Một Đời Trầm Luân


- Ca ca, cho huynh nè!
Tiểu A Nhĩ khẽ nắm lấy ống tay áo của Cao Thừa An, sau đó ngoan ngoãn đưa miếng bánh ngọt đến cho y.
- Đa tạ A Nhĩ nha!
Y vui vẻ cắn thử một miếng, vị ngọt có chút đậm như tan ra trong miệng vậy! Quả nhiên các tiểu bằng hữu đều rất thích đồ ngọt.
- Cái này cho huynh!
Tiểu A Nhĩ xoay người, sau đó lon ton đi đến chỗ của An Lâm.
- Ta cũng có sao?
Cậu ngơ ngác nhìn cậu bé đối diện.

Nhìn cả hai như vậy cũng không biết ai mới là tiểu hài tử..
- Dạ!
Tiểu A Nhĩ cười nói, miệng chúm chím như chú chim nhỏ.
- Oa, A Nhĩ thật đáng yêu quá!
An Lâm nhịn không được liền cúi xuống véo nhẹ vào má của đứa nhỏ.
Thật là ngoan quá đi!
Cứ thế cả căn phòng tràn ngập trong tiếng cười vui vẻ.

Triều Thái Phong bên ngoài định đi vào cũng bị cảnh tượng này làm cho dừng bước.

Chưa kể đến, hắn còn thất thần vì nụ cười rạng rỡ của Cao Thừa An.
* * *
- Tiểu An, ta có điều muốn hỏi với cháu!
Lâm gia gia thấy y ngồi thơ thẩn nhìn trời liền lại gần y khẽ nói.
- Có gì sao gia gia?
Y xoay đầu, ánh mắt có chút tò mò mà nhìn về phía ông.
- Chuyện của hai đứa..
Lâm gia gia ngập ngừng, không biết nên nói thế nào mới là đúng..
Thấy vẻ mặt của ông, y như hiểu ra gì đó.

Biểu cảm liền có chút đông cứng.
- Bọn ta..


vẫn vậy..
Y khẽ cười, một nụ cười nhàn nhạt.

Chuyện y ái hắn, cả Lâm gia gia cũng nhìn thấu vô cùng rõ.

Mà hắn cũng không phải không rõ..

chỉ là hắn không muốn chấp nhận mà thôi..
- Tiểu An, cháu nên nói cho nó về sự thật hôm ấy..
- Biết hay không cũng không quan trọng..

Phải rồi, trời đã khuya, người mau vào trong ngủ đi! Nếu không sẽ cảm mất!
Cao Thừa An khẽ đánh trống lãng.

Sau đó tạm biệt Lâm gia gia rồi mau chóng rời đi.
- Đứa nhỏ ngốc này..
Nhìn theo bóng y, ông chỉ biết thở dài.

Tiểu An, cháu thật sự quá giống với lão bằng hữu ấy của ta..

nhưng mà có lẽ ông ấy có phúc hơn cháu nhiều..
* * *
Cốc! Cốc!
- Ai?
Triều Thái Phong đang lau chùi thanh kiếm của mình thì bỗng có tiếng gõ cửa.
- Là ta!
Lâm gia gia ngoài cửa nói vọng vào, ông đã suy nghĩ rất nhiều rồi.

Thật ra chuyện của cả hai một phần lớn tác động đều là ở phía của Triều Thái Phong.

Do đó ông cũng nên đưa ra lời khuyên cho hắn.
Cạch!
- Gia gia, khuya rồi người vẫn chưa ngủ sao?
Triều Thái Phong mở cửa, sau đó dịu giọng hỏi.

Thái độ bây giờ nào có giống một vị tướng quân lãnh khốc vô tình?
- Khụ, ta có chuyện muốn nói với cháu!
- Được, người mau vào đi!
Triều Thái Phong nhích người sang một bên đợi Lâm gia gia bước vào sau đó liền nhanh chóng rót nước cho ông đưa cho ông uống.
- A Phong à, chuyện của Kiều Loan nó..
- Gia gia, có gì người cứ việc nói thẳng.
- Haiz..

A Phong, ta biết cháu đối với Kiều Loan vốn không phải là tình cảm đó.

Chuyện con bé mất cũng là ngoài ý muốn..

tiểu An, nó là vô tội..
Lâm gia gia thở dài nói ra suy nghĩ của mình.

Chuyện năm năm trước ông không thể nào quên được.

Hình ảnh Kiều Loan cả người đầy máu nằm trên tay của Cao Thừa An có lẽ dù là cả đời ông cũng không thể quên đi được.
- Ngày hôm đó..

rõ ràng chính ông đã chứng kiến tất cả, vậy mà ông vẫn..
Triều Thái Phong siết chặt nắm tay, vẻ mặt có chút không tin tưởng.


Lâm gia gia sao có thể tin tưởng Cao Thừa An đó một cách trắng trợn như vậy?
- Ta biết cháu hiểu lầm tiểu An..

ta cứ tưởng mấy năm nay các cháu đã làm hòa với nhau..
Khi thấy cả hai cùng quay về ông đã ngỡ sẽ trút được gánh nặng trong lòng.

Ai mà dè..
- Hiểu lầm? Gia gia, mọi thứ diễn ra ngay trước mắt còn có thể gọi là hiểu lầm?
- A Phong, cháu nghe ta nói, mọi chuyện vốn không như cháu..
- Vậy thì mọi chuyện là như thế nào? Tại sao Kiều Loan lại chết trên tay của Cao Thừa An?
- Nha đầu đó..

nha đầu đó vốn là đỡ đao thay cho tiểu An, tất cả vốn là do bọn cướp gây ra..
Lâm gia gia ngập ngừng.

Bí mật của ngày hôm đó ông đã hứa với Cao Thừa An sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai, nhất là đối với Triều Thái Phong.
- Bọn cướp sao? Thật nực cười!
Triều Thái Phong nhếch môi châm biếm.

Cảnh tượng hôm ấy hắn nhớ rất rõ.

Hình ảnh thiếu nữ vô lo vô nghĩ bị bủa vây bởi huyết đẫm luôn dằn xéo lương tâm hắn từng ngày một.
Nếu hắn không cho muội ấy gặp gỡ Cao Thừa An..

nếu muội ấy không nảy sinh tình cảm nam nữ với hắn..

nếu hắn ngăn cản kịp thời thì có lẽ..

có lẽ Kiều Loan vẫn còn sống..

do đó tất cả là tại hắn..

tại hắn mà Kiều Loan mới gặp gỡ Cao Thừa An.

Tại hắn mà Kiều Loan mới phải chết..
- A Phong, chuyện đó..
- Gia gia, người không hiểu con người của Cao Thừa An, y vốn không giống với bề ngoài của mình!
Không hề thánh thiện và vô hại như mọi người đã nghĩ.

Vỏ bọc này vốn chỉ là giả tạo, nhưng mà nó quá hoàn hảo khiến cho người ta không chút nghi ngờ.
- Đã khuya rồi, người nên nghĩ sớm!

Thấy biểu tình lạnh nhạt của hắn, Lâm gia gia cũng chẳng thể làm thêm gì.

Ông đứng dậy, xoay lưng chuẩn bị rời đi thì bất chợt khựng lại.
- A Phong, ta từng có hai bằng hữu, nhưng vì hiểu lầm và định kiến mà phải chia xa.

Nhưng may thay cuối cùng họ vẫn có thể gặp lại, chỉ là..

họ bỏ lỡ nhau suốt 10 năm trời.
Cạch!
Bỏ lỡ nhau..

hiểu lầm sao?
Triều Thái Phong bật cười, vẻ mặt trở nên vặn vẹo.
Giữa hắn và Cao Thừa An chẳng có gì là hiểu lầm.

Còn về chuyện bỏ lỡ hay thứ gì đó hắn cũng chẳng quan tâm.

Mục tiêu của hắn là giành lấy ngôi vị, khiến Cao Thừa An sống không bằng chết, mất hết tất cả!
* * *
- An công tử, người không cần làm đâu!
Lâm A Hương đang đi phơi đồ thì thấy y đang quét sân liền vội vàng ngăn cản.
- Không có gì đâu, ta ăn nhờ ở đậu tỷ cùng gia gia nên làm chút việc là đúng rồi!
Y mỉm cười, tiếp tục làm việc của mình.

Thư giãn gân cốt cũng tốt, đỡ hơn cả ngày phải phê duyệt tấu chương nhàm chán..
- An công tử, người..
Lâm A Hương mím môi, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Nàng muốn nói gì đó với y nhưng cuối cùng lời ra miệng lại chẳng thế thốt nên câu.
- A Hương tỷ, có phải..

tỷ vẫn còn muộn phiền vì chuyện năm năm trước đúng không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận