Thái hoàng thái hậu đã thức dậy từ lâu, lúc Tô Lam Quỳnh đến thì bà đang lễ phật.
Nàng ngồi chờ ở bên ngoài, tầm một khắc (15 phút) sau, Thái hoàng thái hậu mới được Mộc Tranh cô cô dìu bước ra, Tô Lam Quỳnh vội vàng hành lễ.
Thái hoàng thái hậu phất tay: "Đứng lên đi." Rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: "Ngồi gần ai gia một chút."
Tô Lam Quỳnh lập tức bước tới, ngồi xuống bên cạnh bà.
Quan hệ bà cháu của hai người không tính là xa lạ, lúc nhỏ Tô Lam Quỳnh rất hay vào cung làm bạn với bà, cho nên bây giờ cũng rất quen thuộc mà giao tiếp, không có nửa phần luống cuống.
Thái hoàng thái hậu nắm tay Tô Lam Quỳnh, nhìn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ vì lạnh của nàng, thân thiết hỏi han: "Sáng nay có không khỏe ở đâu không, vừa mới thỉnh an Hoàng hậu xong lại đến đây gặp ai gia, cực khổ cho con rồi."
Tô Lam Quỳnh vội vã lắc đầu: "Thiếp thân rất khỏe, có thể nhìn thấy Thái hoàng thái hậu, thiếp thân vô cùng vui sướng, cho dù có không khỏe cũng sẽ lập tức khỏe lại ngay."
Thái hoàng thái hậu gọi người bưng ra một ít điểm tâm, Tô Lam Quỳnh cũng nếm thử, hai người trò chuyện một lát, Thái hoàng thái hậu cho mọi người ra ngoài, chỉ để lại một mình Mộc Tranh cô cô đã theo hầu bà từ nhỏ, Tô Lam Quỳnh biết ý, cũng bảo Kính Hoa Xuân Phong lui ra.
Thái hoàng thái hậu nói: "Quỳnh nhi, có biết vì sao ai gia lại chọn con vào cung hầu hạ Hoàng đế không?"
Trái tim Tô Lam Quỳnh run lên, thành thật lắc đầu.
Lúc ý chỉ được ban xuống, người Tô gia quả thật rất hoang mang, phụ thân cũng không biết chuyện này, lúc đó tổ phụ còn muốn tiến cung gặp Thái hoàng thái hậu để hỏi tường tận mọi chuyện, nhưng ý chỉ đã định, có gặp mặt cũng không thay đổi được gì.
Người Tô gia đều không hiểu, Tô gia vinh quang trăm năm, đã có một Thái hoàng thái hậu, phụ thân của Tô Lam Quỳnh lại là Thái phó quyền cao chức trọng, thật không nghĩ ra tại sao phải đưa con gái vào cung để làm phi. Nhà bọn họ trung với Thánh thượng, rất được thánh tâm, vốn dĩ không cần thiết phải đưa người vào lung lạc, Tô Lam Quỳnh lại là đích nữ duy nhất của nhà họ Tô, bây giờ lại vào cung làm thiếp, cho dù là Chiêu Nghi nương nương, nhưng thiếp cũng là thiếp, Tô phu nhân đã khóc ướt gối mấy đêm, Thái phó cũng thở dài không dứt.
Thái hoàng thái hậu nói: "Ai gia đã từng làm dâu hoàng thất, đương nhiên biết rõ cuộc sống trong cấm cung này không hề dễ dàng, nhưng cũng không vì thế mà cố ý hủy đi thanh xuân của con. Quỳnh nhi, con phải biết, chúng ta sinh ra làm nữ nhi của Tô gia, hưởng thụ vinh quang của Tô gia mang lại, thì phải hi sinh bản thân vì Tô gia. Hiện giờ ai gia đã gần đất xa trời, không biết có thể chống đỡ Tô gia được đến ngày nào. Tô gia chỉ có một đích nữ là con, con lại thân thiết với tỷ đệ Hoàng đế, nếu con vào cung, có con chống đỡ, Tô gia mới có thể kiên trì lâu dài. Con có muốn oán, thì cứ oán ai gia, nhưng Tô gia là nguồn cội gốc rễ của con, tuyệt đối không được quên điều này."
Tô Lam Quỳnh không ngờ hóa ra đây là lý do Thái hoàng thái hậu chọn nàng vào cung, bà lo sợ Tô gia quá được ân sủng sẽ trở thành cây cao đón gió, dễ bị bẻ gãy, có nữ tử làm phi sẽ giúp Hoàng đế cảm thấy an tâm dễ khống chế hơn. So với Tô gia, quả thật bản thân Tô Lam Quỳnh vô cùng nhỏ bé không đáng nhắc đến, cô hiểu rõ đạo lý này, vàng mắt hồng hồng, nói:
"Cháu gái nghe theo lời dạy bảo của Thái hoàng thái hậu, không có nửa phần oán trách. Thái hoàng thái hậu phúc trạch tề thiên, nhất định có thể trường thọ trăm tuổi."
Thái hoàng thái hậu vui mừng vì Tô Lam Quỳnh ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà biết chuyện này đối với nàng không công bằng, nàng là đích nữ địa vị cao quý phải chịu tủi thân làm thiếp, nhưng đến cùng bà không chỉ là nhị cô tổ của nàng, mà còn là người Tô gia, mọi việc đều phải suy nghĩ cho Tô gia trước.
May mắn là, đứa cháu gái này cũng giống như bà.
Tô Lam Quỳnh nói chuyện với Thái hoàng thái hậu tới chiều thì mới quay về, lúc ra về còn được Thái hoàng thái hậu ban thưởng một bộ ấm trà làm bằng gốm Bát Tràng. Tiện đường, nàng lại đến Vĩnh Thọ Cung thăm Hoàng thái hậu. Có Thái hoàng thái hậu thưởng trước, Hoàng Thái hậu nào có thể để Tô Lam Quỳnh ra về tay không, vậy là nàng lại có thêm một ít món quà được ban thưởng nữa.
Tô Lam Quỳnh vừa về cung Nghênh Xuân không lâu, bên trong cung Thượng Dương đã truyền ra tin tức người của cung Hoàng hậu đến Nội Vụ Phủ thay một bộ ấm trà mới, nghe nói là cung nữ trong cung Hoàng hậu bất cẩn làm rơi vỡ.
Những chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều tới Tô Lam Quỳnh, lúc này, nàng đang nhàn nhã nằm trên giường ăn canh nóng.
Kính Hoa mang theo gương mặt tươi cười tiến vào, nói: "Tiểu thư, Đại công tử gửi thư cho người."
Tô Lam Quỳnh lập tức bật dậy, nhận lấy phong thư mà ca ca viết cho mình, thư rất dày, ước chừng có bảy, tám lá, đi kèm là một xấp ngân phiếu của phụ thân. Bên trong thư hỏi han sức khỏe và cuộc sống của nàng, còn kể thêm vài chuyện gần đây trong kinh thành, mẫu thân cũng gửi kèm, dặn dò một đống lớn, chủ yếu là những chuyện phải làm sau khi trở thành phụ nhân, cùng với cách chăm sóc cơ thể sau khi nhận được ân sủng, nói tận năm, sáu trang giấy, cuối cùng là của tổ phụ, ông không căn dặn gì nhiều, chỉ bảo Tô Lam Quỳnh cố gắng sống tốt là được.
Sự quan tâm của người nhà khiến một thiếu nữ có nội tâm kiên cường như Tô Lam Quỳnh cũng không nhịn được rơi lệ, mọi người trong nhà đều rất yêu quý nàng và quan tâm nàng, vậy thì nàng cũng phải giống như lời Thái hoàng thái hậu nói, cố gắng chống đỡ cho họ.
Kính Hoa thấy tiểu thư nhà mình khóc quá thương tâm, lập tức an ủi, đi đến quỳ gối cạnh nàng: "Tiểu thư đừng nên khóc, đại thiếu gia có sai người gửi đồ ăn vặt cho tiểu thư đây, nghe nói là của một quán mới mở trong kinh thành, điểm tâm họ bán rất ngon miệng."
Tô Quỳnh Lam lập tức bị thu hút sự chú ý, chỉ thấy Thủy Nguyệt xách hai cái giỏ vào, cô nhận lấy một cái mở ra, bên trong có năm dĩa đồ ăn, tuy nhỏ nhưng lại tinh xảo bắt mắt, mùi hương lạ miệng. Tô Lam Quỳnh nếm thử, thấy ngọt thơm mà không ngấy, quả thật rất ngon.
Bên dưới có một tờ giấy, Tô Lam Quỳnh lấy nó ra, không ngoài dự liệu nhìn thấy bên trong viết một hàng chữ: Muội muội, nhờ muội đó, kèm theo hình vẽ một con hổ đang ngậm hoa Vân Anh, Tô Lam Quỳnh bật cười, gọi người đi mời Trưởng công chúa đến đây.
Trưởng công chúa biết được tin tức Tô Lam Quỳnh thị tẩm, đã muốn đến thăm nàng từ sáng, nhưng sợ Tô Lam Quỳnh lần đầu thừa hoan có nhiều bất tiện, cho nên vẫn nhịn không tới, sợ làm nàng cảm thấy không được tự nhiên, không ngờ rằng buổi chiều đã nhận được thiếp mời, Trưởng công chúa lập tức đi tới cung Nghênh Xuân.
Bước vào trong phòng, hơi ấm ngập tràn, không khí vui mừng mênh mông, ai cũng tràn đầy sức sống, so với lần đầu tiên nàng đến đây thì khác hẳn một trời một vực. Trưởng công chúa than thở:
"Cuối cùng cũng có thể tạm yên tâm rồi."
Tô Lam Quỳnh sai người mang giỏ bánh đến đưa cho Trưởng công chúa:
"Trong nhà gửi tới, nói là của tiệm mới mở, ăn rất ngon, cho nên mời tỷ đến nếm thử."
Trưởng công chúa nhận mãi thành quen, mở giỏ ra thưởng thức bánh: "Của Tri Viễn à?"
"Đúng vậy, ca ca tặng muội một giỏ, tỷ một giỏ."
Ninh Cẩn Huyền cười rộ lên, khen: "Tri Viễn huynh thật là tinh tế, lần nào cũng tặng quà cho ta hết, không nặng bên nào nhẹ bên nào."
Trong lòng Tô Lam Quỳnh thầm nói: tình ý của ca ca rõ như ban ngày, chỉ là không biết lòng của Cẩn Huyền tỷ tỷ đã có người hay chưa. Nếu như tỷ ấy có người trong lòng rồi, vậy ca ca cũng chỉ có thể ôm mối tình si.
Có điều mỗi lần Trưởng công chúa đều nhận bánh, đây có phải là dấu hiệu tốt không?
Ngày tháng sau đó trôi qua êm đềm, có Hoàng đế và Trưởng công chúa, những đồ dùng cần được bổ sung đã được bổ sung hết, đã có dáng dấp của một Chiêu Nghi nương nương. Những người mới nhập cung đã học xong quy củ của mình, rồi đến điện Thiên An làm lễ sắc phong, ghi tên vào ngọc điệp hoàng gia, từ giờ các nàng đã chính thức là phi tần hoàng gia.
Sau đó, đương nhiên mỗi ngày phải đi thỉnh an hoàng hậu, nhưng trời đông tuyết rơi liên tục, hoàng hậu thương xót các phi tần, chỉ yêu cầu thỉnh an mỗi mùng một và mười lăm hằng tháng là được, cả cung đều khen ngợi Hoàng hậu nhân từ.
Cuối tháng Mười một, theo dự báo của Khâm Thiên Giám, sẽ có khoảng năm ngày trời nắng, lúc này Hoàng đế ban chiếu xuống, cho gọi các đại thần cùng mình đi Đông săn, cũng cho phép mang theo gia quyến.
Đông săn là lễ hội săn bắn thường niên của Tuyên Ninh, thường diễn ra vào cuối tháng mười một, lúc thời tiết bớt lạnh, có nắng ấm. Hoàng thất Tuyên Ninh trọng võ, con cháu đều biết cưỡi ngựa bắn cung, trọng thần cũng vậy, những đại thần đi theo Hoàng đế đến Đông săn đều là quyền cao chức trọng hoặc có công với xã tắc, cho nên đối với rất nhiều người mà nói, được tham dự Đông săn cũng là một loại vinh quang.
Đương nhiên, hậu cung cũng vậy. Mỗi lần Đông săn là mỗi lần sôi trào, xem xem ai có thể theo hầu Thánh giá, bởi vì không chỉ đơn thuần là ra ngoài chơi, mà còn được ở riêng với Thánh thượng tận năm ngày, biết đâu trong năm ngày này có thể nhận được ân sủng rồi mang long thai thì sao.
Nếu mang thai, đó chính là trưởng tử, đứa con đầu tiên của Thánh Thượng, nhất định sẽ mẹ quý nhờ con, bay lên cao thành Phượng Hoàng.
Tô Lam Quỳnh cũng rất muốn được đi, không phải vì phần ân sủng, mà là vì ngày đó Thái phó và người nhà cũng sẽ đến, nàng muốn gặp người nhà của mình, chỉ đơn giản là vậy thôi.
Nhưng có thể đi hay không cũng không phải là chuyện nàng có thể quyết định được, việc đi Đông săn phải do Hoàng hậu lập danh sách, sau đó được Hoàng đế phê chuẩn, đó mới coi như chính thức thông qua. Bây giờ đi cầu xin Hoàng hậu, theo tính cách của vị đó, chắc chắn sẽ không cho nàng đi.
Vậy thì... Đi cầu xin Thánh Thượng?
Đây có thể xem như một cơ hội của nàng.
Tô Lam Quỳnh nghĩ vậy, tự tay xuống bếp làm một ít bánh bột hoa quế nhân đậu xanh mà Hoàng đế thích ăn nhất, sau đó thay một cái váy màu vàng nhạt thêu hoa hồng đi đến điện Kính Thiên.
Tôn Nghị thấy nàng đến, vô cùng kinh ngạc, vội đi tới tiếp đón:
"Thỉnh an Di Chiêu Nghi, không biết người tới đây có chuyện gì không?"
Hắn là Thái giám tổng quản theo Hoàng đế đã lâu, địa vị trên cả Hà Văn, dạo trước bị bệnh nhẹ nên xin nghỉ một thời gian, gần đây mới quay trở lại hầu hạ Thánh thượng.
Tô Lam Quỳnh cười: "Làm phiền Tôn công công vào bẩm báo với Thánh thượng một tiếng, nói ta muốn cầu kiến."
Thường ngày, chuyện nhỏ như thế này chắc chắn Tôn Nghị sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng hôm nay hắn lại khó xử, nói:
"Chiêu Nghi nương nương à, người có thể đợi chiều hãy đến được không? Bây giờ... Trân phi đang ở bên trong."
Tô Lam Quỳnh nghe vậy, à một tiếng, cũng không nán lại lâu, lập tức xoay người trở về.
Nhưng lúc này, cửa điện Kính Thiên đột ngột mở ra, một bóng dáng yểu điệu bước ra, thấy Tô Lam Quỳnh, nàng ta ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy giỏ thức ăn trên tay Như Mộc sau lưng nàng, lập tức hiểu ra, khóe môi nhếch lên một độ cong lớn.
"Chiêu Nghi muội muội mang điểm tâm đến cho Thánh thượng sao?"
Tô Lam Quỳnh hành lễ: "Bẩm Trân phi nương nương, đúng vậy."
Trân phi cười như không cười: "E là vô ích rồi, Thánh thượng mới ăn canh khoai ngọt bổn cung nấu, muội muội vẫn là mang về đi."
Tô Lam Quỳnh vốn cũng đang định mang về thật, lập tức đáp: "Vậy thiếp thân không quấy rầy nương nương nữa, thiếp thân xin phép cáo lui trước."
Nhưng vừa rời đi, giọng nói ở phía sau vẫn vang lên:
"Đi nhanh như vậy, là cảm thấy mất mặt sao? Bổn cung nói, Chiêu Nghi muội muội à, muốn tranh sủng cũng phải động não một chút, đừng chỉ biết bắt chước người khác, đến lúc vỡ lỡ ra rồi lại nghĩ chỉ cần rời đi là coi như xong."
Bước chân Tô Lam Quỳnh dừng lại, xoay người nhìn nàng ta: "Trân phi nương nương đang nói cái gì, thiếp thân không hiểu."
Trân phi nhếch môi hừ lạnh một tiếng: "Nghe nói con gái của Thái phó huệ chất lan tâm, thông tuệ minh mẫn, hóa ra cũng chỉ là người đời thổi phồng, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu được, vậy thì cứ ở yên trong cung của mình suy ngẫm cho tốt, đừng ở đây ngán đường của bổn cung."
Nàng ta kiêu ngạo bước đi, nhưng lúc đi ngang qua Tô Lam Quỳnh, lại bị giọng nói thản nhiên của nàng làm cho dừng lại.
"Huệ chất lan tâm gì đó mà nương nương nói, thiếp thân không dám nhận, thiếp thân chỉ biết phận làm phi tần, nhận phúc trạch của Thánh thương thì phải một lòng hầu hạ Thánh thượng, kéo dài con nối dòng, đó mới là đạo lý mà thiếp thân được dạy khi vào cung, Trân phi nương nương vào cung lâu hơn thần thiếp, tin chắc cũng rõ ràng. Ngày hôm nay Trân phi nương nương mang thức ăn đến cho Thánh thượng, đó là lẽ đương nhiên, thiếp thân lo lắng long thể Thánh thượng, mang thức ăn đến cho ngài, cũng không có gì đáng hổ thẹn, mục đích của chúng ta đều như nhau, sao Trân phi nương nương lại dùng lời nói khó nghe như thế để chỉ trích thiếp thân?"
"Ngươi..." Trân phi giận tới phát run, nhưng nhất thời không nói được gì phản bác lại.
Từng câu từng chữ của Tô Lam Quỳnh dù không mang theo bất kỳ ý tứ chỉ trích nào, nhưng lại đang lên án nàng ta không tuân theo đạo làm phi, suốt ngày suy nghĩ chuyện làm khó người khác, còn trào phúng nàng ta vào cung đã lâu nhưng không có con nối dòng. Đáng nói là Tô Lam Quỳnh còn hỏi nàng ta một câu trí mạng, nếu nàng ta nói mục đích của mình giống Tô Lam Quỳnh, đều là vì quan tâm Thánh thượng, làm trọn đạo phi, vậy thì việc nàng ta chỉ trích Tô Lam Quỳnh là vô cớ gây sự, không có phi đức. Nhưng nếu nàng ta nói rằng mình chỉ trích Tô Lam Quỳnh là đúng, vậy chẳng khác nào đang thừa nhận mình chăm sóc Thánh thượng không phải do thật lòng mà là có mục đích khác, cho nên mới chướng mắt Tô Lam Quỳnh như thế, vậy thì càng không xong, việc này đủ ghép vào tội khi quân, cho dù có mười cái đầu nàng ta cũng không dám thừa nhận.
Nàng ta giận run cả người, bị câu nói của Tô Lam Quỳnh làm cho á khẩu, trận giao chiến lần này, ai thua ai thắng đã rất rõ ràng. Nàng ta nói Tô Lam Quỳnh không thông tuệ, Tô Lam Quỳnh lại dùng mấy câu nói làm nàng ta cứng họng, không cần giải thích vẫn tự nhiên đập nát lời cáo buộc đó, gián tiếp chứng minh kẻ không thông tuệ ngược lại là nàng ta.
Trân phi cứ nghĩ Tô Lam Quỳnh là người hiền lành dễ bắt nạt, cho nên lúc mới vào cung thất sủng cũng không biết đi tranh, để Nội vụ phủ và đám nô tài ức hiếp tới trên đầu, phải nhờ Trưởng công chúa ra mặt mới có thể được Thánh thượng sủng ái. Không nghĩ tới hôm nay giao chiến mới biết, thật ra không phải là một quả hồng mềm mặc cho người khác nắn bóp, mà là một thanh kiếm sắc bén chưa được rút ra khỏi vỏ, bây giờ đã triển lộ uy danh, mà nàng ta lại bất hạnh làm kẻ bị khai đao đầu tiên.
Trân phi giận run cả người, cảm thấy đám nô tài xung quanh đang lén lút chê cười nàng ta, vì vậy giậm chân, nghiến răng nói: "Ngươi chờ đó!"
Rồi mang theo cung nữ của mình rời đi.
Còn lại một mình, Tô Lam Quỳnh suy tư nhìn theo bóng lưng của Trân phi, tìm cớ gây sự với nàng trước, vì cho rằng nàng là người dễ bị bắt nạt sao?
Nhưng Tô Lam Quỳnh đâu biết, kỳ thật đâu chỉ mình Trân phi, hầu như toàn bộ người trong cung này đều cho rằng như thế, nhất là vị cửu ngũ chí tôn vừa mới bước ra ngoài.
Tôn Nghị đã bẩm báo cho hắn mọi chuyện lúc Trân phi và Tô Lam Quỳnh xảy ra tranh chấp, hắn vốn có thể đi ra ngay nhưng lại lựa chọn đứng ở bên trong, cho nên mới thấy được một mặt ỷ thế hiếp người của Trân phi, cũng thấy được một mặt kiên cường không chịu khuất phục của Tô Lam Quỳnh, trong lòng vui vẻ, lập tức đi ra gặp nàng.
Tô Lam Quỳnh định quay về, lại bị gọi lại lần thứ hai.
Nàng quay đầu, lập tức nhìn thấy một bóng dáng màu vàng sáng đang nhìn nàng mỉm cười.
Nụ cười ấy, sáng hơn cả mặt trời trong tuyết.