Một Đời Yêu Em - Tinh Yên

Vài phút trước khi Nhật Nguyên tỉnh lại

Nhật Minh sau khi xong việc tại trường và công ty liền vội chạy đến bệnh viện, trên đường anh còn cho tài xế ghé qua tiệm hoa mua một bó hoa hướng dương.

“Giám đốc mua hoa làm gì ạ?”

“Tặng”

“Chúc giám đốc thành công nhé!”

“Tập trung lái xe đi”

Nhật Minh cười mỉm, anh tưởng tượng vô số viễn cảnh được ở bên Yên Nhi, anh cũng đã nghĩ đến việc sẽ mai mối người khác cho em trai mình.

Đến nơi, anh chạy vào bên trong, chào hỏi mọi người rồi hỏi Yên Nhi đâu.

“Nhật Nguyên ổn chưa mẹ?”

“Tỉnh rồi, Yên Nhi đang trong đó với thằng bé”

Anh hớn hở nhìn qua tấm kính để rồi cứng đơ người khi thấy Yên Nhi đang ôm hôn Nhật Nguyên.

“Hai em làm hòa… hả mẹ?”

“Ừm, có lẽ đợi Nhật Nguyên giải thích hết những chuyện đã xảy ra trước đó!”


“Mẹ biết?”

“Nhật Anh kể cho mẹ”

“Vâng”

“Mà con cầm hoa đến tặng Nhật Nguyên à?”

Nhật Minh nhìn xuống bó hoa hướng dương, cười đầy chua xót, giọng nói nhẹ bẫng:

“Vâng mẹ, nhờ mẹ đưa cho hai em giúp con”

Nói xong anh viết vài chữ vào giấy, nhét vào bó hoa, một tờ ghi “gửi Nhật Nguyên”, một tờ ghi “gửi Yên Nhi”, tờ còn lại ghi “gửi Nguyên Nhi”.

Về đến nhà, Nhật Minh loạng choạng đi vào trong, thay quần áo, xuống nhà cầm lấy chai rượu mà Yên Nhi tặng, một hơi uống sạch.

“Vũ Nhật Minh, em làm gì vậy hả?”

Nhật Minh quay sang và gục ngã trong vòng tay Nhật Anh.

“Em bị sao vậy Minh?”

“Yên Nhi quay về với Nhật Nguyên rồi chị ơi!”

Nghe giọng điệu cũng có thể hiểu. Nhật Anh dìu em lên phòng, cô không còn vẻ hung dữ như mọi ngày khi phát hiện các em uống rượu, mà cô chỉ nhẹ nhàng ôm an ủi em trai.

“Chị biết, Nhật Minh, chị biết!”

“Tại sao em ấy vẫn chọn Nhật Nguyên? Khi nó đối xử tệ với em ấy như vậy?”

“Nhật Nguyên là bất đắc dĩ, Trà My uy hiếp đến tính mạng của Yên Nhi, thằng bé phải thuận theo ý cô ta rồi âm thầm giải quyết, nó giải thích với chị rồi!”

Lời vừa dứt, Nhật Minh òa khóc, nước mắt anh làm ướt đẫm vai áo Nhật Anh.

“Khóc đi, chị ở đây!”

“Nhật Anh, em đến trước mà, tại sao chứ?”

“Em đến trước nhưng cứ âm thầm trong bóng tối mà không bước ra ánh sáng như Nhật Nguyên, làm sao có thể?”

Nhật Minh để ý Yên Nhi từ khi con bé còn khá nhỏ, năm hai mươi tuổi anh đã phải đi du học nên cơ hội đến bên Yên Nhi trở nên xa xôi.

Khi về nước, nghe tin em trai có người yêu, anh mừng nhưng không được bao lâu biết cô gái đó chính là người anh đơn phương bao năm…

Tại bệnh viện


Yên Nhi ngồi nghe Nhật Nguyên kể từ đầu đến cuối, tay anh được đút vào máy kiểm tra nói dối.

“Chuyện là vậy đó babe!”

“Tạm tin”

“Vậy… quay lại nha?”

Yên Nhi không nói gì mà đứng dậy đưa bó hoa cho Nhật Nguyên, nói:

“Nhật Minh tặng anh!”

“Đẹp đấy!”

Anh chú ý đến ba tờ giấy được nhét vào hoa.

“Nấm, cái này của em”

“Đâu?”

“Xem của chúng ta trước nhé?”

“Ok”

Nội dụng bên trong cũng chỉ vỏn vẹn mấy chữ

“Quay lại với nhau nhanh!”

Yên Nhi cười nhẹ

“Em đồng ý!”


“Gì… đồng ý gì?”

“Không yêu nữa à?”

“Có”

Nhật Nguyên phì cười rồi kéo Yên Nhi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.

Yên Nhi ra một góc mở tờ giấy đó. Bên trong là những dòng chữ được viết ngay ngắn, cẩn thận.

“Yên Nhi à, chúc em một đời bình an, hạnh phúc. Lần này có lẽ hoa hướng dương sẽ từ bỏ mặt trời…! Anh quay lại Canada đây, tạm biệt em!”

Cô đọc đi đọc lại tờ giấy đó, đột nhiên cô đứng lên chạy đi.

“Em ra ngoài chút”

“Ơ em…”

Bên trong tờ giấy của Nhật Nguyên là những lời chúc kèm theo vài lời nhắn.

“Nhật Nguyên, em phải giữ sức khỏe để chăm sóc, bảo vệ cô gái của em thật tốt đó! Hai đứa hãy ở bên nhau thật lâu và hạnh phúc nhé! Anh quay lại Canada đây, tạm biệt em!”

Nhật Nguyên mỉm cười, nụ cười dịu dàng vô cùng.

“Đúng là Nhật Minh mà, tử tế đến đau lòng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận