩm không có mục đích.

Y bây giờ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ màng do men rượu.
* * *
Triều Thái Phong đêm nay không biết vì sao lại chẳng thể chớp mắt, tâm trí cứ không ngừng nghĩ về nhiều chuyện khác nhau nên hắn đành đi dạo xung quanh để thư giãn tâm trí.

Nhưng không ngờ khi đi đến hoa viên hắn lại gặp được người mà hiện tại bản thân không muốn gặp nhất.
- Cao Thừa An?
Hắn đứng bên cạnh nhìn kẻ say khước nằm gục trên bàn kia mà hai mày khẽ nhíu chặt.
Y có gì là ra dáng một hoàng đế cơ chứ? Lang Kiều có khi còn ra dáng hơn cả y.
Hắn định chẳng để tâm, chỉ là đi ngang qua rồi sẽ rời đi nhưng không biết nguyên do gì lại khiến hắn dừng chân đứng bên cạnh quan sát con người không có chút quy tắc nào như y.
Chắc có lẽ vì thế nhân ai cũng thích cái đẹp.

Hắn cũng sẽ không ngoại lệ, dẫu sao Cao Thừa An cũng được mệnh danh là yêu đế* cơ mà!
Yêu đế ở đây là để nói về việc ví Cao Thừa An có sắc đẹp tựa với yêu nghiệt mê hoặc người khác.
- Ca ca..

Phong ca ca..

Cao Thừa An bỗng nhoẻn miệng cười, gương mặt say mềm ửng đỏ được phủ thêm một tầng mây vui vẻ.
Giọng y không lớn nhưng có thể là do hắn quá chú tâm vào con người này nên dễ dàng nghe thấy lời y gọi.
- Ca ca, huynh..

huynh có sao không? Huynh mau đi theo ta đi! Ta..

ta sẽ nhờ Đậu Đậu tỷ tỷ giúp huynh băng bó!
Tiểu hoàng tử cắn môi nói với cậu nhóc lớn hơn mình khoảng chừng vài tuổi.

Cũng tại nó mà huynh ấy mới bị thương như vậy..
- Ta không sao đâu! Mà nè, đệ tên gì vậy? Vả lại, đệ ăn mặc như vậy không phải là hoàng tử sao, cớ gì lại bị đánh?
Tiểu tử đang ngồi dưới đất với cái chân bị thương nhìn hoàng tử nhỏ chớp mắt hỏi.
- Ta..

ta là Thừa An, ta đúng là hoàng tử..

nhưng ba vị hoàng huynh đó không thích ta
Cậu nhóc ủ rũ, khuôn mặt lộ ra vẻ khổ sở.
- Thừa An sao? Tên của đệ rất đẹp nha! À ta Là Triều Thái Phong, cha của ta là tướng quân lẫy lừng lắm đó, ông ấy với hoàng thượng thân lắm! Hay là vậy đi, sau này nếu những hoàng tử khác còn bắt nạt đệ thì đệ cứ đến tìm ta!
Triều Thái Phong vui vẻ thẳng thắng nói.

Đôi mắt trẻ thơ ngập tràn niềm vui nho nhỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận