Một Đời Yêu Em - Tinh Yên

Nếu ai đó hỏi Yên Nhi cảm giác khi chơi tàu siêu tốc như thế nào, cô sẽ bảo là rất vui, không sợ một chút nào hết; nhưng nếu hỏi cô cảm giác lần đầu được đi xe moto như thế nào, có lẽ cô sẽ lảng đi chỗ khác. Vì sao ư? Vì cái con người chở Yên Nhi đang phóng xe đi nhanh như kiểu lần đầu được đi. Cô ngồi sau xây xẩm mặt mũi, đưa tay nhéo eo anh một cái rồi nói:

“Anh gì ơi, đi chậm lại đi mà!”

Nhưng có vẻ Nhật Nguyên không nghe thấy Yên Nhi nói, vẫn phóng xe như bay. Do chóng mặt, cô vòng tay ôm chặt người phía trước, mắt nhắm chặt mặc kệ sự đời.

‘Két...’

Một tiếng ‘két’ chói tai vang lên. Chiếc xe dừng lại, Nhật Nguyên xoay người lại, cởi mũ của cô ra và hỏi:

“Em không sao chứ? Tôi phanh hơi gấp, mở mắt ra nào, đến rồi!”

Yên Nhi từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là một gương mặt điển trai đang nhìn cô với vẻ lo lắng. Tại ai đó phóng xe nhanh làm cô chóng mặt chứ hả? Nhưng mà đúng ngõ nhà cô rồi, Yên Nhi bỏ tay ra khỏi eo người phía trước. Cô xuống xe nhìn mấy ngôi nhà quanh đó, khi cô thấy một ngôi nhà màu xanh dương nhạt với đủ loại cây và hoa trên tầng thượng của ngôi nhà đó, ôi nhà cô kìa!

“Nhà màu trắng bên cạnh nhà màu xanh dương nhạt là nhà tôi!”

Wtf?

Nhật Nguyên là hàng xóm của Yên Nhi? Sao không hiểu mô tê gì hết vậy?

Trong khi Yên Nhi vẫn đứng đơ tại thì người vừa mới thành hàng xóm của cô vài giây trước đã gửi xe vào gara của xóm, sau đó anh tiến đến bên cạnh cô, cốc nhẹ vào đầu cô một cái.

“Về nhà của em đi, đứng đây làm gì?”


“À...vâng ạ! Cảm ơn anh đã đưa em về!”

Yên Nhi cúi đầu cảm ơn người hàng xóm “tốt bụng” rồi chạy vụt đến cổng nhà. Cô đang loay hoay tìm chìa khóa, bỗng nhiên cô cảm giác như có ai đằng sau, Yên Nhi bất giác quay người lại, Nhật Nguyên đứng đó nhìn cô với một nụ cười lung linh.

“Sao anh nhìn em?”

Cô hoang mang nhìn người phía trước. Được một lúc, anh rút điện thoại ra và hỏi:. Đam Mỹ Sắc

“Em cho tôi xin in4, insta, tiktok và số điện thoại có được không? Không cho cũng phải cho!”

“...”

“Em không cho là tui giãy đành đạch cho em coi à!”

Sa mạc lời!

Hạn hán lời!

Cạn ngôn thiệt sự!

Sao cái con người này có thể ngang ngược đến vậy cơ chứ! Đúng là nhan sắc anh gánh còng lưng cái nết ngang ngược của anh mà!

Thôi thì cô nàng đành nói hết in4, insta, tik tok và số điện thoại ra, đề phòng ai đó lăn ra giãy đành đạch thật.

Nhật Nguyên vui vẻ đi về nhà, lại còn vừa đi vừa nhảy, giống hệt một chú cún bự! Ai tin thì thì tin chứ cô không tin con người này đã 26 tuổi đâu.

“Nguyên 2,6 tuổi”

Yên Nhi đứng đó chẹp miệng vài cái xong mở cổng vào nhà. Nhà rộng nhưng còn mỗi con bé, chả là nó vừa thi tốt ngiệp xong, bây giờ được nghỉ hè thì bố mẹ đi du lịch, nên bây giờ... thế giới này là của nó! Sau một hồi đứng nhảy như con dở, con nhỏ ho vài cái nghiêm túc lại và đi làm những việc cần làm.

Xong xuôi, Yên Nhi lên phòng, thay bộ đồ ngủ màu hồng, đóng cửa, ôm máy tính cùng đống đồ ăn vặt cày phim. Nhưng chỉ bình yên được mười lăm phút, điện thoại tôi liên tục báo tin nhắn đến, bực mình, cô tắt luôn chuông báo tin nhắn, đang đến đoạn gay cấn mà cứ nhắn hoài.

‘Anh nhà ở đâu thế?

Hông bé ơi! Em không follow anh mà em đòi xin in tư của anh!

Anh nhà ở đâu thế?


Anh không cho đâu...

Khóc rồi cười vì nhớ một người

Đừng khóc nha, hãy nín đi, anh thương em...’

“Ặc! Nước...nước...nước đâu?”

Yên Nhi nghẹn bim bim, đưa tay vớ lấy một chai nước và uống như chưa từng được uống. Khi miếng bim bim trôi xuống, con bé chộp lấy cái điện thoại đang rung trên bàn. Một số điện thoại lạ hoắc đang gọi, sao bây giờ, có nên nghe máy không? Sau một lúc đặt tay lên trán suy nghĩ, cô nàng nhấc máy. Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm ấm, nghe quen quen nhưng nó thật sự không nhớ ra là ai. Đang cố nhớ, bên kia truyền đến một tiếng gọi tên cô:

“Hàn Yên Nhi, em có nghe tôi nói không? Sao em không seen không rep tin nhắn của tôi?”

Ủa gì? Là Nhật Nguyên gọi à?

“Nè em nghe tôi nói gì không vậy?”

“À...có! Em đang xem phim nên không để ý!”

“Ra ban công nói chuyện với tôi! Bố mẹ tôi đi du lịch rồi, chán quá!”

What? Bố mẹ hai bên hẹn nhau đi chơi bỏ con cái ở nhà à?

“Oke!”

Con nhỏ dọn dẹp cái “chuồng lợn” của (theo lời mẹ nó tả) một chút rồi ra ban công. Đối diện Yên Nhi là một nam nhân có đầy đủ các bộ phận cơ thể người, mặc một cái quần soóc đen, áo phông trắng, đang ngồi bấm điện thoại. Yên Nhi thầm nghĩ sao anh ta lại đẹp bất chấp hoàn cảnh thế? Khi cô ngồi xuống ghế, người đối diện đưa điện thoại nghe tiếp, ngẩng đầu lên nhìn con bé.

“Màu hồng à? Em đáng yêu hơn tôi tưởng đấy!”


Sao thính bay lung tung thế này!

“Bộ này em mặc từ hôm qua, chưa có bẩn nên em mặc lại!”

‘Phụt...’

“Anh cười cái gì vậy?” cô la ó

“Không có gì!” Anh ta cười toe toét nhìn Yên Nhi “Mà sao em không thèm rep tin nhắn của tôi?"

"Trước giờ chưa có ai dám không seen không rep tin nhắn tôi đấy!”

Vậy mấy cái thông báo tin nhắn đó là Nhật Nguyên nhắn à?

“À thì em không để ý!”

“Thôi vào ngủ đi. Muộn rồi.”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận