Một Đường Núi Sông

Quý Diễn cúi đầu nhìn thoáng qua, không có phản ứng gì.

Quả nhiên là bị cận thị, Trình Thủy nghĩ thầm, cô nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm dẫm một vòng lên gạch lát hoa: “Anh, kính anh bao nhiêu độ a?”

“Hai trăm độ.”

Trình Thủy chỉ thuận miệng vừa hỏi, mắt cô hơi đảo, đối với kính cận cô hoàn toàn không hiểu biết gì, “Nga” một tiếng, mới vừa định thành thành thật thật câm miệng, lại nghe Quý Diễn nói: “Em cho rằng anh mù sao?”

“……”

Trình Thủy đang nhếch nửa khóe miệng, cứ như vậy cứng ngắc ở đó.

Quý Diễn, người này, sạch sẽ muốn chết.

Trình Thủy đặc biệt nhớ rõ có một lần, cô tắm rửa xong không lau khô tóc, lúc lấy đồ vật, nước trên tóc lại bắn lên bộ quần áo màu trắng của Quý Diễn.

Quý Diễn vốn đang ở gõ bàn phím lập tức dừng lại. 

Sau đó, Quý Diễn bỏ mặc cô nửa ngày.

Quả thực là ác mộng.

Trước mặt có taxi dừng lại, Trình Thủy cũng không dám động, nhéo ngón tay thành thành thật thật nhận sai: “Em không cố ý.”

Quý Diễn không nói đáp.

Cùng lúc đó, taxi đã chạy đi mất.

Trình Thủy tiếp tục niết ngón tay: “Về nhà em sẽ giặt sạch cho anh, được không a ca ca?”

Quý Diễn quay đầu nhìn cô, mày vẫn thả lỏng,  giống như có phủ lên ánh đèn mờ nhạt, trông rất dịu dàng, bất ngờ thay anh cũng không tức giận, chỉ cong khóe môi: "Em muốn bóp gãy tay anh đó à?"  

Trình Thủy không thể lập tức hiểu nổi.

Cúi đầu nhìn vài giây, mới ý thức được cái tay mình nhéo nửa ngày không phải là tay mình, đột nhiên sợ hãi, kết quả ngón tay mới vừa buông ra, còn chưa thu kịp đã lại bị người nọ kéo về.

Lòng bàn tay Quý Diễn ấm áp, nhưng đầu ngón tay lại lành lạnh.

Trình Thủy nghiêng đầu nhìn anh, ngón tay động hai cái, như là bị trúng tà không lại thu lại nữa.

Lúc về đến nhà đã hơn 10 giờ tối.


Tin nhắn Mộ Đình Đình thăm hỏi cô đã hơn trăm cái, trước đó Trình Thủy ngồi trên taxi, di động cho dù là liếc mắt một cái cũng không dám xem

Lúc này vừa tắm rửa xong mở ra, di động giống như là bị nhiễm virus, liên tiếp không ngừng hiện lên, tất cả đều là tin nhắn của Mộ Đình Đình.

Trình Thủy lười xem từng cái, chỉ nhìn có một câu cuối cùng.

Mộ Đình Đình: 【 bảo bối, người anh em kia hỏi cậu bao tuổi, còn hỏi tớ cách liên lạc với cậu nữa. 】

Trình Thủy nhìn thời gian, không rep

Cô cảm thấy Mộ Đình Đình có chừng mực, sẽ không làm bậy làm bạ gì. 

Kết quả sáng sớm hôm sau, cô còn chưa đợi mặt trời rọi lên chiếu đến mông thì đã bị người ta kéo ra khỏi ổ chăn rồi. 

Động tác của người nọ không tính là thô bạo, nhưng rõ ràng vì phẫn nộ nên cũng không dịu dàng lắm: “Cái con nhóc Trình Thủy này!”

Giọng nữ cực kỳ lớn, sau mấy lần nhảy vào tai, Trình Thủy lập tức ngồi ngay ngắn, dáng vẻ tiểu bạch thỏ dịu dàng ngoan ngoãn:  “Mẹ, một năm không gặp, mẹ lại xinh đẹp lên rồi.”

“Ít nịnh đi!” mẹ Quý điểm điểm lên cái trán của cô: “Không phải bảo con nghe lời anh con sao?”

Trình Thủy: “Con nghe lời mà a.”

Tóc cũng đã dài lại, khuyên tai còn chưa kịp đeo.

Quý Diễn chắc không thể mới sáng sớm đã cáo trạng với mẹ rồi chứ.

Cái tay điểm lên trán cô của mẹ Quý càng dùng sức: "Anh con bảo con đi làm quen loạn với đám bạn trai à?" 

“Bạn trai gì chứ?”

“Thế người ngồi ở phòng khách dưới lầu là gì.”

“……”

Trình Thủy xốc chăn chạy xuống giường.

Mẹ Quý kéo cô lại, “Bảo bối, trước con  đừng đi ra ngoài.”

“Vì sao ạ?”


“Mẹ sợ A Diễn chém con mất”

Trình Thủy thật sự không ra ngoài nữa

Dựa theo cách nói của Hứa nữ sĩ, mẹ yêu, bây giờ nhất định mặt Quý Diễn đã đen như cái rẻ lau bẩn rồi, cô xuống lầu là tìm chết.  

Trình Thủy lớn như vậy, điều làm cô tự hào nhất chính là thức thời, sau khi xoay hai vòng ở cửa, quyết đoán quay về giường, nhắm mắt lại, ngủ thêm một giấc.

Một giấc này ngủ đến gần giữa trưa.

Trình Thủy vừa mở mắt, mặt trời bên ngoài đã chói chang 

Trên sàn nhà giống như có hơi nước màu trắng lờ mờ bốc lên, Trình Thủy híp mắt liếc một cái, mệt nhọc lại thiếu năng lượng, đầu cũng cảm thấy nhẹ bẫng.

Mất nửa phút đủ tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên Trình Thủy làm là sờ di động, cô lười gõ chữ, trực tiếp gọi 1 cuộc điện thoại cho Mộ Đình Đình 

Điện thoại kêu vài tiếng, sau đó bị cắt đứt.

Trình Thủy tiếp tục gọi, sau đó lại bị cắt đứt.

Sau khi lặp lại hai ba lần, Mộ Đình Đình không chịu nổi nữa, sau khi nhận đã gào to một câu: "Mới sáng sớm, có chuyện mau nói có rắm mau thả!"

Trình Thủy mặt vô cảm: “Người anh em hôm qua, cậu nói gì với cậu ta?”

Mộ Đình Đình vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ, mê mê hoặc hoặc: “Anh em nào?”

“Người hỏi cách liên lạc với tớ ấy.”

Đầu kia an tĩnh một hồi lâu, Mộ Đình Đình cuối cùng cũng bình thường lại: “Tớ không nói cho cậu ta biết số điện thoại của cậu a!”

“Cho nên cậu nói luôn cho cậu ta biết địa chỉ nhà tớ à?”

“Cậu ta thật đến nhà cậu à?”

Trình Thủy hít một hơi, cũng lười mở miệng mắng cô nàng, vừa muốn cúp điện thoại lại thấy Mộ Đình Đình kêu lên: "Người anh em kia cũng khá đẹp trai, ra tay cũng hào phóng, bảo bối nhi nếu không cậu thử……”

“Lăn qua một bên đi.”


Cúp điện thoại, Trình Thủy đi toilet rửa mặt, sau đó thay quần áo xuống lầu.

Phòng khách dưới lầu có mở TV, tiếng mở không nhỏ, nên trong lúc nhất thời căn bản không phân biệt được tiếng người đến. 

Trình Thủy đeo tai nghe, cúi đầu nhảy xuống từng bậc cầu thang, lúc đến bậc cuối cùng, tai nghe đã bị người ta kéo xuống. 

Lực không lớn, thậm chí miễn cưỡng có thể coi như dịu dàng.

Mặc kệ ở nhà hay ở trường, trực tiếp kéo tai nghe của cô, trừ Chủ Nhiệm Giáo Dục, cũng chỉ còn một người.

Trình Thủy thuận tay kéo luôn một cái tai nghe kia xuống, giương mắt đánh giá vẻ mặt Quý Diễn.

Mày hơi nhíu, môi nhẹ mím, nhìn không ra cảm xúc gì.

Sau đó anh nâng cằm hất sang một bên,  “Cậu ta nói cậu ta là bạn trai em.”

“……”

Cô ngủ đến tận trưa mà người anh em kia vẫn chưa đi à? 

Trình Thủy đầu cũng không quay: “Em không quen biết, cậu ta nói bừa.”

Quý Diễn kéo môi cười: “Thế sao cậu ta không nói là bạn trai tôi?”

Trình Thủy không còn lời gì để nói.

Quý Diễn đại khái cũng ý thức được những lời này không thích hợp lắm, giơ tay ngăn miệng nhẹ nhàng khụ một tiếng, không đợi anh mở miệng, người anh em kia đã đi đến, đặc biệt tự quen thuộc đưa tay ra.

Lúc cách bả vai Trình Thủy tầm hơn mười centimet, Quý Diễn nhíu mày: “Tay.”

Người nọ nhún vai, không thèm để ý gì đến vẻ lạnh nhạt của hai anh em nhà này, cười tủm tỉm hỏi: “Quý Diễn, nhỏ mọn như vậy làm gì?”

Trình Thủy đã nhìn ra.

Thứ này ở nhà cô trêu chọc nửa ngày, 10 phần là vì có quen Quý Diễn.

Người nọ vẫn cười tủm tỉm, “Em gái, anh là bạn học của anh trai em.”

Trình Thủy không nói lời nào.

Có thể là do sống với Quý Diễn lâu rồi nên Trình Thủy trở nên cực kì bắt bẻ người khác phái.  

Người này mặc kệ là giọng điệu khi nói chuyện hay là mùi hương trên người, Trình Thủy đều không thích.

“Chúng ta thật đúng là có duyên……”


Trình Thủy vừa định nói “Ai có duyên với anh”, đã nghe Quý Diễn nói câu: “Gọi ai là em gái đấy?”

Học bá với học dốt quả nhiên là có chênh lệch, đến điểm chú ý cũng không giống nhau.

Trình Thủy nghẹn câu kia nuốt trở lại.

Người nọ cũng chạm vào mũi một cái, ý chí chiến đấu còn chưa cháy lên, đã lại bị Quý Diễn dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.

Quý Diễn nói: “Nếu Trình Thủy yêu sớm, tôi sẽ đánh gãy chân…… đối tượng yêu sớm của con bé.”

Anh dừng lại ở giữa mấy giây, Trình Thủy hít một hơi, sau đó mới buông lỏng được*.

(*câu của anh Diễn là: "Trình Thủy nếu yêu sớm, ta sẽ đánh gãy nàng...... đối tượng yêu sớm chân.", kiểu ngữ pháp nó thế.)

Cảm giác sống sót sau tai nạn quả thật không thể dễ chịu hơn được. 

Trình Thủy thở phào một hơi dài, không hề để ý đến hai người kia, tự mình chạy tới phòng bếp ăn cơm.

Cảnh phim nhỏ này cứ thế lấy cách cực kì nhàm chán mà hạ màn.

Trình Thủy thậm chí còn không biết người kia tên gì, cô cũng không dám đi hỏi Quý Diễn, nghẹn đến nửa ngày, mãi cho đến tối, Mộ Đình Đình đến nhà chơi.

Hứa nữ sĩ đã ra ngoài tham gia tiệc tối, lúc này Quý Diễn đang ở phòng khách xem TV.

Mộ Đình Đình đến đột nhiên không kịp phòng ngừa, vừa thấy Quý Diễn đã xoay mông, giống như cô vợ nhỏ đứng lùi ra một góc cửa, mãi đến khi bị Trình Thủy dùng một chân đạp vào.

Cô không quen nhìn người khác cứ thấy Quý Diễn là lại bày ra bộ dạng hoa si ngốc nghếch thế kia. 

Nhưng đương sự căn bản lại không để  ý chút nào, mắt cũng không thèm nâng lên liếc cô lấy một cái.

Ba người cùng nhau ăn cơm tối.

Mộ Đình Đình không ngừng vứt mấy ánh nhìn mê hoặc cho Quý Diễn, sau khi vứt mười mấy lượt, Quý Diễn thì giống như bị mù, mà ngược lại Trình Thủy lại không thoái mái, nhíu mày hỏi cô nàng: "Mắt cậu bị rút gân à?"

“……”

Cuối cùng Mộ Đình Đình mặt ngoài cũng dừng lại, nhưng dưới gầm bàn lại không hề yên phận, giống như sợ Trình Thủy làm hư chuyện tốt của mình đá chân cô mấy cái. 

Con gái chơi đùa, lực dùng cũng không quá lớn.

Trình Thủy cơm nước xong không có gì làm, dứt khoát cũng hầu cô nàng chơi đá chân lẫn nhau. 

Đá còn chưa đủ một phút, người bên cạnh đột nhiên quay đầu nhìn qua.

Quý Diễn nghiêng mắt nhìn cô, “Đá anh có vui không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận