Một Đời Yêu Em - Tinh Yên

Yên Nhi lần theo địa chỉ Lâm Anh đưa, tìm được chỗ cậu đang đứng. Bên cạnh là Nhật Nguyên đang dựa vào người cậu. Thấy con bé đến gần, cậu đẩy Nhật Nguyên qua cho nó.

“Giúp nhé?”

Nói xong chạy đi.

Yên Nhi bất lực nhìn cái dáng người cao lêu nghêu đang dựa vào người mình, biết là không thể dìu về mặc dù nhà gần, đành gọi taxi.

____

Yên Nhi đẩy Nhật Nguyên xuống giường, cởi áo khoác, cởi giày, đắp chăn, đứng nhìn một lúc rồi mới yên tâm về nhà. Nào ngờ Nhật Nguyên với tay lên nắm chặt tay nó

“Đừng đi!”

Cô mím chặt môi gỡ tay anh ấy ra, quay lưng đi thẳng ra cửa, nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa, Yên Nhi cảm giác như Nhật Nguyên ôm cô từ đằng sau.

“Em phải về nhà...”

Bỗng nhiên một vài tiếng nấc vang lên, giọng Nhật Nguyên run rẩy nói:

“Đừng đi mà! Xin em đấy!”

Trong không gian tĩnh lặng nghe rõ từng tiếng nấc của Nhật Nguyên, tay anh ngày càng siết chặt hơn, như thể nếu buông ra, Yên Nhi sẽ bỏ anh lại mà đi.


“Tại sao... anh lại thích em? Anh chờ em bốn năm, trong bốn năm đó anh đã nâng đỡ, đã theo đuổi em hết mức có thể, tại sao em lại không để ý chứ?”

“...”

“Em biết anh đã đau thế nào khi bị em từ chối không? Em có biết anh đã lo lắng như thế nào khi không thấy bóng dáng của em không?”

Giọng nói Nhật Nguyên lạc đi, từng giọt nước mắt rơi xuống ướt hết vai áo của cô.

“Tại sao anh lại thích... à không, yêu một người vô tình như em chứ?”

Yên Nhi đứng chôn chân tại chỗ, từng lời nói đều bộc lộ hết tâm trạng của Nhật Nguyên. Con bé quay mặt lại, dưới ánh đèn ngủ, nó nhìn rõ gương mặt Nhật Nguyên trắng bệch, đầm đìa nước mắt, sao nó lại thấy đau lòng nhỉ?

“Đừng khóc mà, e...ưm”

Chưa kịp nói hết câu, bờ môi đã bị giữ chặt bởi bờ môi khác. Yên Nhi bàng hoàng, ra sức đấm vào ngực Nhật Nguyên, nhưng càng đấm lại càng bị hôn sâu hơn, nụ hôn đầu của nó không thể mất như thế được!

Đến khi con bé gần như không thở nổi, phải đập mạnh vào lưng Nhật Nguyên và dùng sức đẩy anh ra rồi mở cửa chạy về nhà. Trên phòng, Yên Nhi ngồi xuống bên cạnh cửa, ôm đầu trong khi mặt đỏ bừng.

______

Yên Nhi thức dậy với hai mắt không khác gì con gấu trúc, lại còn sưng húp, do hôm qua thức khuya.

‘Anh nhà ở đâu t...’

Yên Nhi:?

Nhật Nguyên gọi tôi làm gì? Mới sáng sớm mà!

“Alo, anh đỡ hơn chưa?”

“Hôm qua... anh xin lỗi! Lúc đó anh say quá, nên... anh không kiềm chế được...”

“Không sao, anh nghỉ đi nhé!”

“Ơ khoan...”

Yên Nhi không muốn nghe Nhật Nguyên nói thêm gì nữa, con bé chặn hết mọi phương thức liên lạc của Nhật Nguyên rồi ôm máy xem phim.


Từ hôm đó đến nay đã một tuần, bố mẹ con bé về nhà, hai anh của nó về đem theo hai cô gái. Đám cưới của họ sẽ được tổ chức vào tuần sau.

Ngày cưới. Yên Nhi mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ, làm tóc xoăn sóng lơi, đeo giày cao gót trắng và cầm chiếc túi trắng.

"Mày mặc váy lạ dữ ta"

Lâm Anh đứng dưới nhà, vừa nhìn thấy bạn liền phán xét không ngừng.

"Không đẹp bằng An Hạ"

Yên Nhi:...

Mày thấy cuộc đời tươi đẹp quá hả?

"An Hạ của mày là nhất, không ai hơn An Hạ của mày cả"

"Đương nhiên, cục vàng của tao mà lại"

Hai đứa đấu đá nhau từ trong nhà đến bên ngoài, đến tiệc cưới rồi vẫn khịa nhau không ngừng.

Lâm Anh vừa thấy An Hạ đã chạy đến bám dính lấy cục vàng của mình.

"Bạn yêu của anh xinh quá đi" - hôn tới tấp

Yên Nhi cười cười rồi đi đến bên hai bạn.

"Yêu nhau suốt bốn năm cấp hai, ba năm cấp ba mà chúng mày vẫn ngọt ngào như vậy, ghen tị ghê"


An Hạ đẩy Lâm Anh ra, đi đến bên Yên Nhi, khoác vai cô rồi nói:

"Tìm người yêu đi bạn à"

Nói rồi cô kéo Yên Nhi đến một chỗ.

"Nhìn thử xem"

Yên Nhi nhìn quanh, ánh mắt cô dừng lại trên một chàng trai mặc áo polo trắng, một chiếc quần trắng ngà đang đứng nói chuyện.

Con bé khựng lại, chẳng phải là Nhật Nguyên sao?

Đúng lúc đó, Nhật quay lại, bắt gặp ánh mắt của Yên Nhi. Anh không nghĩ gì nhiều mà đi đến kéo cô đi.

"Anh kéo em đi đâu vậy hả Nhật Nguyên?"

"Nói chuyện"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận