Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên

Edit: Sa Tôi được nhét vào hàng ghế cuối của chiếc xe việt dã, trừ tài xế của đoàn chúng tôi ra, cũng chỉ có tôi và Thẩm Khâm Tuyển ngồi hàng ghế này. Lúc nãy là vì quá hoảng sợ, nhưng bây giờ, khi đã tỉnh táo, tôi mới bối rối nhìn anh, “Sao anh lại đến đây?” Anh im lặng một lát, quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bên ngoài bụi đất mù mịt, anh nói một cách thờ ơ: “Mạc Gia Minh tới châu Phi kinh doanh đá quý, anh tới Nam Phi cùng anh ta để khảo sát một hạng mục đầu tư, lúc chuyển cảnh ở Ethiopia thì Mạch Trăn Đông gọi điện cho anh, nói mất liên lạc với em, nhờ anh đến đây tìm em.” “Mạc Gia Minh?” Tôi ngơ ngác, là người đàn ông trẻ tuổi kinh doanh trang sức kia ư? “Chuyện của Lão Quảng là nhờ có anh ta liên hệ với lực lượng vũ trang chống chính phủ, đưa một khoản tiền, bọn chúng mới thả người.” Không biết phải cảm ơn sao cho hết, tôi suy nghĩ rất lâu, hỏi tiếp: “Sao các anh đi qua vùng chiến hỏa được?” “Mạc Gia Minh đầu tư nhiều hạng mục của chính phủ, vì thế được quân đội bảo vệ, an toàn hơn bọn em nhiều.” Anh quay đầu lại nhìn tôi, ngăn tôi hỏi tiếp: “Em ngủ một lát đi, lúc tỉnh dậy là đến nơi rồi.” Lo lắng, đề phòng suốt hai ngày, vừa nãy còn bị hành hạ về tinh thần, sau khi bình tĩnh lại, tôi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy lòng dâng lên sự an tâm chưa từng có, tựa như bởi vì trong mơ, có người nắm chặt tay tôi, ấm áp và khô ráo. Lúc tỉnh lại, xe vừa tới sân bay nhỏ của Z. Đám Lão Vương đi xe sau, tôi nhìn thấy Mạc Gia Minh đứng trước cửa sân bay bước nhanh về phía chúng tôi. Đó là ân nhân của đoàn chúng tôi! Tôi vội đứng thẳng người, đang định tiến lên cảm ơn anh ấy thì Thẩm Khâm Tuyển đã tiến lên trước, ngăn tầm mắt của chúng tôi lại, nói: “Anh còn chưa đi ư?” “Tôi đi cái gì mà đi! Cậu tìm chuyên gia gỡ mìn đúng không?” Anh ấy đấm mạnh một cái lên người Thẩm Khâm Tuyển, “Thằng nhãi ranh, giỏi lắm, anh hùng cứu mỹ nhân thì thôi đi, còn chơi trò cùng sống cùng chết nữa! Cậu có biết lúc tôi nghe tin thì suýt nữa là lăn ra ngất không? Nếu cậu lỡ có chuyện gì, tôi biết ăn nói sao với ông nội cậu?” Giọng anh ta vừa nhanh vừa lo lắng, Thẩm Khẩm Tuyển không kịp cắt ngang nên đành đẩy anh ta qua một bên, không biết nói gì mà lúc quay trở lại, Mạc Gia Minh cười với tôi, nói: “Em gái, không sao là tốt rồi.” “Cảm ơn anh nhiều lắm.” Tôi giơ tay ra với anh ta, “Cảm ơn anh đã cứu tôi và các đồng nghiệp.” Anh ta bắt tay tôi, nói: “Đừng khách sao. Sau khi về nước ủng hộ cửa tiệm của tôi là được.” Tôi vẫn còn nhớ như in những món trang sức được bày trí trong cửa tiệm của anh ta, và cả… giá tiền dọa chết người nữa. Mặc dù không mua nổi, nhưng để báo đáp ơn cứu mạng, sau này phải bảo Lão Mạch đưa tôi tới đó lần nữa, mặc kệ thế nào cũng phải mua một thứ. “Vâng vâng.” Tôi đáp, “Chắc chắn sẽ ủng hộ…” “Đừng nghe lời cô ấy.” Thẩm Khâm Tuyển nhịn cười, cắt đứt lời nói vừa chân thành vừa chột dạ của tôi, “Cô ấy làm từ thiện hết rồi, lấy tiền đâu nữa mà đồ chỗ anh.” Tôi xụ mặt, Mạc Gia Minh cười mờ ám với Thẩm Khâm Tuyển, “Tôi mặc kệ, ơn nghĩa này…” “Để tôi, tính cho tôi.” Anh cười khẽ, “Được rồi, anh đi nhanh đi.” Sau khi Mạc Gia Minh rời đi, tôi dáo dác nhìn quanh sân bay, Thẩm Khâm Tuyển đưa cho tôi bình nước, “Đang tìm gì thế?” “Em muốn gọi điện cho Mạch Trăn Đông.” Anh ngỡ ngàng, “Sao phải gọi cho anh ta?” “Anh ấy nhờ anh tới đây mà, em muốn báo bình an.” Anh: “Ờ.” Tôi ngập ngừng, “Anh có điện thoại không?” Một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng lấy điện thoại ra. Trong lúc tôi nhấn số gọi cho Mạch Trăn Đông, anh nhíu mày nhìn tôi chằm chằm, mặc dù không nói gì nhưng tôi biết anh không vui. Tôi đi ra chỗ cách xa anh, chờ điện thoại được kết nối. “Là em đây, thầy ơi.” Trong khoảnh khắc điện thoại được kết nối, tôi bỗng muốn khóc. “Bạch Hi, em không sao chứ?” Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của Lão Mạch không rõ lắm, “Chừng nào về?” “Em đang ở sân bay, không sao ạ.” Tôi giả bộ rất ổn. “Em có biết lúc có tin người bị bắt trong đoàn các em là nữ nhiếp ảnh, con mẹ nó tim anh như muốn ngừng đập luôn không hả?” Lão Mạch dừng lại một chút, “Thẩm Khâm Tuyển ở bên cạnh em à?” Tôi cúi đầu: “Ừm.” “Mẹ nó, mấy ngày nay anh bị kẹt ở sân bay tại Pháp, ở đây đang có đình công, không qua đó được.” Lão Mạch ão não, “Cũng may là không sao, may mà cậu ta tìm được em.” “Cảm ơn anh.” Tôi nói rất chân thành. “Cảm ơn anh?” Mạch Trăn Đồng cười mỉa mai, “Anh có qua đó được đâu.” “Nhưng anh đã nhờ Thẩm Khâm Tuyển và Mạc Gia Minh tới đây cứu em mà.” Mạch Trăn Đông ngơ ngác, “Thẩm Khâm Tuyển nói vậy?” “Ơ?” Mạch Trăn Đông cười khổ, “Rốt cuộc có chuyện gì với hai đứa vậy? Còn chưa xong nữa hả?” Tôi cầm điện thoại, cảm thấy mông lung. “Bạch Hi, vài ngày trước trong nước đưa sai tin, họ bảo em bị bắt. Thẩm Khâm Tuyển tìm anh, còn chưa nói được mấy câu đã đánh anh một trận, sau đó kéo Mạc Gia Minh đi tìm em.” Anh dừng lại, ngập ngừng, “Em còn thích cậu ta không?” Tôi bất giác quay đầu lại nhìn Thẩm Khâm Tuyển, anh đứng quay lưng về phía tôi, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. “Em không biết.” Tôi nói rất nhanh, “Em cúp máy đây, chờ em về nước rồi liên lạc sau.” Chầm chậm đi đến gần Thẩm Khâm Tuyển, lúc trả điện thoại cho anh, anh ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Chỗ chân mày anh có vết xước, cằm lỏm chỏm râu nhưng vẫn không che được vết bầm tím… Có lẽ vì bị tôi nhìn chòng chọc nên giọng anh hơi bực: “Nhìn cái gì?” “Không có gì.” Tôi dời tầm mắt. “Anh ta và em nói gì với nhau thế?” “À, thầy bị kẹt ở sân bay Pháp, không qua đây được.” Tôi nói thản nhiên, “Em nói em không sao, bảo anh ấy về nước.” “Ồ.” “Anh nói anh và Mạc Gia Minh đi Nam Phi mà.” Tôi chuyển chủ đề, “Bây giờ không đi nữa hả?” “Một mình anh ta đi là được.” Tôi nhận ra anh mạnh miệng, cũng biết anh nói dối nhưng không vạch trần anh mà chỉ lẳng lặng ngồi bên anh, chờ đám Lão Vương tới nơi rồi cùng lên máy bay. Sau khi mọi người tề tựu đông đủ, chờ không lâu lắm, đến buổi chiều, máy bay cất cánh đúng giờ. Nửa tháng ở đây, tôi từng đi đến trại tị nạn hôi thối, nhìn những đứa trẻ nắm ống quần tôi bằng đôi mắt van xin… Tôi từ từ chìm vào bóng đêm, hiện tại được an toàn ngồi ở khoang máy bay có điều hòa, hồi tưởng lại lằn ranh sống chết hồi sáng, dường như đã qua mấy đời. Có lẽ vì tìm được đường sống trong chỗ chết, ai cũng cực kỳ mệt mỏi, lên máy bay chưa lâu thì đều nặng nề ngủ say. Thẩm Khâm Tuyển ngồi cạnh tôi, anh đắp chăn, đầu nghiêng về phía bên kia, cũng ngủ say sưa. Tôi nghiêng đầu, nhìn anh không chút e dè. Lần đầu gặp anh, tôi đã bị mê hoặc bởi ngoại hình vô cùng tuấn tú của người đàn ông này, vì thế mới sai lầm nối tiếp sai lầm, mãi đến bây giờ. Nhưng rốt cuộc tôi có hối hận khi quen biết anh không? Trong lúc tôi nghĩ ngợi lung tung, anh giật mình, cơ thể nghiêng về phía tôi, giống như bị bóng đè. Anh mở choàng mắt, đôi lông mi dài khẽ run. Ban đầu ánh mắt anh vô cùng hoảng loạn, khi nhìn thấy tôi, anh bất giác vươn tay nắm chặt cổ tay tôi, rồi nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nói: “May mà vẫn còn đây.” Nếu như sau sự cố, tôi bật khóc là vì không kiểm soát được tâm trạng thì vào giờ phút này, với chuyện vừa xảy ra, tôi gần như không thở nổi. Anh lại tiếp tục ngủ, còn tôi nhanh chóng ngoảnh đầu đi, lau vội những giọt nước mắt đang lăn xuống gò má. Nhưng càng lau thì nước mắt lại càng nhiều, mu bàn tay ướt đẫm, bỗng nhiên một đôi tay dịu dàng xoay mặt tôi lại, gương mặt người đó thoáng bối rối, “Em sao thế?” Tôi không biết tại sao lại đột nhiên khó chịu quá đỗi, có lẽ là vì trước lúc đi vào địa lôi, tôi cứ ngỡ mình đã buông bỏ, nhưng khi anh xuất hiện trước mặt tôi, ở bên cạnh tôi mặc kệ sống chết khiến tôi không thể không suy nghĩ lung tung. Rất giống một chuyện đã từng xảy ra. Khi xe buýt gặp tai nạn trên đường cao tốc, tôi choàng khăn ngồi một mình trong mưa, anh cũng đã bất chấp tất cả để đến bên tôi. Nhưng khi tôi nghĩ mình đã nhận được rất nhiều thì kết quả cuối cùng lại chứng minh tôi là một kẻ ngu ngốc. “Tại sao anh lại tới tìm em?” Tôi đẩy mạnh tay anh ra, “Bây giờ em chẳng còn gì nữa cả, anh lại có mưu đồ gì?” Bàn tay của anh đang giơ lên định lau nước mắt cho tôi dừng lại giữa không trung, anh nói nhỏ: “Anh xin lỗi.” “Anh muốn làm em yêu anh thêm lần nữa rồi lại bỏ rơi em đúng không?” Tôi nghẹn ngào, “Thẩm Khâm Tuyển, anh đừng làm vậy. Nếu hận em thì phải để mặc em sống chết ở nơi đó…” Tôi còn chưa nói hết, anh bỗng tháo dây an toàn, chồm qua hôn tôi. Tôi cứng đờ, râu anh đâm vào mặt tôi hơi đau, đôi môi mỏng dán vào môi tôi, khô ráo và nóng rực. Đúng lúc đó, máy bay rung một cái làm anh ngã vào người tôi, chúng tôi đập đầu vào nhau, tôi cảm thấy trong cổ họng có mùi tanh của máu, còn trong buồng phổi như bị rút hết không khí, vô cùng hỗn loạn. Nữ tiếp viên hàng không vội vàng chạy tới, cô ấy ngượng ngùng nhìn chỗ khác: “Thưa anh chị… Máy bay gặp phải vùng không khí nhiễu động, phiền anh chị đeo dây an toàn vào được không ạ?” Rốt cuộc anh cũng buông tôi ra, khóe môi anh bị răng tôi cắn trúng lúc đập đầu, rỉ máu. “Thật ra lúc em giẫm phải mìn, anh không cần đi tới cạnh em, em đã nghĩ thông suốt rồi. Em không muốn anh chết cùng em, em hy vọng anh sống tốt. Nếu anh lừa em thì việc có thể để anh tháo gỡ được khúc mắc của cô chú cũng tốt.” Tôi nghiêm túc nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Thẩm Khâm Tuyển, em không hận anh, chúng ta chấm dứt thôi.” “Chấm dứt?” Anh khẽ nhíu mày, lặp lại, “Bạch Hi, em muốn anh phải chấm dứt như thế nào? Từ lúc em biết anh cho tới bây giờ chỉ mới được một năm thôi, nhưng anh đã biết em hai mươi năm rồi. Mười chín năm trước, anh chỉ có thể lẳng lặng nhìn em, muốn giúp em, muốn tới gần em nhưng lại sợ em phát bệnh, cho đến một năm trước, anh mới có cơ hội dùng danh nghĩa của người khác để được tới gần em. Sau đó anh biết ba mẹ anh chết vì chú Tô…” Khóe môi anh nhếch lên thành nụ cười khổ sở, “Bạch Hi, anh không bằng em. Vì anh, cả nhà em mới xảy ra tai nạn giao thông, nhưng em lại tình nguyện giúp anh; còn anh thì không thể chấp nhận được sự thật trong khoảng thời gian ngắn. Vì thế mới để những người đó tổn thương em, mới để em rời xa… Anh chỉ không biết phải đối mặt như thế nào thôi.” Đôi mắt hẹp dài trong veo nhìn tôi, tựa như có chuyện nói hoài không hết nhưng lại bị ngăn cản bởi tảng đá, cuối cùng đành thôi. “Nhưng em không biết mình còn dám tin tưởng anh hay không.” Tôi cố nặn ra một nụ cười. Cuối cùng vẫn là phí công. Tuy đã trải qua lưỡi hái của tử thần, tôi vẫn không biết mình có cam đảm để vượt qua hai chữ “tin tưởng” ngăn cách giữa chúng tôi hay không. Anh nhìn tôi, lặng lẽ và u ám. Đợi đến khi tôi nhận ra sự kỳ lạ của Thẩm Khâm Tuyển thì máy bay đã đi được nửa đường, tôi tỉnh giấc giữa cơn mơ màng, cánh tay đặt gần tôi của anh run lẩy bẩy. Tôi nhìn anh, mặt anh đỏ bừng, giống như đang say rượu, trông rất bất thường. “Anh có sao không?” Tôi đưa tay sờ trán anh, nóng quá. Thẩm Khâm Tuyển nghiêng đầu, như tránh sự đụng chạm của tôi, giọng khàn khàn: “Anh không sao.” “Anh đang sốt đấy.” Lòng tôi hoảng loạn, “Lạnh không?” Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, vẫn chỉ nói ra hai chữ: “Không sao.” Tuy anh nói không sao nhưng không thể giấu nổi các triệu chứng của bệnh sốt rét. Anh run bần bật, nhưng mỗi lần tôi chồm người tới thì anh lại né tránh. Tôi gọi Lão Vương dậy, anh ấy là người có kinh nghiệm, vừa nhìn đã biết: “Bạn trai em bị sốt rét rồi.” Sau vụ địa lôi, ai cũng nghĩ Thẩm Khâm Tuyển là bạn trai tôi, tôi lười giải thích, chỉ hỏi: “Làm sao đây?” “Gọi tiếp viên hàng không đến xem, không biết trên máy bay có thuốc không nữa.” Lão Vương trầm ngâm, “Về nước rồi thì chắc Tiểu Thẩm sẽ phải bị cách ly.” Trên máy bay, không ai có biện pháp gì cả, tôi chỉ biết nhìn đồng hồ đeo tay, chờ đợi từng phút từng giây, cầu mong thời gian trôi qua nhanh chóng. Nhiệt độ người Thẩm Khâm Tuyển liên tục tăng cao, môi khô nứt, mồ hôi túa ra như mưa. Anh nhắm nghiền mắt, bất an ngả người ra ghế, tôi chườm lạnh cho anh, một tay vô ý cọ qua mu bàn tay của anh. Anh vô thức bắt lấy tay tôi, không chịu buông ra, đôi lông mày thả lỏng, rốt cuộc cũng an tâm say ngủ. Tôi nhẹ nhàng giãy tay ra, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng, đành để mặc anh. Cứ thế hơn một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui