Trong đêm mưa, có ông lão đứng dưới mái hiên nhà nhìn về một phía.
Ông lão mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, người gầy yếu, xem ra tuổi đã cao không còn sống được bao lâu.
Gió lạnh không ngừng thổi đến, từng tiếng “vút vút” hòa vào tiếng mưa giống như tiếng ai đang kêu gào khiến người ta phải hoảng sợ, sau đó ông lão liền ho sặc sụaCửa gian phòng có người mở ra, một cậu bé mang theo chăn ra ngoài, bước đến khoác lên người của ông lão, lo lắng nói : “Ông mau vào trong ngủ đi, bên ngoài gió lạnh không tốt cho cơ thể”Ông lão lắc đầu xua tay : “Ta có dự cảm không lành”Cậu bé nghe ông lão nói vậy thì trong lòng cũng lo lắngÔng lão xoay người qua, nhìn cậu bé một lúc, khó khăn nói :“Tiểu thư…sẽ chết”…Quốc Siêu choàng tỉnh giấc, anh lại nằm mơ, cảm giác giấc mơ kéo dài nhưng sau khi tỉnh dậy chỉ mơ hồ nhớ được một đoạn.
Anh trở người chống một tay ngồi dậy, lúc này cảm thấy đầu đau như búa bổ, anh ôm đầu khẽ kêu lên một tiếngCửa phòng có người mở ra, Châu Vân bước vào, Quốc Siêu bị ốm nên bà đến để chăm sóc anh.
Thấy con trai tỉnh rồi Châu Vân bớt lo hơn phần nào, anh ngủ li bì cả một ngày gọi thế nào cũng không tỉnh làm bà sốt hết cả ruột :”Con tỉnh rồi thấy trông người thế nào ?” Châu Vân sờ trán anh thấy vẫn còn nóng, bà không yên tâm nói : “Hay mẹ đưa con đến bệnh viện nhé ?”Quốc Siêu vô cùng mệt, nhưng vì không muốn Châu Vân lo lắng nên anh gắng ngượng nói mình không sao : “Không cần đến bệnh viện đâu mẹ, con ngủ một giấc dậy thấy khoẻ hơn nhiều rồi”Châu Vân vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh : “Sao ra nhiều mồ hôi thế này, mẹ còn tưởng con mới tắm xong nữa đấy”Quốc Siêu nắm lấy tay bà, thều thào nói : “Mẹ, con đói rồi”“Được rồi, mẹ ra ngoài nấu cháo cho con”Trước khi ra ngoài Châu Vân không quên nói với anh : “Lúc nãy Trần Hải có đến, nhưng sớm đi rồi, có gì con gọi lại cho cậu ấy nhé”Anh gật đầu : “Vâng ạ!”Quốc Siêu kéo rèm cửa ra, lúc này anh mới biết bên ngoài trời đã tối, anh thở dài một hơi, không ngờ bản thân lại ngủ nguyên cả một ngày.
Anh yên lặng đứng ở đó, gắng nhớ lại những chuyện xảy ra trong giấc mơ.
Chúng như một đoạn phim quay nhanh, kết thúc rồi chỉ để lại trong đầu anh những hình ảnh mơ hồ không thể nhớ rõ.
Dù vậy, những hình ảnh đó vô cùng chân thật, mỗi lần tỉnh dậy sau cơn mơ, anh đều cảm nhận được lồng ngực mình đau nhóiAnh quay người lại, lấy điện thoại từ trên bàn gọi điện cho Trần HảiTrần Hải vừa mới họp xong, vừa lúc định gọi điện cho Quốc Siêu thì trùng hợp anh gọi đến, cậu ta nhấc máy : “Thế nào rồi, đỡ hơn chưa ?”“Đỡ hơn nhiều rồi, lúc nãy cậu đến tìm tôi có chuyện gì thế ?”“Còn chuyện gì nữa” Trần Hải nâng giọng của mình lên một tông : “Cậu không đến công ty, một mình tôi phải giải quyết hết mọi việc.
Này Quốc Siêu, công ty này là của cậu cũng không phải là của tôi, sao tôi phải bán mạng làm việc cho cậu, còn cậu toàn ở bên ngoài chơi bời thế ?”Giọng của Trần Hải làm Quốc Siêu ong cả đầu, anh chau mày một cái, dơ tay lên xoa huyệt thái dương.
Anh biết Trần Hải đang giận, nhưng có thể đợi anh khoẻ lại rồi nói không : “Tôi đang là người bệnh, cậu đừng lớn tiếng với tôi, tôi chịu không có nổi.
Trần Hải, cậu có lương tâm thì đợi tôi khoẻ lại rồi nói được không ? Lúc đó tôi sẽ làm cục tượng ngồi yên một chỗ cho cậu tuỳ ý mắng chửi”“Tôi mà không có lương tâm thì đã sớm nộp đơn từ chức cho cậu rồi” Trần Hải nói xong liền tắt máy cái rụpBị Trần Hải dập máy Quốc Siêu không tức giận, mà lúc này trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Ngải Thần trong danh bạ điện thoại.
Anh không có nhiều bạn bè nên trong danh bạ chỉ vỏn vẹn được vài người, toàn là những người thân thiết nhất của anh.
Khi nhìn thấy hai chữ này, anh bất chợt nhớ đến cô, nhìn đồng hồ thì đã hơn 22h, e là quán của cô đóng cửa rồi…Xe dừng lại bên đường, Quốc Siêu hạ cửa kính xe xuống, phía đối diện là quán cà phê của Ngải Thần.
Quán còn sáng đèn, Ngải Thần vẫn chưa về, đúng hơn là cô đang chuẩn bị về.
Quốc Siêu dựa người sau ghế, lẳng lặng nhìn cô từ phía xa, Ngải Thần trên tay cầm điện thoại đang đứng dựa người vào quầy, lâu lâu lại cong môi lên cườiNói về lần đầu tiên Quốc Siêu nhìn thấy Ngải Thần, có lẽ là khoảng 6 năm về trước, khi đó anh trai cô Diễn Đức bị tai nạn trên đường.
Lúc đó anh đang đi cùng Trần Hải, vì vụ tai nạn mà phía trước bị tắc đường, Trần Hải di chuyển xe chậm lại, anh ngồi ở ghế sau hạ cửa kính xe xuống, qua đám người đông đúc đang vây quanh phía trước, anh nhìn thấy Ngải Thần trên mặt dính đầy máu ngồi giữa đường, không phải máu của cô mà là máu của anh trai cô.
Cô ôm anh trai trong lòng, nức nở gào thét : “Gọi xe cấp cứu…làm ơn gọi xe cấp cứu giúp tôi”Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Quốc Siêu hiện ra gương mặt cô gái từng xuất hiện trong giấc mơ của anh, mặc dù trong giấc mơ gương mặt của cô gái đã bị quầng sáng che mờ, không rõ ràng nhưng anh liền biết đó chính là côQuay về thực tại, lúc này Ngải Thần ở phía bên kia đang đứng khóa cửa.
Quốc Siêu lập tức mở cửa xe bước xuống, anh vội vàng chạy qua như sợ cô đi mấtNgải Thần vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Quốc Siêu hơi thở gấp gáp đứng trước mặt mình.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, Quốc Siêu biết mình xuất hiện đột ngột thế này e là dọa cô sợ rồi.
Ngải Thần nhìn gương mặt nhợt nhạt của anh, ngập ngừng hỏi : “Sao giờ này anh còn đến đây…là muốn uống cà phê ? Nhưng quán của tôi đóng cửa rồi, hay là…ngày mai anh lại đến nhé, được không ?”Quốc Siêu chỉ tay qua bên kia đường, nơi xe anh đang đậu, nói với cô : “Không phải, chỉ là tôi tiện đường nên ghé qua, vừa hay nhìn thấy cô nên mới dừng lại chào hỏi vài câu”Ngải Thần chỉnh lại quai túi, cô “à” lên một tiếngQuốc Siêu do dự một lúc, rồi hỏi Ngải Thần : “ Cô đã ăn cơm tối chưa ?”Ngải Thần chưa kịp trả lời, cái bụng đã tự tiện trả lời thay cô, nó kêu “rột rột”, cô liền dơ tay ôm bụng, cười ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp lại : “Tôi vẫn chưa ăn”“Vừa hay tôi cũng chưa ăn, cô có muốn đi ăn cùng tôi không ?” Quốc Siêu mỉm cườiDưới ánh đèn đường, rõ ràng gương mặt anh nhìn nhợt nhạt, nhưng khi anh cười lên vẫn khiến Ngải Thần cảm thấy nụ cười của anh thật tươi.
Nghĩ lại lần trước anh giúp cô mà cô chỉ tặng cho anh cái phiếu giảm giá cô thấy có chút áy náy, nếu vậy thì để cô mời anh ăn luôn cũng được.
Nghĩ vậy, cô gật đầu đồng ý : “Được”…Hai người bọn họ vào một quán ăn cũng nằm ở khu phố Xuân Thành.
Quán ăn này Ngải Thần thường ghé qua ăn đêm cùng với chị Lý, nên bà chủ vừa nhìn thấy cô bước vào đã vui mừng bước đến chào đón.
Bà chủ nhìn người đàn ông bên cạnh cô với ánh mắt tò mò, rồi mới nhìn cô hỏi nhỏ : “Hôm nay đi với bạn trai hả ?”Ngải Thần quay qua nhìn anh một cái, cô sợ anh nghe thấy sẽ cảm thấy khó chịu.
Cô vội lắc đầu phủ nhận : “Không phải đâu ạ, là bạn của cháu”Hôm nay không đi với chị Lý mà lại đi với một chàng trai trẻ, ai cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.
Bà chủ cười lớn : “Được rồi, được rồi, hai người mau vào trong ngồi đi”Ngải Thần với Quốc Siêu ngồi xuống đối diện nhau, anh bởi vì lần đầu tiên đến đây nên không tránh khỏi việc thấy tò mò mà đảo mắt nhìn xung quanh.
Ngải Thần cười hỏi anh : “Anh đã từng ăn qua Phở Việt Nam chưa ?”“ Phở của Việt Nam ?” Anh lắc đầu : “Tôi chưa từng ăn món này”“Vậy hôm nay anh được ăn món này rồi đấy” Ngải Thần nói với anh : “Quán này chính là quán phở, bà chủ, bà ấy là người Việt Nam”Người Việt Nam ? Phải chi anh thấy bà chủ không giống người ở đây, nhìn bà ấy hiền lành chất phác, trước đây Quốc Siêu cũng từng gặp qua một cô gái người Việt Nam, điểm chung ở họ đều toát ra vẻ đẹp chân quê giản dịMột lúc sau, bà chủ bưng ra hai bát phở, Ngải Thần nói “Cảm ơn” với bà chủ.
Bà chủ nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, Ngải Thần vui vẻ nói : “Là cháu đã học được đấy ạ”Sau khi biết bà chủ là người Việt Nam, Ngải Thần đã tìm hiểu qua đất nước này, cô cũng dành chút thời gian rãnh rỗi để học một chút tiếng Việt Nam, để khi nào đến đây sẽ nói cho bà chủ nghe, như vậy bà chủ sẽ tìm được chút cảm giác thân thuộc của quê hương khi ở nơi đất kháchBà chủ trong ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, bà vô cùng xúc độngQuốc Siêu chăm chú nhìn cô, cảm thấy cô đúng là một người tinh tế, lúc cô nói hai chữ “cảm ơn” cũng thật đáng yêu.
Anh lại rất thích những người như vậy, thực ra không thiếu những cô gái tinh tế, đáng yêu, bởi vì đó là cô nên anh mới thích nhiều như vậyAnh cúi xuống nhìn bát phở trên bàn, bát phở được trang trí đẹp mắt, ngoài màu trắng của bánh phở, còn có màu nâu của thịt bò, màu xanh của hành lá, đều tô điểm cho bát phở thêm phần kích thích vị giác của người ăn.
Dù anh chưa động đũa nếm thử, nhưng mùi thơm của nó lại làm anh cảm thấy có hơi tiếc nuối khi không biết đến món này sớm hơnNgải Thần hầu như ngày nào đi làm về cô cũng sẽ ghé qua ăn, ăn nhiều như vậy mà lại không thấy ngán, cô thậm chí còn nghĩ mình có thể ăn món này cả đời, nói chung Phở của Việt Nam rất ngon, cô thích món này, cũng thích nơi đó nữa, cô sẽ suy nghĩ việc đến đó trước khi kết thúc cuộc đời của mìnhSau khi ăn xong, Quốc Siêu lái xe đưa cô về nhà, vì ăn no nên Ngải Thần cảm thấy có chút buồn ngủ, cô hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh thổi vào mặt như vậy sẽ khiến cô tỉnh táo hơn một chút“ Lần sau tôi sẽ mời lại” Lúc nãy Ngải Thần lén thanh toán, anh là người rủ cô đi ăn vậy mà cô lại dành thanh toán với anh, nhưng mà như vậy cũng tốt, anh sẽ có cơ hội mời cô đi ăn lạiNgải Thần im lặng không trả lời, khóe môi của cô chỉ khẽ cong lên.
Cô quay mặt qua nhìn anh, lúc nãy cô đã để ý sắc mặt của anh không được tốt, nhìn giống một người đang bị ốm.
Cô hỏi thử : “Có phải là anh bị ốm rồi không ?”Quốc Siêu gật đầu“ Anh đã uống thuốc chưa ?” Vừa hỏi xong, cô liền mở túi lấy ra một vĩ thuốc : “Đây là thuốc cảm, anh uống đi”Quốc Siêu nhìn vĩ thuốc trên tay cô, rồi lại ngước mắt lên nhìn cô, anh tất nhiên là uống thuốc rồi, nhưng khi nhìn cô lo lắng cho mình như vậy, anh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, anh cố nín cười cầm lấy vĩ thuốc : “Cảm ơn cô”Ngải Thần cảm thấy hơi ngại, cô quay mặt nhìn ra bên ngoài.