Sau đêm ấy, tôi không còn nhìn thấy bóng dáng người đàn ông lạ xuất hiện trước nhà, cũng chẳng còn những chuyện kỳ quặc diễn ra xung quanh, cuộc sống khá yên bình và cô độc.
Xong việc ở cửa hàng, tôi tìm đọc thêm vài quyển sách dành cho phụ nữ mang thai, học cách làm các món đồ chơi handmade trẻ em, và chuẩn bị những kỹ năng cần thiết để chào đón thiên thần nhỏ.
Có một chuyện tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi mình, người buông lời chấm hết là tôi, nhưng hễ khi trời bắt đầu nhập nhoạng tối, tôi lại đứng nép bên rèm cửa sổ, xa xăm nhìn ra cổng rào như trông ngóng điều gì.
Cho đến khi đêm muộn mới chịu tắt đèn đi ngủ.
Ở nơi sâu thẳm nhất của trái tim, tôi ngầm hiểu được đó gọi là nhung nhớ.
Tôi nhẹ nhàng vỗ về giọt máu nằm say giấc trong bụng mình: "Bé yêu, con cũng rất nhớ bố phải không?"
Tôi bỗng nghe tim mình trĩu nặng.
Ngày hôm sau, như thường lệ, tan làm tôi một mình đi bộ về nhà.
Thong dong bước trên vỉa hè, phóng tầm mắt qua khỏi dòng xe cộ xô bồ, bóng hoàng hôn ở tận cùng bừng lên hệt lòng đỏ trứng gà, rán vàng hoe những áng mây lơ lửng xung quanh.
Tiếp giáp giữa bầu trời và những ngọn cây xanh rì như chiếc thảm, là một đường sáng rực rỡ, hài hòa.
Bức tranh xế tà đẹp đẽ như tranh, khiến lòng người cảm thấy bình dị hơn so với nơi tôi đang đứng.
Dừng ở vạch chờ đèn đỏ dành cho người đi bộ, tôi đếm nhẩm theo từng con số đỏ chói trên đèn tín hiệu, chỉ là giây phút cảm thấy hứng thú, không có mục đích cụ thể.
Chợt láng máng nghe thấy như ai đó đang gọi tên mình, tôi ngoảnh lại quan sát nhưng không phát hiện gì.
Có lẽ do tôi đang rất mệt.
Người muốn qua đường ngày càng đông, thoáng chốc đã đứng kín sau vạch vôi trắng.
Không gian bắt đầu chật hẹp hơn, tôi bị cuốn vào giữa dòng rồi trôi dần ra sau hàng người, phía trước chẳng nhìn thấy gì ngoài những bóng lưng san sát.
Có một người đàn ông bị xô đẩy va phải vai tôi.
Theo phản xạ tôi thoáng nhìn qua, liền bị cách ăn mặc của hắn làm chú ý.
Người đàn ông trong chiếc áo khoác da màu đen, đội mũ lưỡi trai che nửa gương mặt, mang khẩu trang và một đôi kính râm cỡ lớn.
Dáng dấp không cao, nhưng trông tráng kiện.
Trên người hắn có một loại áp lực lạnh lẽo, khiến tôi cứ cảm giác bất an kỳ lạ.
Hắn hơi cúi đầu tỏ ý "xin lỗi" vì đã lỡ va phải người tôi, lúc ngẩng mặt để lộ ánh mắt sắc sảo và hơi đáng sợ.
Tôi chỉ mỉm cười đáp lại, rồi nhìn thẳng phía trước.
Đèn tín hiệu chậm chạp nhảy qua con số năm.
Đứng sau hàng người, theo hướng ba giờ, tôi trông thấy từ xa có một chiếc ô tô màu trắng vừa chạy đến, đổ gần vỉa hè, cách nơi tôi đứng khoảng hai mươi bước chân.
Đèn tín hiệu đã điểm số ba, tôi siết túi xách trên tay chuẩn bị tiến ra làn đường.
Từ phía sau đột ngột choàng tới mảnh khăn chụp vào mũi miệng tôi một cách thô bạo.
Người đàn ông vừa rồi bước vụt lên, áp sát và giữ chặt tôi bằng cánh tay cứng như kìm sắt.
Tôi giẫy giụa trong sự hốt hoảng lẫn bất lực dưới sức mạnh to lớn của hắn, đầu óc bắt đầu mơ hồ, những bóng lưng di chuyển ra làn đường lem màu, mờ nhạt trước mắt tôi.
Tôi cố vươn tay về phía người qua đường cầu cứu, nhưng dường như không ai nhìn thấy, họ bước mỗi lúc càng xa, chẳng ngoảnh lại.
Hai mắt tôi nặng trịch, cơ thể mềm oặt như bị rút cạn sức, và cuối cùng mất đi ý thức.
Không biết bao lâu sau, tôi mơ màng nghe thấy tiếng lách cách như những khối kim loại chạm vào nhau, âm thanh động cơ ô tô tải nổ máy rời khỏi, sóng biển vỗ bờ, mùi thuốc lá hăng nồng,...Cảm giác xung quanh nóng bức và ngột ngạt.
Mi mắt tôi động đậy, nhưng chẳng tài nào mở ra nổi.
Tác dụng của thuốc mê vẫn còn, toàn thân tôi rã rời.
Một luồng sáng cực mạnh đột ngột chiếu trực diện vào mặt, tôi nhíu mày, muốn đưa tay che chắn.
Bấy giờ mới phát hiện tay chân mình không thể cử động, như bị mắc vào thứ gì đó rất thô ráp, rất chặt.
Dù đã cố cựa quậy nhưng hoàn toàn vô dụng.
Tôi ngẩng đầu, gắng gượng mở mắt ra, trông thấy một chiếc đèn pin đang rọi thẳng tới.
Khi tôi tỉnh táo hơn, luồng ánh sáng chói lóa đó mới tắt đi.
Một bóng người xuất hiện trước mặt dần rõ ràng, hắn thu lại đèn pin trên tay cho vào túi áo khoác da, ném ánh nhìn lạnh lùng về phía tôi.
Tôi nhận ra hắn, chính là người đàn ông đã va vào tôi lúc đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư.
Cẩn thận quan sát xung quanh mình, không gian chật hẹp giống hệt chiếc hộp rỗng, ánh sáng bên ngoài khó lọt vào, chỉ có duy nhất một lối thoát nằm phía sau lưng người đàn ông kia.
Tôi thử ngồi dậy, nhưng tay chân đã bị trói chặt không có cách nào dùng sức.
Hắn bước tới gần, túm tóc, lôi tôi ngồi dựa vào bức tường thép:
"Tỉnh rồi sao?"
Âm giọng người đàn ông trầm lạnh như nước, ngậm giữa đôi môi sậm màu một điếu thuốc lá, khói trắng nồng đậm phả tới, làm tôi ho sặc sụa.
Tôi thở hổn hển, tìm cách vặn vẹo cổ tay để cởi trói, nhưng không có tác dụng.
Hắn cười nhếch mép, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt tôi:
"Đừng cố nữa, không tháo ra được đâu."
"Anh là ai? Muốn làm gì?" Tôi hỏi.
Người đàn ông im lặng, rít một hơi thuốc lá, xương gò má cao thấp thoáng sau làn khói trắng.
Ở thành phố này tôi chẳng quen biết ai, những mối quan hệ mới tương đối hòa nhã, càng không có khả năng gây hiềm khích với người khác.
Tôi không cho rằng đây là hành động trả thù, chỉ nghĩ đến một trường hợp:
"Anh cần tiền ư?"
Gã đàn ông vẫn nhìn tôi bằng vẻ không hề có cảm xúc, dưới ánh mắt áp bức của hắn, tôi cảm giác mình như con thỏ nhỏ đang ở gần miệng hổ.
Cổ họng khô khốc, tôi nuốt nước bọt:
"Tôi không có tiền, cũng không còn người thân, họ hàng.
Nếu anh bắt cóc tôi vì mục đích tống tiền thì lỗ nặng rồi."
Người đàn ông dửng dưng cười:
"Tao biết."
Tôi hơi bất ngờ, có lẽ hắn đã âm thầm theo dõi từ trước.
Giọng tôi thều thào vì khó thở và choáng váng:
"Anh biết? Vậy tại sao còn ra tay với tôi? Chúng ta không hề có ân oán gì."
Gã đàn ông cười khẩy, ném điếu thuốc lá xuống đất, dùng mũi giày dập tắt đốm lửa còn cháy đỏ:
"Đúng là tao và mày không có hận thù gì.
Nhưng mày đã đắc tội với một người, cô ta vô cùng muốn mày và bào thai trong bụng mày phải chết."
Tôi bàng hoàng, sống lưng lạnh toát.
Cố nghĩ mãi cũng chẳng đoán ra được rốt cuộc là người nào.
Hắn nhắc đến đứa bé? Những người biết tôi đang mang thai chỉ có Thời Mộng và Lệ Phong.
Tôi không tin họ làm ra việc này, cũng chẳng có lý do gì để làm thế.
Suy đoán đi vào ngõ cụt, tôi gặn hỏi:
"Người đứng đằng sau anh là ai?"
Hắn đi đầu ngón tay thô kệch theo từng đường nét trên mặt tôi, động tác dần di chuyển xuống cổ rồi tới trước ngực:
"Vẻ đẹp mỹ miều này trở thành một cái xác thì thật là đáng tiếc."
Hắn hít hà:
"Nhưng làm sao đây, mùi tiền đối với tao còn thơm hơn mùi của phụ nữ.
Mày có làm ma cũng đừng đến tìm tao, mà nên tìm cô ta mới đúng."
"Người mà anh nói rốt cuộc là ai?" Tôi lại hỏi.
Gã đàn ông liếc tôi, lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu nâu trơn nhẵn, không có nhãn hiệu, trút toàn bộ số thuốc xuống lòng bàn tay:
"Uống xong chỗ này, tao sẽ nói cho mày biết."
"Đây là gì?"
Hắn lạnh lùng đưa tới gần miệng tôi:
"Thuốc phá thai."
Câu trả lời tựa mũi dao băng sắc nhọn, chọc thẳng vào tai tôi đau buốt:
"Không."
Gã đàn ông đứng dậy, tiến lại gần hơn.
Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, từng thớ thịt trên người đều run rẩy:
"Đừng qua đây.
Đừng làm hại con tôi."
Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc ai lại muốn hủy hoại một đứa trẻ chưa đầy đủ hình hài.
Những căm hận, chán ghét hãy để một mình tôi gánh chịu, làm ơn, đừng chạm vào con tôi.
Đưa mắt nhìn ra cánh cửa phía sau lưng hắn, tôi tìm kiếm sự cứu viện trong tuyệt vọng:
"Có ai không? Cứu tôi với."
Hắn tặc lưỡi, trợn mắt dọa:
"Yên tĩnh một chút nào, không có ai nghe thấy tiếng mày kêu cứu đâu."
Tôi bị dồn vào đường cùng, tiến chẳng được, lùi chẳng xong:
"Cứu tôi với."
Hắn túm được cằm tôi, bàn tay to lớn hóa thành kìm cộng lực, cạy mở hàm tôi ra, đau điếng.
Tôi sống chết cắn chặt răng.
Sau một lúc giằng co, gã đàn ông quật mạnh đầu tôi vào thành tường thép, quát lên:
"Há miệng ra."
Tôi nhăn mày đau đớn, cố gắng giữ tỉnh táo.
Hắn thô bạo nhét chỗ thuốc vào miệng tôi lần nữa nhưng bất thành, từng viên trắng rơi lả tả xuống đất.
Trong lúc chống trả, tôi nhìn thấy túi xách của mình nằm la liệt bên cạnh, điện thoại di động rơi ra ngoài.
Nhân lúc gã đàn ông không để ý xuống bên dưới, tôi dùng gót chân đạp nó sâu vào góc tối, nơi ánh sáng không thể rọi tới, khó phát hiện ra.
Mùi thuốc xộc lên mũi, đắng nghét ở đầu lưỡi hòa lẫn vị tanh mặn của máu, bởi môi đã bị giày vò đến tổn thương.
Tôi sắp không thở nổi nữa, đành liều mạng một lần, cắn mạnh vào tay đối phương.
Hắn nghiến răng vùng ra.
Hành động của tôi đã chọc giận con quỷ dữ bên trong người đàn ông.
Hắn tát tôi một cú váng đầu, hai tai như điếc mất vài giây.
Tôi nằm gục trên đất, yếu ớt thở.
Gã đàn ông túm tóc kéo lê tôi đi một đoạn, cánh cửa sau lưng xa hơn, ánh sáng mỗi lúc nhạt dần.
Tôi cố kêu cứu lần nữa nhưng không đủ sức.
Ném tôi vào trong góc, hắn bóp lấy cổ tôi, biểu cảm trên mặt giống như sắp phát điên:
"Dám cắn tao."
Hắn siết bàn tay lại, thiếu chút nữa sẽ nghiền nát con kiến nhỏ đang mất dần sức phản kháng:
"Cái mạng mày cũng lớn thật, lần trước nếu không có người lao ra kịp thời, thì mày đã nằm dưới bánh xe của tao rồi."
Tôi kinh hãi tột độ, nhớ tới chiếc ô tô phóng như tên ở ngã tư hôm ấy, may mà Tịch Đông đã nhanh chóng cứu thoát tôi.
Tôi không thở được, chằm chằm nhìn hắn.
Rốt cuộc là ai? Giữa tôi và người đó đã có hận thù gì? Hận thù gì mà sâu đến mức năm lần bảy lượt muốn dồn tôi vào chỗ chết?
Hắn tiếp tục nhét thuốc vào miệng tôi:
"Nhưng không sao.
Để xem lần này còn ai có thể cứu mày được nữa."
Tôi mím chặt môi, nhưng sức cùng lực kiệt không thể chống trả.
Tịch Đông, anh đang ở đâu? Làm ơn cứu con của chúng ta, cứu con của chúng ta...
Tôi yếu ớt nằm trong bàn tay to lớn của gã đàn ông, lưỡi cảm nhận được vị đắng ngắt đi vào khoang miệng, bất lực, đau khổ, và tuyệt vọng.
Sau khi đạt được mục đích, hắn buông tôi ra, một cơ thể thoi thóp nằm gục trong góc tối.
Đầu nhức nhối tới nửa tỉnh nửa mê.
Tôi láng máng nghe thấy gã đàn ông đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại:
"Đã xử lý xong rồi, khi nào thì tôi có thể nhận toàn bộ số tiền?"
"..."
Tôi không nghe được người bên kia đầu dây nói gì.
Hắn hỏi:
"Nhưng tôi không hiểu, tại sao muốn giết chết cô ta rồi vẫn còn ép uống thuốc chứ?"
"..."
"Ra là vậy, cô cũng thật cẩn thận quá đó.
Yên tâm đi, tôi đã ra tay thì tuyệt đối không có sai sót."
"..."
"Không cần cô nhắc nhở, tôi tự biết quản cái miệng của mình."
"..."
Gã đàn ông cười thỏa mãn:
"Được.
Cảm ơn cô Đường, cô thật là hào phóng."
Kết thúc cuộc gọi, hắn quay lại nhìn tôi:
"Yên tâm, sau này tao sẽ thường xuyên đốt nhiều giấy tiền cho mày, dù gì cũng là một xác hai mạng."
Nói rồi, hắn quay lưng đi về phía lối thoát, nhặt túi xách của tôi lên.
Gã đàn ông bước ra ngoài, lạnh lùng đóng kín cửa lại.
Bên trong tối đen như mực, không có ánh sáng, kể cả đưa năm ngón tay trước mặt cũng không thể nhìn thấy.
Tôi lẩm nhẩm lời hắn nói: "Cô Đường?"
Một tia nhức nhối hoành hành trong não, thoáng nghĩ tới một người, là cô ta ư?
Nhưng làm cách nào cô ta biết được chuyện tôi mang thai? Vì sao phải ra tay tàn độc như vậy?.