Một Đời

Ngồi trên xe, tôi trông vườn trồng đầy lan hồ điệp rực rỡ, ngơ ngác nói, “Tới lúc rồi, cuối cùng cũng đã tới lúc rồi...”

“Cái gì? Tới lúc gì?” Tiểu Vũ hỏi tôi.

“Ly —— hôn ——” Hai chữ này, tôi thế mà lại có thể nói đặc biệt rõ ràng như vậy.

Tiểu Vũ bắt lấy cánh tay tôi, la lên, “Mày điên rồi hả? Mộng Sơ! Mày giờ mà ly hôn, chẳng những không chiếm được gì, lại còn dâng cả công ty của cha mày cho hắn! Mày không thể cứ làm lợi không công cho hắn thế được, mày yêu hắn yêu đến sâu đậm như vậy, cuối cùng lại muốn chấm dứt tác thành cho hắn cùng với người phụ nữ kia, mày tính thế này là thế nào, giúp người giúp đến chót, tiễn Phật tiễn đến Tây?”

Tôi lắc đầu, đáp Tiểu Vũ, “Tao về quê, nói với cha, ông đã chọn đúng người rồi, Tập Lãng là một thiên tài; cha tao lại hỏi tao, thế con đã chọn đúng người chưa? Lúc đó, tao không có trả lời, có điều, Tiểu Vũ ạ, trong lòng tao đã có đáp án rồi, huống chi, tao giờ phải bệnh nan y, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi anh ấy! Nếu đã như thế, chi bằng bọn tao tách nhau ra sớm một chút, cùng tìm lối thoát, mày nói có phải không?”


Nước mắt Tiểu Vũ lại rơi, nó cúi người sang ôm lấy tôi, vụng về mà nói, “Mộng Sơ, mày cái gì cũng rõ, lại muốn bức chính mình đến đường cùng, mày tội gì phải thế!”

Tôi không nói lời nào, trông hai con bươm bướm quấn lấy nhau trong vườn hoa, nhẹ nhàng bay lượn.

Tôi nán lại nhà Tiểu Vũ trọn một tuần, Tập Lãng chưa từng tới tìm tôi, người chỉ gọi một cuộc, lại là vào khoảng hai giờ sáng.

Tôi nhìn chằm chằm hai chữ Hán nảy lên sáng ngời trong đêm đen kia, nhìn thật lâu, cuối cùng cũng ấn phim nghe, đưa điện thoại di động kề bên tai.

Tiêng hoan hô cười nói xuyên qua điện thoại mỏng mảnh, vang vọng giữa không trung vắng lặng, tôi nghe thấy có người đang lớn tiếng ca, có người đang lớn tiếng giỡn, có giọng đàn ông xấc xược lỗ mãng, có tiếng rên rỉ phóng đãng của phụ nữ...


“Không... không về... uống...”

Thanh âm quen thuộc như nói mớ, trầm trầm xuyên qua màn đêm đen ngòm, dồn về phía tôi.

Đương nhiên, đây là lầm số.

Người uống say rồi.

Rốt cuộc, tôi nghe cũng thấy mệt, lấy tàn sức cuối, cúp điện thoại, uể oải cuộn mình nơi góc giường, trông cảnh tịch liêu ngoài cửa sổ lác đác mấy vì sao, mãi cho đến khi bình mình nơi chân trời ló ra một mảnh màu máu đỏ phi thường.

Tôi rời giường đứng dậy, tự mình dọn xong mấy thứ đồ này nọ, mặc áo khoác, lại sang phòng bên trông buồng nhỏ vẫn ngủ say như cũ, mới chạy xuống lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận