Một Đời Trầm Luân

A Hương tỷ có làm canh cho ngươi, ta thay tỷ ấy đem đến đây!

Triều Thái Phong giơ cánh tay cầm chén canh lên nói. Thật ra là hắn giành việc với nàng mới đúng..

- Thầ....Ta có chuyện liên quan đến Thủy Quốc, chuyện này....e rằng chưa thể để Ân nhi biết được...

Lạc Phù Nghiêm cũng tiếp lời của Triều Thái Phong. Trong giọng nói rõ ràng nghe ra có gì đó kỳ lạ.

- Vào đi!

Y nhìn hai người rồi né sang một bên chừa chỗ.

Cạch!

- Chuyện ngươi muốn nói là gì?

Đợi khi cửa đóng lại, y nhìn về phía Lạc Phù Nghiẻm mà hỏi. Từ lúc tới đây, y cứ cảm thấy người này có gì đó là lạ. Thật sự là đang che giấu gì sao? Mà lại còn không thể để Thái Phi biết?


Phải nói rằng Lạc Phù Nghiêm là một người vô cùng chiều "thê tử". Nếu có chuyện gì hắn ta che dấu thê tử mình thì chắc chắn là có vấn đề nghiêm trọng.

- Chuyện này...

Thoáng chần chừ nhìn về phía Triều Thái Phong. Dầu sao trong lòng Lạc Phù Nghiêm cũng có chút phòng bị với hắn.

- Không sao! Hiện tại chúng ta đều là đồng minh!

Y nhìn ra sự cảnh giác trong mắt người kia liền lên tiếng. Như y đã nói, hiện tại nếu lại chia năm sẻ bốn kẻ có lợi chỉ là đám người kia mà thôi.

Lạc Phù Nghiêm nghe vậy cũng gật đầu, sau đó thu hồi tầm nắt. Giọng nói có phần nặng nề.

- Ta e rằng chúng ta không thể nhờ vào sự giúp đỡ của Thủy Quốc được...

- Có phải, ngươi đã nghe thấy được chuyện gì không?

Cao Thừa An trong lòng khẽ động, quả nhiên linh cảm ban nãy của y...

- Ân! Là chính tai ta nghe thấy hoàng đế Thủy Quốc trò chuyện với thái giám bên cạnh mình....

Lạc Phù Nghiêm kể lại toàn bộ những gì bản thân nghe được cho y nghe.

Lúc đó, vốn dĩ hắn ta đang tính chợp mặt ngủ. Nhưng không ngờ lại có tiếng động lạ. Sau đó liền không chần chừ mà chạy ra ngoài xem là kẻ nào. Sở dĩ Lạc Phù Nghiêm không ngủ chung với Vĩnh Thái Phi vì vết thương của cậu ta lúc đó cần được tịnh dưỡng. Có lẽ cũng vì vậy mà khiến hắn ta mất ngủ. Nhưng không ngờ, nhờ vậy lại phát hiện ra một bí mật động trời.

Khi hắn ta mở cửa phòng của mình liền không thấy ai. Lúc đó hắn ta còn tính trở về phòng nhưng trong lòng cứ cảm thấy không yên vì thế đi một vòng hoàng cung để xem như thư giãn.

Thế mà lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện đó..


"Hoàng thượng, chúng ta làm vậy liệu tam hoàng tử..."

"Nó có dòng máu của Thủy Quốc, chắc chắn nó sẽ hiểu! Còn nếu không...thì không xứng làm người Thủy Quốc, có chết cũng là nó tự gánh chịu!"

"Vậy chuyện ở biên cương vẫn làm theo lời của người đó? Nhưng nô tài mạo muội hỏi một câu. Đó chỉ là một người đàn bà mà thôi...có thể làm gì được chứ? Nếu thất bại, không phải chúng ta trực tiếp khai chiến với đám người đó hay sao? Thương tích của binh lính và bá tánh chắc chắn sẽ không thể nào ít ỏi..."

"Ha, chuyện này ngươi không cần lo. Bà ta trông thì mỏng manh như vậy nhưng thật chất là kẻ gây ra biết bao loạn lạc. Còn nhớ trận chiến phía Tây năm ngoái hay không? Cũng do bà ta tiếp ứng, người đàn bà đó không đơn giản đâu! Tham vọng của bà ta rất lớn! Kẻ đang ngự trị trên ngôi vua kia e rằng cũng chỉ là một bù nhìn thế mạng! Vả lại, làm việc lớn thì phải biết đánh cược, mất một chút mạng người thì đã sao? Sau khi thành công, ta thuận lợi đưa người sang nước của bọn họ. Khi ấy lo gì không thể lấy lại những thứ đã đánh mất?"

Lạc Phù Nghiêm kể xong, ánh mắt liền thoáng lên sự mông lung. Đến tận bây giờ hắn ta vẫn không dám kể cho Vĩnh Thái Phi nghe sự thật. Cậu ta yêu quý phụ hoàng mình như vậy, làm sao có thể tin được những chuyện ông ta làm?

- Đó là lý do ngươi không nói cho Thái Phi nghe?

Sắc mặt Cao Thừa An thâm trầm. Quả thật, người đàn bà Lưỡng Nguyệt này làm việc rất đáng sợ. Thủ đoạn của bà ta cũng không phải loại đơn giản gì. Cả Lang Kiều, một kẻ xảo quyệt như gã ấy vậy mà cũng chỉ là một con chốt thí. Xem ra, người bọn họ cần chuyên tâm nắm được điểm yếu là Lưỡng Nguyệt mới phải.

- Vậy người gây ra tiếng động trước cửa phòng ngươi là ai?

Triều Thái Phong im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng hỏi. Hắn cảm thấy, có gì đó không hợp lý cho lắm. Không phải là về đoạn đối thoại của hoàng đế Thủy Quốc, mà là ở chỗ kẻ lạ mặt ẩn danh.

- Ta không biết! Có lẽ là người do bọn họ phái đến để giám sát ta. Mấy ngày sau đó đột nhiên cũng chẳng thấy động tĩnh gì cả!

Lạc Phù Nghiêm lắc đầu. Hắn ta cũng cố tra thử xem kẻ đó là ai nhưng lại không có cách nào tra ra được. Chưa kể còn như kim đáy biển, chôn vùi sâu dưới lòng đại dương.


Nghe vậy, Triều Thái Phong khẽ chau mày, sắc mặt có chút kỳ lạ. Trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng không dám nghĩ tới. Cũng như lóe lên một cái tên mà bản thân cho rằng sẽ khômg bao giờ có khả năng làm chuyện như vậy.

- Chúng ta tiếp theo phải làm sao đ....

Cạch!

Chưa kịp để Lạc Phù Nghiêm nói hết câu cánh cửa phòng đã bỗng mở ra. Bên ngoài là Vĩnh Thái Phi đang cúi đầu hai tay buông lõng.

- Thái Phi!

- Ân nhi!

Lạc Phù Nghiêm căng cứng cả người. Sắc mặt rõ ràng vô cùng tệ. Rõ ràng Ân nhi đã ngủ, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

- Phù Nghiêm những gì ban nãy ngươi nói là đùa thôi phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận