Một Đời Trầm Luân

Đường tiểu thư, không biết cô có thể giúp tôi thay băng cho hắn được không?

Cao Thừa An thấy A Nhĩ đang đắm chìm trong kẹo ngọt liền khẽ cười, sau đó xoay người nhìn Đường Như Ngọc nói.

Đêm qua vết thương của hắn bị động. Nhưng do đang ngủ nên không thể thay băng được. Còn tưởng là không có vấn đề gì ai ngờ lúc nãy hắn dùng lực ôm y mạnh quá nên vết thương lại bị chảy máu.

- Không thành vấn đề! Ngươi ở đây đợi ta một lát!

Đường Như Ngọc gật đầu đáp ứng rồi đứng lên.

Hai người này là ân nhân của Kỳ Điệp cũng là ân nhân của nàng ta. Vả lại chuyện thay băng gạc này cũng không phải gì to tác.

- Đa tạ Đường tiểu thư!

Cao Thừa An mỉm cười nói.

- Hai người ngồi đi!

Kỳ Điệp thấy hắn và y không nói gì đến chuyện lúc nãy liền làm lơ đi luôn. Sau đó vui vẻ nhìn hai người nói.


- Không phải các ngươi đi với gánh hát sao?

Triều Thái Phong thắc mắc hỏi. Ba người này là người của gánh hát nhưng trông có vẻ rãnh rỗi. Lại còn không tụ hợp lại chung một chỗ.

- Cũng không phải vậy...người thuộc gánh hát là Như Ngọc tỷ. Vả lại, chủ gánh hát là thúc thúc tỷ ấy. Quán trọ này cũng là của tỷ ấy đó! Bọn ta được tỷ ấy cưu mang nên là thường hay ra giúp đỡ mà thôi.

Kỳ Điệp nói một hồi, ánh mắt liền toát lên sự biết ơn đối với người họ Đường kia. Tuy Như Ngọc tỷ rất tốt, lại nói họ không cần trả tiền trọ nhưng dù sao ăn nhờ ở đậu cũng không hay. Vì thế họ thường ra giúp đỡ. Đường thúc thúc cũng là người tốt, do đó mỗi lần họ ra giúp đỡ đều sẽ trả công cho họ.

- Thì ra là vậy....mà Kỳ Điệp cô nương, ta có thể hỏi cô nương một chuyện hay không?

Cao Thừa An gật đầu cảm thán. Quả thật, y có thể nhìn ra tiểu thư họ Đường kia rất tốt với hai tỷ đệ này. Nhất là đối với Kỳ Điệp. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng của người ta. Y không muốn xen vào quá nhiều. Điều y cần quan tâm là một vấn đề khác.

...............

Lâm gia...

- A Hương ty ơi đệ về rồi nè!

Sau khi Đường Như Ngọc giúp hắn thay băng xong ba người cũng quyết định trở về Lâm gia. Đi cả một đêm không nói không rằng chỉ e là Lâm gia gia sẽ lo lắng.

A Nhĩ tuy còn luyến tiếc ca ca đáng yêu kia nhưng dù sao tiểu hài tử vẫn muốn về nhà với gia gia và tỷ tỷ do đó chỉ có thể chào tạm biệt ca ca tốt bụng cho mình kẹo ăn.

Vừa về đến cửa nhà. Tiểu A Nhĩ cứ như chẳng nhớ gì đến ca ca ban nãy mà chạy đến gõ cửa. Giọng nói còn vô cùng hào hứng và vui vẻ.

Haiz, trẻ con thật là....ngây ngô đến hết chỗ nói!

Cạch!

- Hoàng thượng!

Cứ ngỡ người mở cửa sẽ là Lâm A Hương ấy thế mà lại là một người khác. Thậm chí còn là người mà y và hắn đang chờ đợi.

- Thái Phi!!


..............

Một lát sau, tại phòng lớn Lâm gia..

- Hoàng thượng, gần cả tháng nay người có ổn không? Xin lỗi là bọn ta vô dụng không kịp thời ứng phó...

Vĩnh Thái Phi ủ rũ nhìn y nói. Sau đó liền khẽ kể cho y nghe toàn bộ quá trình trở về Thủy Quốc của mình

Lúc cậu ta trên đường trở về Thủy Quốc không may bị kẻ khác may phục. Thương tích mang trên người, đành phải rẻ hướng khác đi để tăng khả năng sống sót của chính mình.

Cũng may khi cậu ta sắp kiệt sức Lạc Phù Nghiêm đã tới ứng phó kịp. Nếu không e rằng cái mạng này đã chết ở nơi đồng không mông quạnh.

- Ta ổn, vả lại không cần xưng hô như trước đâu. Còn nữa, ở Thủy Quốc có chuyện gì xảy ra hay không?

Thấy cậu ta nắm chặt lấy bàn tay mình. Y khẽ xoa nhẹ lên mu bàn tay ấy. Sau đó dịu giọng hỏi.

Thái Phi đã chịu khổ không ít.

- Người yên tâm mọi việc ở Thủy Quốc không có vấn đề gì, chỉ là...

Vĩnh Thái Phi lưỡng lực. Vẻ mặt có chút không biết nói thế nào.


- Sao vậy? Có gì sao?

Thấy nét mặt đó lòng y càng thêm lo lắng. Chẳng lẽ có chuyện lớn xảy ra hay sao.

- Đường lớn ở biên giới giữa hai nước bây giờ bị chặn lại. Nếu muốn đưa quân sang cũng là một việc khó.

Khi trở về được chỗ phụ hoàng, cậu ta đã lập tức xin người cử binh yểm trợ. Nhưng tiếc thay tất cả các đường lại bị chặn. Cậu ta khi đó thật sự vô cùng hổ thẹn đối với y.

Cao Thừa An nghe vậy thoáng chau mày, trong lòng có chút nhẹ gợn sóng sau đó nói với cậu ta một số câu.

Mà chẳng hiểu sao, sắc mặt của Lạc Phù Nghiêm lại khá lạ. Trông như, đang lưỡng lự về một điều gì đó.

Và sắc mặt đó, vô tình lọt vào tầm nhìn của Triều Thái Phong...

- Hiện tại chúng ta lực lượng ít ỏi. Nếu muốn lật đổ Lang Kiều kia chỉ e rằng là lấy trứng chọi đá.

Triều Thái Phong khẽ lên tiếng nói. Đây là một sự thật hiển nhiên, ai nhìn vào đều sẽ biết được kết quả nếu cuộc chiến diễn ra. Bên tổn và bên hại chỉ có bọn họ mà thôi.

- Còn không phải do phước ngươi ban cho?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận