Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên

Edit: Sa

Hiệu suất làm việc của Thẩm Khâm Tuyển rất nhanh, hơn nữa đính hôn còn là chuyện lớn nên đã sớm chuẩn bị địa điểm tổ chức và trang phục, chỉ còn thiếu mỗi nhiếp ảnh gia. Tôi nhận tờ giấy ghi rõ sự sắp xếp và những điều cần lưu ý từ bọn họ, xe công ty đã chờ ở bên ngoài, ngay lập tức có thể đi chụp ngoại cảnh.

Xe chạy theo hướng ra ngoại thành, trên đường tôi nghe thấy tiếng Tần Mâu rì rầm trò chuyện cùng Thẩm Khâm Tuyển. Hôm nay cô ấy mặc cái áo khoác kaki phủ một phần đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc suông mượt được cột kiểu đuôi ngựa, xinh đẹp nhưng không mất vẻ hoạt bát, khiến người ta muốn nhìn mãi không thôi.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi nên cô ấy quay đầu, cười nói: “Bạch Hi, cô và anh Mạch đã trải qua thế giới hai người thật à?”

Giọng nói hiện lên sự hiếu kỳ rất có thiện ý, tôi nhìn cô ấy, lắc đầu, “Không phải.”

“Thế sao hai cô gái kia nổi giận rồi còn đánh cô nữa?”

Tôi nghĩ đến lúc nãy Lý Hân đã dễ dàng khuyên can hai cô nàng kia, còn giúp tôi giải vây thì rất xấu hổ, đành trả lời: “Hiểu lầm thôi. Đúng rồi, người đại diện của cô biết họ hả?”

“Hình như cô gái đánh cô từng đóng cùng phim với tôi.” Tần Mâu nhẹ nhàng trả lời.

“Ồ.” Tôi rầu rĩ sờ mặt mình, cái tát vừa nãy không đau, nhưng to quá…

Có lẽ đây là kỹ năng của diễn viên.

“Vậy cô và anh Mạch thật sự đang hẹn hò ư?” Cô ấy nửa đùa nửa thật, mắt như phát sáng.

“Tất nhiên là không rồi.” Thái dương tôi đau nhói, “Mạch Trăn Đông gặp vô số mỹ nữ, sao để ý đến tôi được?”

Cô ấy ỉu xỉu đáp “Ồ” rồi không nói thêm gì. Tôi vừa ngẩng đầu thì chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Khâm Tuyển, anh nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt thân thiện hơn lúc nãy nhiều.

“Cũng đúng, tuy anh Mạch rất tốt nhưng sức hấp dẫn quá lớn. Nếu tôi là bạn gái của anh ấy thì tôi cũng sẽ lo lắm.” Tần Mâu nheo mắt, câu từ rất uyển chuyển.

Nhưng tôi vẫn hiểu được ý của câu nói đó, cô ấy muốn nói anh ấy trăng hoa, không đáng tin cậy. Tôi bỗng thấy hơi cụt hứng, sự cụt hứng này là vì bạn của mình bị người khác nói xấu. Tôi nghĩ mình nên nói gì đó nên đằng hắng, “Thật ra thì con người của thầy rất ngay thẳng.”

Tần Mâu nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, đồng thời bên cạnh có tia sắc lạnh từ đôi mắt bắn về phía tôi, tất nhiên là của Thẩm Khâm Tuyển.

Tôi thức thời chuyển đề tài, “Cô Tần, cô đồng ý, ờ, cho tòa soạn của chúng tôi đăng bài độc quyền về buổi lễ đính hôn được không?” Tôi ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Fan của cô rất nhiều nhưng lại ít biết thông tin về hôn sự của cô… Cô cũng muốn thông báo cho bọn họ đúng không?”

Tần Mâu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi mỉm cười, “Cô đang lợi dụng quan hệ cá nhân để lấy tin tức độc quyền đấy ư?”

“Ặc, cứ xem là thế đi.” Tôi cười xòa, cấp trên giao nhiệm vụ mà, biết sao được.

“Tôi phải hỏi ý kiến của công ty đã.” Cô ấy chỉ sang Thẩm Khâm Tuyển, “Nhưng mà cô cũng nên hỏi anh ấy trước, anh ấy còn khó qua hơn cả công ty của tôi nữa đó.”

Tôi nhìn từ tay cô ấy sang Thẩm Khâm Tuyển, khi chạm vào mắt anh thì rùng mình, thầm chửi thề trong lòng rồi dè dặt nói: “Anh Thẩm, anh thấy thế nào?”

Vẻ mặt anh không hề thay đổi, chẳng qua chỉ đổi tư thế để càng đối diện thẳng với tôi hơn, “Cái gì thế nào?”

Tôi bỗng nhớ đến lần cãi nhau với anh, tôi nói sau này gặp anh lần nào thì đánh lần đó, tỏ vẻ rất căm ghét, nhưng thực tế thì những lần gặp sau đó, tôi không những không đánh anh mà còn phải làm vẻ như con cháu của anh. Quả là một cảm giác thật khó tả.

“Tôi muốn hỏi anh có đồng ý cho tạp chí của chúng tôi đăng bài của anh và cô Tần không, tôi đảm bảo sẽ cố hết sức…”

Anh cắt ngang lời tôi không chút khách khí, “Lời đảm bảo của cô có giá trị ư?”

Hứ, không đồng ý thì thôi, vốn dĩ tôi cũng không trông mong gì nhiều, tôi phải hy sinh để anh được ôm mỹ nữ về nhà đấy, tỏ ra thân thiện một chút sẽ chết hả?

Tôi quay đầu sang chỗ khác, kiềm chế xúc động muốn trừng mắt anh, tự mình bắt thang cho mình xuống. “Thôi quên đi, tôi biết tôi hay làm người ta khó chịu mà.”

Anh không có phản ứng gì.

Tần Mâu cũng không nói gì, một lát sau, có lẽ nghĩ rằng tôi không nhìn thấy, cô ấy lặng lẽ đặt tay mình vào tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Tôi không nói gì mà nhắm mắt lại, đúng với câu nhắm mắt làm ngơ.

Ngoại cảnh mà bọn họ chọn là nhà của ông cụ Thẩm.

Lúc xuống xe, tôi thấy ông cụ Thẩm đã đứng ở cửa, cười tươi vẫy tay bọn tôi.

Tôi nghĩ ông rất thích cô cháu dâu nên thức thời tránh qua một bên, định đợi khi nào bọn họ trò chuyện xong thì mới tiến tới chào hỏi. Quả nhiên Tần Mâu bước nhanh tới, đỡ tay ông cụ, thân mật gọi “Ông nội.”

Ông cụ đáp lời nhưng vẫn đứng im, nhướn mày nhìn tôi, “Bạch Hi, không nhận ra ông hả?”

“Ông.” Tôi vội vàng tiến lên, “Đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ ạ?”

Không biết ông cụ có giận thật không mà cười mắng, “Lâu thế mà không thèm tới thăm ông lần nào.” Rồi dắt tay tôi đi vào nhà.

Tôi sợ Tần Mâu hiểu lầm, cẩn thận nhìn cô ấy thì thấy cô ấy không có phản ứng gì, nhưng nụ cười đã héo đi mấy phần.

Lễ phục cho buổi đính hôn đã được mang lên lầu hai, Tần Mâu đi trang điểm, Thẩm Khâm Tuyển ngồi một lát rồi cũng đi. Tôi ngồi trong phòng khách tán gẫu cùng ông cụ, không đợi tôi nhắc thì ông đã tự mở lời, “Bạch Hi, cháu thích căn nhà không?”

“Tết nhất nhận được bao lì xì của ông là cháu đã ngại lắm rồi, căn nhà kia thì khoa trương quá ạ.” Tôi hít sâu một hơi, “Ông ơi, không làm gì thì không hưởng lộc ạ.”

Ông cụ cười to, “Vậy cháu đánh với ông vài ván cờ để cháu hết giận nhé.”

“Cháu không giận.” Tôi giải thích, “Do công việc bận quá thôi.”

“Ông còn chưa tính sổ việc đó nữa đấy. Sao thế, ở Vinh Uy có gì không tốt hả? Hay Thẩm Khâm Tuyển trừ lương của cháu? Cháu cần gì phải đi theo A Đông chụp ảnh chứ.” Ông cụ nhìn tôi chăm chú, “Con gái vẫn nên ổn định thì hơn.”

Tôi rũ mắt, gật đầu, “Dạ, cháu biết rồi.”

Ông nhìn tôi hồi lâu rồi bật cười, “Ông biết là cháu không nghe lọt mà.”

Ầy, bị phát hiện rồi… Tôi ngượng ngùng gật đầu, “Ông ơi, nếu ông có sức thì có thể cùng cháu đi chụp ảnh trên cả nước. Thú vị lắm ạ.”

Có lẽ trợ lý thấy một già một trẻ chúng tôi nói hoài không dứt nên đành phải nhắc nhở tôi chú ý thời gian. Tôi đứng dậy khỏi sofa, “Ông ơi, cháu phải làm việc đây. Bảo đảm sẽ chụp cháu nội và cháu dâu của ông đẹp thật đẹp!”

Ông cụ ngừng cười, khẽ thở dài, “Đi đi.”

Tôi lên lầu quan sát địa điểm chụp ảnh, là phòng ngủ của Thẩm Khâm Tuyển. Tuy tôi ở đây một thời gian vào dịp Tết nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi vào phòng anh. Cửa đóng, nhưng bên trong truyền ra tiếng động, tôi gõ cửa thì nghe thấy bảo “Vào đi!”.

Cảnh tượng trong phòng khi tôi mở cửa khiến tôi hoảng hốt.

Đầu xuân tuy có nắng nhưng trời rất lạnh, trong phòng bật điều hòa, Tần Mâu mặc chiếc váy ren liền ngắn màu trắng, dây khóa còn chưa kéo hết, tay của Thẩm Khâm Tuyển đặt trên thắt lưng cong của cô ấy, anh nhẹ nhàng kéo dây khóa lên. Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, lè lưỡi tinh nghịch. “Xin lỗi, chờ một lát nhé.” Anh đứng đó, như không phát hiện có người vào, dịu dàng vuốt tóc cô ấy, cúi đầu nói:

“Kéo xong rồi.”

Trước mắt là bức tranh rất đẹp.

Đẹp đến mức khiến người ta không thở nổi.

“Hai người cứ từ từ.” Tôi cuống quýt lủi ra ngoài, “Không gấp đâu, tôi ra vườn hoa ngắm cảnh một lát.”

Đóng cửa lại, tôi dựa người lên ván cửa, cảm thấy toàn thân rã rời.

Tôi nghĩ mình đã hoàn toàn buông tay mà thật lòng chúc phúc cho họ, nhưng hóa ra điều đó không có nghĩa là mỗi lần chứng kiến những cảnh ấy thì tôi có thể thờ ơ. Tôi hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, trợ lý đến đưa điện thoại cho tôi, mắt như có tia sáng, “Là điện thoại của sếp.”

Giọng của Tô Vấn rất bình thản, “Sao rồi? Có đồng ý cho viết bài không?”

“Không đồng ý.”

Chị ấy dừng lại một chút rồi nói: “Sao không đồng ý? Cô hỏi chưa?”

“Hỏi rồi, đằng trai là người kín đáo.”

“Bạch Hi, thái độ làm việc của cô chỉ dừng ở mức đó thôi hả? Tôi rất thất vọng về cô.” Tố Vấn nói thẳng, “Muốn làm nhiếp ảnh gia ở tòa soạn không phải chỉ dựa vào quan hệ là được.”

Tôi hoang mang, ngẩn tò te một lát mới hỏi: “Tôi không hiểu ý của chị lắm.”

“Tuy giới này lúc nào cũng loạn cả lên, nhưng tốt nhất là cô và Mạch Trăn Đông giải quyết rõ ràng đi, đừng làm ảnh hưởng đến tòa soạn.”

Điện thoại ngừng kết nối.

Tôi ngơ ngác đứng đó mà không hiểu gì, cho đến khi trợ lý dùng khẩu hình miệng nói: Có người tới tòa soạn làm loạn.

Lại là cô bạn gái kia của Mạch Trăn Đông?

Tôi bước thấp bước cao đi ra ngoài, thầm nghĩ lúc này mặt mũi của mình đã mất hết rồi, Tô Vấn đi lên từ hai bàn tay trắng, tuy khôn khéo nhưng ghét nhất là làm việc dựa vào quan hệ, đặc biệt là quan hệ nam nữ. Chắc hẳn chị ấy nghĩ lúc trước Mạch Trăn Đông giới thiệu tôi là vì quan hệ nam nữ mờ ám.

E rằng những ấn tượng tốt đẹp tôi tạo nên từ bộ ảnh lần trước đã tan biến không còn một mảnh.

Tôi đi tới vách đá, nghe tiếng nước chảy róc rách, tôi mệt mỏi ngồi xuống.

Có những người từ khi mới sinh ra đã là người chiến thắng, cho dù có kẻ lót đường thì người ta cũng sẽ cho đó là thực lực; còn tôi là một kẻ xui xẻo, bán mạng làm việc nhưng chẳng đổi được cái gật đầu công nhận, dù chỉ là một chút.

Ánh nắng mỏng manh dịu dàng chiếu vào người tôi, tựa như một dải khăn lụa quấn quanh người khiến tôi hơi nhột. Tôi ôm chân, chống cằm lên đầu gối, tuy không muốn nghĩ gì cả nhưng đầu óc rất hỗn loạn, nếu mất việc thì tôi phải làm sao đây?

Không biết qua bao lâu, đằng sau có người gọi tôi: “Bạch Hi.”

Tôi quay đầu, Thẩm Khâm Tuyển đứng cách đó không xa đang lặng lẽ nhìn tôi. Anh mặc bộ âu phục màu đen, chiếc khăn đỏ được gấp trong túi áo, ánh nắng phảng phất chiếu rọi lên anh khiến anh trông càng cao hơn, và càng tĩnh lặng hơn.

“Trang điểm xong rồi à? Vậy chúng ta bắt đầu thôi.” Tôi nhanh chóng đứng lên, lấy tay dụi mắt.

“Em khóc hả?” Anh nheo mắt nhìn tôi, khẽ khàng hỏi.

“Không có.” Tôi thực sự không khóc, chỉ là mỏi mắt thôi.

Anh tiến tới gần một chút, rồi đứng im, “Em thích Mạch Trăn Đông?”

Tôi cười khổ, “Không có.”

Anh yên lặng đứng đó trong một lúc rồi mới nói: “Tạp chí của các em muốn đăng bài về bộ ảnh này?”

Tôi ngẩn người, gật mạnh đầu.

“Được.” Anh đồng ý, “Nhưng tôi có một yêu cầu.”

“Anh nói đi.”

“Em tự làm.”

“Tôi, tôi không làm ở mảng viết lách.” Tôi lắp bắp, “Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ tìm…”

Anh cắt ngang lời tôi, “Vậy thì thôi, tôi không thích tìm người lạ.”

“Tôi làm, tôi làm.” Tôi vội nói.

Trợ lý chạy tới nói: “Cô Tần đã chuẩn bị xong rồi.”

Mới vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện, Mạch Trăn Đông chào hỏi ông cụ xong thì nhìn tôi, sắc mặt lạnh tanh làm câu chào của tôi nghẹn lại nơi cổ họng, không biết phải làm gì.

Thẩm Khâm Tuyển vốn đi đằng sau tôi thì lúc này tiến lên phía trước, chặn tầm nhìn của tôi, “Sao anh lại tới đây?”

“Tôi tìm cậu.” Mạch Trăn Đông cười rồi nhìn Tần Mâu đang đứng trên cầu thang. “Nhà náo nhiệt quá nhỉ.”

Tần Mâu cười cong mắt, “Mời Bạch Hi giúp chụp ảnh cho buổi lễ đính hôn.”

Mạch Trăn Đông nhìn lướt qua Thẩm Khâm Tuyển rồi trừng mắt nhìn tôi, nụ cười đã biến mất khỏi gương mặt, nói với Thẩm Khâm Tuyển: “Tôi có việc muốn nói với cậu.”

Tôi biết hai người họ không hợp nhau, nhưng vì ở đây còn có ông cụ nên mới không biểu hiện rõ ràng. Thẩm Khâm Tuyển quay đầu nói với Tần Mâu: “Em đợi một lát nhé.” Rồi đi vào thư phòng cùng Mạch Trăn Đông.

Chú rể đi khỏi bỏ lại tôi đứng cùng với cô dâu, tôi đành nói: “Cô Tần, chúng ta bắt đầu trước nhé?”

Thật ra có rất nhiều ngoại cảnh đẹp hơn, nhưng cuối cùng họ lại chọn nhà của mình, dù sao nơi hai người chung sống mới là điều đáng mong đợi nhất trong tương lai.

Tần Mâu ngồi trên giường của Thẩm Khâm Tuyển, khẽ nhướn mắt, ánh mắt quyến luyến lướt qua mỗi chỗ trong phòng anh, cảm giác ấm áp ấy khiến người ta rất hâm mộ, nhưng nó xa đến mức không thể với tới.

Chỉ trong một lúc mà chụp được rất nhiều hình, thậm chí không cần xem lại ảnh tôi vẫn biết chúng rất đẹp. Tần Mâu mặc bộ váy mới của Dior(1), chiếc váy liền trắng tinh như được làm riêng cho cô ấy, làn da mịn màng thấp thoáng dưới tà váy, có lẽ lông vũ cũng chỉ mềm mại đến thế thôi.

(1) Dior: nhãn hàng thời trang cao cấp nổi tiếng thế giới.

Mọi việc đã xong, chỉ thiếu mỗi nam chính.

Tôi nhìn đồng hồ, trời sắp ngả bóng rồi, nếu còn chờ nữa thì e rằng phải bố trí đèn đuốc, thế là tôi nói với trợ lý: “Cậu đưa cô Tần đi trang điểm lại đi, tôi đi giục họ.”

Thư phòng ở lầu một đang khép chặt cửa, tôi giơ tay định gõ cửa thì chợt nghe thấy tiếng mắng của Mạch Trăn Đông, có lẽ Thẩm Khâm Tuyển đang nói gì đó thì bị Mạch Trăn Đông cắt đứt, “Yêu cô ấy nên mới giày vò cô ấy như thế?”

Sau đó hoàn toàn tĩnh lặng.

Có lẽ vì đã quen bị Mạch Trăn Đông mắng nên tôi cảm nhận được tâm trạng hôm nay của anh ấy vô cùng, vô cùng tồi tệ. Mỗi lần như thế tôi đều trốn đi chỗ khác, vì thế lúc này tôi đang suy nghĩ xem mình có nên trốn không.

Nào ngờ cửa bỗng nhiên bật mở.

Lão Mạch đang định đi ra, thấy tôi thì hỏi: “Sao đứng đây?”

“Em tìm anh Thẩm để chụp hình.” Tôi e dè nói.

“Không chụp nữa. Em đi về cho anh.” Sắc mặt của Mạch Trăn Đông đen như mực, “Bạch Hi, con mẹ nó em ngốc quá đó.”

Tôi sửng sốt.

“Em về công ty ngay cho anh, đừng ở đây nữa.” Anh ấy thấy tôi đứng im thì giọng điệu càng tệ, “Nghe không hiểu tiếng người hả?”

“Vậy ở đây tính sao?” Tôi bắt đầu nổi nóng. Anh tưởng em muốn chụp chắc? Em muốn nhìn bọn họ ân ái lắm hả? Nhưng em không chụp thì làm sao ăn nói với sếp?

“Để anh chụp.” Bỗng nhiên anh ấy xoay người, nhìn Thẩm Khâm Tuyển bằng vẻ khiêu khích, “Thế nào, Thẩm Khâm Tuyển?”

Thẩm Khâm Tuyển không để ý tới anh ấy mà chỉ bình tĩnh nhìn tôi, một lúc lâu sau, lâu đến mức tim tôi đập thình thịch mất kiểm soát thì anh mới thu hồi ánh mắt, “Được thôi.”

Tôi xiết tay, chưa từng thấy ai cướp mất chén cơm của tôi trắng trợn như vậy. Buổi chiều hại tôi bị Tô Vấn mắng oan thì thôi đi, bây giờ còn quyết định thế này nữa. Tôi bực mình, “Vậy chuyện anh đồng ý đăng bài thì tính sao?”

Thẩm Khâm Tuyển tiến lại gần tôi, nói nhỏ nhẹ: “Không đổ tội lên đầu em đâu. Hôm nay em về đi.”

Hai người đàn ông một trước một sau đi qua tôi, bỏ lại tôi đứng đó không hiểu mô tê ra sao. Đi được một quãng xa, Mạch Trăn Đông ngoảnh đầu, gằn giọng: “Còn không đi?”

Tôi ủ rũ, “Ở đây cách nội thành xa quá, không gọi xe được.”

Cuối cùng, ông cụ cho người đưa tôi về. Người đó là tài xế của ông cụ, lúc lên xe còn chủ động đưa danh thiếp cho tôi, “Cháu này, sau này nếu không gọi được xe thì cứ gọi điện cho chú, đừng ngại.”

Tôi nhận lấy theo phép lịch sự, mặc dù tôi biết mình sẽ không gọi nhưng vẫn khách sáo nói: “Cảm ơn chú.”

Chú tài xế nhìn tôi, cười nói: “Khi nào rảnh thì hãy qua chơi với ông cụ nhé.”

Tôi đồng ý, khi chiếc xe dần hòa vào làn đường, nhìn đồng hồ thì cũng đã tới giờ ăn cơm. Tùy tiện tấp vào một quán ven đường, tôi gọi một phần cơm. Rõ ràng dạ dày hoàn toàn trống rỗng nhưng lại không muốn ăn, nuốt từng miếng thức ăn mà cứ như đang hoàn thành một nhiệm vụ. Vất vả ăn hết phần cơm, tôi quyết định đi bộ về nhà.

Vì ngoài đường quá ồn ào nên tôi không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, đến khi phát hiện rồi nghe máy thì ngay lập tức nghe được giọng nói tức giận của Lão Mạch, “Đang ở đâu đó?”

“Trung tâm thương mại Đông Phương.”

Ngoài trung tâm có một tấm bảng quảng cáo to, người mẫu nam vuốt cánh tay của người mẫu nữ, dáng vóc mạnh mẽ bên trong chiếc áo khoác khiến người ta trầm trồ; sau đó ống kính chuyển dần lên khuôn mặt của cô gái, làn da mịn màng, đôi mắt khói sâu hun hút. Tôi nhìn chăm chú cho đến khi có người vỗ vai tôi, “Sao không vào trong chờ anh?”

“Sợ anh tìm không thấy em.” Tôi thấy sắc mặt anh không còn khó coi như hồi chiều nữa.

“Bạch Hi, em… em đúng là đần mà.” Anh bật cười, “Trước đây anh còn nghĩ rằng em rất thông minh nữa cơ.”

“Em thông minh bao giờ? Suốt ngày bị anh mắng té tát đấy thôi.” Tôi dời mắt, tiếp tục xem quảng cáo.

“Được rồi, quảng cáo có gì đẹp đâu? Em nhìn Tần Mâu còn chưa đủ hả?” Anh ấy kéo tôi đi, “Đi chơi thôi.”

Tôi đành đầu hàng đi theo sau anh ấy, hai tay đút vào túi áo khoác, không nói gì.

“Sao không sớm nói chuyện hồi chiều cho anh biết.”

Tôi nghĩ một lát mới hiểu là anh đang nhắc tới chuyện cô gái kia tìm tôi gây gỗ.

“Thật ra cũng không có gì, em quên rồi.” Tôi thản nhiên nói, “Họ hiểu lầm thôi, em không để bụng đâu.”

“Em không khó chịu hả?” Anh ấy ngừng bước, đè thấp giọng, “Nghe nói còn bị đánh nữa?”

Khó chịu ư?

Tôi cười thầm, tất nhiên là tôi khó chịu rồi. Ai gặp phải chuyện đó mà không khó chịu chứ?

Nhưng chuyện tôi gặp sau đó còn khó chịu hơn.

Khi một người gặp chuyện đau lòng, ngoài thời gian ra, còn có một phương pháp chữa lành vết thương hữu hiệu nữa, đó là để người đó gặp phải chuyện còn đau lòng hơn. Như thế, họ sẽ chỉ mãi nghĩ về chuyện đau lòng hơn mà thôi.

Tôi không đáp lời, Mạch Trăn Đông tiến lại gần tôi, chỉ cách khoảng hai nắm tay.

“Còn chuyện chiều hôm nay, việc em chụp hình cho bọn họ ấy?” Anh ấy nheo mắt, bỗng nhiên giơ tay chạm vào má tôi. Đột ngột đến mức khiến người ta không kịp phản ứng. Dịu dàng đến mức khiến người ta không kịp chuẩn bị. “Em, có đau lòng không?”

Tôi khẽ mở miệng, đầu óc như một bánh răng bị gỉ sét, không thể nói được lời nào.

Tôi thoải mái nhận lời chụp hình cho bọn họ, nói chuyện với bọn họ như không có chuyện gì, nhưng đó chỉ là tôi giỏi che giấu mà thôi. Tôi nhìn anh sửa sang quần áo cho cô ấy, nhìn anh thì thầm với cô ấy, chỉ có tôi mới biết lòng tôi chua chát như ăn phải cả một cây chanh, bờ môi cũng sắp bị hàm răng cắn nát.

Lần đầu tôi và Tần Mâu gặp nhau, lúc đó tôi còn giả làm bạn gái của Thẩm Khâm Tuyển, khi tình cờ chạm mặt cô ấy thì anh nắm chặt tay tôi, vô cùng thân mật.

Còn bây giờ thì họ sắp kết hôn với nhau. Có lẽ Tần Mâu đã biết trò mèo đó, thậm chí cũng biết luôn việc mỗi tháng tôi sẽ được nhận mười vạn tệ. Mỗi lần gặp nhau, ắt hẳn cô ấy sẽ nhìn tôi như một kẻ đần độn, không, phải là kẻ đần độn tham tiền.

Ồ, tính ra thì tôi mặt dày quá thể, thần kinh cũng thô quá thể nên mới đồng ý chụp hình đính hôn cho bọn họ.

Tôi nhìn sang chỗ khác, nói nhỏ: “Công việc mà.”

“Với anh mà em còn mạnh miệng được.” Mạch Trăn Đông cười giễu, “Thế sao không mạnh miệng với Tần Mâu? Em không muốn chụp thì ai ép được em?”

“Thế nên hồi chiều anh tìm em là vì giúp em giải vây?” Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh, “Em rất cảm kích.”

Mắt anh ánh lên nét cười, bỏ tay xuống, giọng nói trầm ấm, “Sau này đừng tiếp xúc với Tần Mâu nữa.”

“Vốn dĩ em cũng đâu quen cô ấy.”

Tôi không biết phải làm gì, có rất nhiều trường hợp muốn tránh cũng không được.

“Em thấy cô ta rất tốt? Rất cao quý, rất thuần khiết, rất xứng đôi với Thẩm Khâm Tuyển?” Anh ấy bỗng nhiên cười mỉa.

Tôi mím môi không đáp lời.

Lão Mạch không nói tiếp mà giơ tay vuốt tóc tôi, giọng điệu bình thản, “Thẩm Khâm Tuyển không ưng em là vì cậu ta bị mù.”

Rất lâu sau này, tôi vẫn thường hay nghĩ đến câu nói đó của anh ấy. Tuy biết rõ rằng anh ấy chỉ an ủi tôi thôi nhưng câu nói ấy cứ như cắm rễ trong lòng tôi, khiến tôi ấm áp, làm tôi rung động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui