Một Đời Vui Vẻ - Huyết Nguyệt Lạc Vi

Editor: Gà

Lúc xế chiều Tiêu Phượng Nam đến tìm cô, nhìn qua báo chí, cười lạnh với ‘Hướng dẫn từng bước’ kia: "Hạ Ly à, em cứ ức hiếp anh như vậy, em thật nhẫn tâm!"

"Em đâu có ức hiếp anh. Như vậy đúng dịp dời sự chú ý của bọn họ, không phải rất tốt sao?" Hạ Ly đuối lý, cứ thế sơn móng tay: "Ai dô, sao hôm nay lại hẹp hòi thế! Chỉ là hôn nhẹ lên mặt của một tiểu Cẩu tử thôi à, anh cứ nghĩ cậu ta là thú cưng thì được rồi."

"Hạ Ly, ngày hôm qua bác trai đến tìm anh. Ý của ông, là muốn gọi anh đến Hạ thị giúp một tay." Tiêu Phượng Nam nói xong, lấy bình sơn móng trong tay cô xuống: "Chúng ta thương lượng, em có thể ít tạo nên tin đồn hay không?"

"Đến nhà bọn em thì tốt rồi, nhà chúng em trả tiền lương nhất định còn cao hơn cả ông chủ! Ha ha, nhưng em không biết tạo tin tốt." Hạ Ly cố làm ra vẻ ngây thơ nháy mắt: "Quyên tiền cho cô nhi viện, đứng ra vạch trần các giới hạn của công ty gì đó, em không làm được. Anh muốn vĩ đại, tự mình vĩ đại là được rồi. Em thuộc về một số ít người trên đời này, là kẻ xấu xa không thể thay đổi rồi!"

"Lại nữa." Tiêu Phượng Nam khổ não nói: "Được rồi, chuyện này bỏ qua một bên không nói nữa. Hạ Ly, anh cảm thấy tình trạng của chúng ta bây giờ không bình thường."

"Không bình thường chỗ nào?" Hạ Ly không hiểu nhìn anh, đoạt lại bình sơn móng tay của mình.

Tiêu Phượng Nam vừa mê mang vừa buồn bã cười: "Thói quen yêu đương của em như vậy, cho nên không cảm thấy không bình thường. Anh thích em, cho nên không hy vọng em sẽ đi hôn người đàn ông khác, cho dù em chỉ xem người đó là một món đồ chơi. Thần linh ơi, xin móc hết đôi mắt của anh đi!"

"Ha ha, oán trách thật thú vị." Hạ Ly chợt giang tay ôm anh: "Vui lên chưa. Nếu ba em nghiêm túc tìm anh như vậy, chứng minh đã không xem anh là người ngoài rồi!

"Em đồng ý?" Tiêu Phượng Nam thẳng tắp nhìn cô hỏi.

Hạ Ly cười: "Tại sao không được, dù sao cũng không phải làm không công cho nhà em. Hơn nữa, kiếm tiền của nhà em rất dễ dàng, anh có thể nuôi mình mập lên đó. Đúng rồi, buổi tối cùng đi thăm ông nội đi."

Ngay sau đó Tiêu Phượng Nam quyết định từ chức rồi đến Hạ thị, tất cả đều vui vẻ.

Vậy mà vui mừng không kéo dài quá lâu.

Nhà họ Hạ càng ngày càng nhiều người biết lão gia tử bị tập kích, hoàn toàn kinh sợ. Thế cục rất khó duy trì tiếp. Thậm chí đã yêu cầu muốn phân chia tài sản, nói gì mà phải vì tương lai của mọi người. Cứ như nhà họ Hạ làm chậm trễ ai đó vậy. Hạ Ly tức giận vỗ bàn hù dọa người ở Tông gia.

"Đại tiểu thư, cháu không cần như vậy." Người chú nhỏ đó nói, vẻ mặt đắc ý: "Lời đồn đãi về cháu bên ngoài cũng không dễ nghe lắm đâu!"

Hạ Ly vểnh đầu ngón tay út uống trà, cười lạnh: "Tôi không biết, nhà họ Hạ chúng ta cũng lưu hành việc khoe khoang mấy tin tức trên báo lá cải rồi. Tốt thôi, chú có gì muốn nói, nhân lúc bây giờ đang hứng thì nói đi. Tránh lại ở sau lưng nhai đầu lưỡi của tôi."

"Hạ Ly, dù sao vẫn đang nói chuyện với người lớn!" Cùng đời với ông nội, ông cụ với mái tóc bạc trắng khó thở nói.

"A? Nói sai rồi vậy kính xin mọi người bao dung, dù sao lời đồn đãi về tôi cũng không dễ nghe đâu." Hạ Ly đặt tách trà có nắp lên bàn, ‘ba’ một tiếng nước trà văng khắp nơi: "Các người cũng đừng ở đây mà giả vờ làm người đàng hoàng với tôi. Sau lưng làm gì thì trong lòng mình đều rõ ràng. Tôi còn chưa nói gì, đã có người lộ chân tướng đầu tiên, ha!"

Hạ tiên sinh không có ở đây, Hạ Ly nghiễm nhiên là người chủ sự. Từ trước đến nay, bối phận có lớn hơn nữa, không vượt qua được cưng chìu. Huống chi Hạ thị là do ông cố tổ tiên đã liều mạng gây dựng, người nào cũng không có tư cách.

"Tiểu Ly, cô cũng quá kiêu ngạo rồi." Mặt chú nhỏ âm trầm: "Cho dù bài báo không đúng, cũng ít nhiều có chút căn cứ. Cô không phải là đứa trẻ trung thực, cái này mọi người đã quá rõ ràng. Thiếu nữ mà dây dưa với côn đồ xã hội đen không rõ không trắng, hôm nay lại giúp đỡ tên côn đồ kia xuất ngoại ẩn núp, ai biết lần tập kích này có liên quan đến cô hay không. Còn nữa, phía sau cô còn có một gia tộc giàu có, chúng tôi không dám làm gì cô, nhưng mà, chúng tôi cũng không thể để một con nhóc như cô mắng nhiếc ở đây!"

"Cút!" Hạ Ly giương tay lên, nước trà giội vào mặt chú nhỏ Tông gia: "Tôi với ai dây dưa không rõ không trắng hả? Cút con mẹ ông đi Hạ Bác Chương! Được, hoài nghi tôi tập kích ông nội ruột rồi hả? Phía sau tôi là gia tộc nào? Không phải đang muốn chiếu vào nhà họ Hứa sao? Phi! Ông xem lại mình đi có khác gì tên ăn xin không, con cáo ăn không được cây nho thì nói nho chua. Một hồi nói muốn chia tài sản, một hồi lại hắt bát nước dơ vào người khác, chẳng lẽ làm tôi dơ bẩn thì ông có thể có thêm một chút tài sản sao? Hạ Bác Chương tôi cho ông biết, chỉ cần tôi còn sống, thì một phân tiền cũng không cho ông! Không tin ông có thể thử xem!"

Hạ Ly nhìn ông ta chật vật, tiếp tục cười lạnh nói: "Mọi người biết còn quá ít. Những chuyện giấu kín không được lên báo ấy à! Tôi cố cắn răng nuốt vào bụng, nhưng có người không biết đủ! Tốt thôi, chúng ta nói thẳng ra hết đi. Trước đó vài ngày tôi mang thang đi hái nho. Cái thang này bỗng bị ngã, tôi vừa nhìn đã khiếp hồn: Một chân bị ăn mòn gãy mất! Sau đó cho người tra xét, cũng không biết ai bôi a- xít sun-phu-rit lên đó! Cái này muốn tôi ngã chết, hay muốn bà nội ngã chết? Cái này không nói. Trước đó vài ngày, tôi phát hiện sữa tắm của mình bị đổi. Được rồi, cũng không phải là cái gì quá đáng sợ. Nhưng tôi tìm quản gia hỏi, thế mà bà ấy lại không biết. Vì vậy tôi lại cẩn thận đi tra, trong sữa tắm này lại có lượng lớn độc tố thần kinh VX. Đúng thế, vô cùng lớn... Nếu tôi không chết, có phải cũng sẽ không bình thường hay không?" Cô cười gằn nói.

Mọi người nhất thời yên lặng.

"Việc này làm sao..." Một đám có bối phận đại lão chỉ khuyên can, cũng không dám nói Hạ Ly cô nói không đúng, trong tay cô đã có con dấu của ông nội Hạ, hiện giờ lão gia tử nằm viện, biết rõ cô ở Hạ thị đồng nghĩa với cái gì. Từ nhỏ được cưng chìu biến thành tính cách tệ hại, ai cũng chọc không được.

Tuy nhiên, chinh phạt chú nhỏ Tông gia như vậy, danh dự của Hạ Ly hoàn toàn bị hủy diệt.

Nhà họ Hứa thấy Hạ Ly lại lên báo, dĩ nhiên sẽ không thờ ơ. Hứa lão gia tử làm áp lực, liều mạng đập tiền vào bên trong. Tòa soạn báo không thể không ngừng xuất bản.

Nhà họ Hứa tốt ở chỗ: tài đại khí thô. Thô đến mức nhẹ nhàng thổi một hơi là có thể lung lay thắt lưng của trên dưới một trăm người.

Hứa lão gia tử tự mình gọi điện thoại đến nhà họ Hạ: "Tiểu Ly à, ông không chịu nổi loại oan ức này! Đến nhà họ Hứa đi, dù sao có ông ngoại chống lưng cho con mà! Con xem hai người đàn bà ở nhà họ Hạ này, ở cùng với bọn thì có thể có gì tốt chứ!"

Hạ Ly cười khan: "Ở đây chúng con còn đang vội phân chia gia tài đấy! Ông nói lúc này con có thể tránh đi sao?"

Hứa lão gia tử mặc kệ: "Được cũng chuyển, không được cũng phải chuyển! Ông không chịu nổi cháu ngoại mình bị uất ức ở nhà người ta! Hạ Ly chúng ta là ai? Tại sao phải cùng những thứ hạ tiện bại hoại kia giành mấy cái... đống tiền rách đó chứ? Con muốn bao nhiêu, ông ngoại cũng cho con!"

Hạ Ly gãi đầu cười khúc khích: "Ông ngoại thương con con biết. Cái này không phải là vấn đề tiền bạc. Lần này, không biết sẽ có bao nhiêu người nói bóng nói gió về nhà họ Hứa đâu. Ông cũng đừng lo cho con nữa. Đối phó với đám như ông nói là hạ lưu bại hoại này, con vẫn còn dư."

Hứa lão gia tử vừa đau lòng vừa không cam lòng an ủi nửa ngày, Hạ Ly cố ý không chuyển, nên cũng thôi.

Nhà họ Hạ lại như nhận ra được Hạ Ly ‘mượn cớ trách móc’ kêu la: "Xem đi, chuyện nhà họ Hạ đang bề bộn. Con nhóc này đầu tiên đưa người đàn ông của mình vào nằm vùng ở nhà họ Hạ, rồi sau đó dời trận địa đến nhà họ Hứa."

Hạ Ly không cãi lại, dù sao bây giờ nói cái gì cũng đều là khuỷu tay cô hướng ra ngoài, không biết ơn.

Chỉ chuyện phân tài sản, đám người ấu trĩ và tham lam ở nhà họ Hạ đã hiển lộ phần lớn rồi. Làm ồn ào huyên náo lên, sau đó dưới sự đàn áp của Hạ Ly mà chết đi. Hạ Ly cũng không làm gì nữa, chẳng qua là đã kéo luật sự của nhà họ Hạ đến.

"Thật ra thì Hạ lão gia tử đã sớm có chuẩn bị." Luật sư đẩy mắt kính, đã ngoài 60, vô cùng khôn khéo: "Theo như lão gia tử đã dặn dò, nếu ông có biến cố gì, mà mọi người lại cố ý muốn phân chia tài sản, 50% tài sản này là cổ phần tư nhân và cổ phần của Hạ lão thái thái toàn bộ chuyển hết cho đại tiểu thư Hạ Ly. Còn dư lại, dựa theo luật pháp tùy tôi xử lý."

Toàn trường xôn xao. Khi thấy được chữ ký mạnh mẽ của lão gia tử thì đều im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui