Một Giây Thành Thiên Vương

Thẩm Tuất ngoại trừ nổi danh ra, bản thân quả là một tên vừa ngốc vừa vênh váo, Lạc Thần nghe ma ma đại nhân nhà mình nói xong liền nhớ lại cảnh tượng mình gặp đại Thiên vương, lại nghĩ đến việc học theo đại Thiên vương, sắc mặt nhất thời tối tăm.

Thật sự tên kia có cái để cậu học tập sao? Một tên vừa lén lút chơi trò chơi vừa dám chuồn đến trường học vui vẻ như thế, nếu mà học sự là càng ngày càng tệ thêm thôi…

“Anh ấy cũng không như mọi người nghĩ đâu.” Cái tật chê bai của Lạc Thần lại tái phát, rì rầm trong miệng.

Hiếm gặp lần này chê bai Thẩm Tuất không nghe được, nhưng mẹ Lạc vừa nghe đã không bằng lòng.

“Vẫn hơn mày.” Mẹ Lạc vừa nghe con trai mình chống đối liền không vui, nói: “Mày nhìn con người ta mới bằng mày đã lăn lộn giới giải trí rồi, mày cũng sắp tốt nghiệp đại học, sự nghiệp bạn gái gì cũng chưa đâu vào đâu, chuẩn bị thực tập nhớ rửa mắt cho sạch đi, đừng chơi trò chơi cả ngày!”

“Đúng vậy, em trai à mày cũng gần thực tập rồi đúng chứ? Phải suy xét đến công việc lâu năm.” Lạc Huyên cũng xen vào, cô là y tá trong biên chế của bệnh viện, công việc cũng ổn định xong xuôi, bắt đầu quan tâm đến sinh hoạt của em trai mình.

Mẹ Lạc và Lạc Huyên kẻ hát người múa cực kì phối hợp, Lạc Thần nghe đến 囧 囧, hoàn toàn không có cơ hội phản bác đành nhận mệnh tiếp tục xem tiết mục trong TV, không nói gì thêm nữa.

Đại Thiên vương ra mặt như phù dung sớm nở tối tàn, đứng trên sân khấu nhảy nhót không tới một phút liền ra sau cánh gà tháo trang sức, anh đứng ở phía sau một lúc, đi toilet một lần, đợi đến lúc chuông giao thừa vang lên mới cầm di động lên nhắn mấy tin chúc tân xuân cho những số ít ỏi trong danh bạ. Trên màn hình di động nhảy nhót ra số điện thoại của nhóc nhân yêu, đại Thiên vương nghĩ nghĩ cũng không do dự nữa, ấn lên số gọi qua.

Lúc điện thoại gọi qua một lúc liền có người nhấc máy, khi nhấc máy cái lọt vào tai trước tiên không phải giọng người mà là tiếng tạch tạch vang dội của pháo hoa, theo sau có giọng nữ gắng nói to: “Alo? Ai thế?”

Đại Thiên Vương sửng sốt, còn tưởng gọi nhầm số, không nói gì liền cắt máy, một lúc sau xác định không ấn nhầm mới gọi lần nữa.

“Alo! Ai thế!” Bên kia đầu giây vẫn là tiếng con gái, nhưng giọng nói giữa tiếng pháo hoa cũng không rõ ràng lắm.

Chuyện đốt pháo đêm giao thừa của mọi nhà vốn là hiển nhiên, đại Thiên vương vẫn nhịn không được sửng sốt một chút mới khó được mở miệng: “Tôi là bạn của Lạc Thần.”

“Gì? Tôi không nghe rõ!” Cô gái bên đầu dây kia nói.

Đại Thiên Vương mím môi, đang suy xét có cần đứng sau sân khấu rống lớn cho cô gái kia tỉnh người không, người bên đầu dây kia khó được tỉnh ngộ, lại nói thêm một câu: “Tìm Lạc Thần phải không? Nó còn đốt pháo ở bên dưới, chờ chút nhé!”

Nói xong, giữa tiếng pháo nổ ầm vang, cô gái kia vừa kêu tên Lạc Thần vừa chạy xuống, cuối cùng di động cũng vào tay Lạc Thần. Lạc Thần vốn đang đứng cạnh bố mình đốt pháo đỏ, vừa nghe có người tìm mình cũng sửng sốt, không nghĩ nổi ai sẽ nhớ đến cậu trong đêm ba mươi này, mê mê mang mang nhận điện thoại, đặt bên tai.

“Alo?” Lạc Thần thử hỏi một câu.

Chỉ tiếc giọng của Lạc Thần thật sự quá nhỏ so với tiếng pháo xung quanh, Thẩm Tuất vểnh tai chỉ nghe bên kia phát ra một tiếng nhỏ như đang thở, liền bất mãn nhíu mày, há mồm liền nói: “Đường Đường giờ em mới đón điện thoại à, cái cô lúc nãy nghe máy là ai thế, tôi xa xôi gọi điện thoại lại em còn không hoan nghênh nữa, có biết phí gọi đường dài mắc lắm không hả?”

Đại Thiên vương đập cả đống tiền vào trong trò chơi, làm gì có chuyện thực sự tính toán chút tiền gọi đường dài chứ. Bên Lạc Thần tuy là ồn, nhưng cuối cùng cũng thoáng nghe ra giọng của Thẩm Tuất, nghe đại Thiên vương nói mà âm thầm toát mồ hôi, mở miệng nói: “Người nghe máy là chị tôi.”

Khi cậu nói vừa vặn có một quả pháo bay lên “đùng” một tiếng nở ra một đóa hoa khói xinh đẹp, che đi tiếng nói của Lạc Thần, làm Thẩm Thiên vương mê mang một lúc.

“Hả? Em nói cái gì?” Trong câu hỏi của đại Thiên vương có chút ghen tuông.

“Tôi nói người nghe máy là chị gái tôi.” Vừa xong, lại là một cái pháo hoa bay lên.

“Đường Đường em nói to chút được không, tôi nghe không rõ.” Thẩm Tuất nói, ngay cả giọng mình cũng nâng lên nhiều, may là gian phòng thay đồ này cũng có mỗi mình đại Thiên vương thôi, hiệu quả cách âm của mấy phòng trong hậu trường cũng rất tốt, dù cho Thẩm Tuất nâng cao giọng cũng không ai nghe thấy.

Nhưng hoàn cảnh bên Lạc Thần lại khác, Lạc Thần nhìn bốn phía xung quanh, nhanh chóng lên lầu chui vào phòng. Mãi đến sau khi đóng cửa tiếng ồn bên ngoài mới bớt đi, cậu cũng nâng giọng lên nói lại câu lúc nãy, còn hỏi thêm: “Anh gọi có gì không?”

Lạc Thần thuận miệng hỏi, vừa nói ra liền hối hận. Theo hiểu biết của cậu với Thẩm Tuất mà nói, vị Thiên vương này làm việc gì cũng đều nghe theo cảm tính, nói đại khái là nghĩ gì làm nấy, làm gì có mục đích đặc biệt nào.

Đại Thiên Vương lúc này mới nghe rõ lời nói của Lạc Thần, nhanh chóng nói: “Đương nhiên là tôi gọi điện lại đây, nói em gọi cho tôi ấy à, chờ tám trăm năm cũng sợ không được một lần.”

Lạc Thần không phải không muốn gọi cho Thẩm Tuất, mà là mình gọi qua sẽ quấy rầy sinh hoạt hằng ngày của anh. Cậu nghe xong không biết nói gì, trong lòng lại âm thầm vui vẻ, lúng ta lúng túng nói: “Thật ra không phải tôi cố ý…”

“Hừ hừ, cho em làm thế em cũng không dám.” Đại Thiên Vương nhướn mày, vênh váo cầm điện thoại: “Đường Đường, lúc này gọi cho em là muốn nói với em một chuyện.”

Ngươi khác gọi đến là để chúc mừng năm mới may mắn phát tài, Thẩm Tuất gọi điện thoại đến không như là chúc mừng, mà càng giống như đi đòi nợ. Lạc Thần nghe thế nheo mắt nhảy dựng, cứ như là đại Thiên vương thực sự quên gì ở chỗ cậu, hơn nửa ngày mới cả gan hỏi: “Chuyện gì”.

Thẩm Tuất chỉ chờ câu này của Lạc Thần, anh ngồi lên ghế trong phòng thay đồ xoay mấy vòng, bỗng nhiên dừng lại, mở mắt nhìn cái bóng trong kính, chỉ thấy người trong gương anh tuấn đẹp trai, đang đứng ở độ tuổi hào hoa phong nhã, đại Thiên vương nhìn thấy đôi môi của người đàn ông anh tuấn kia mấp máy.

“Giờ em còn tìm bạn gái không?” Đại Thiên vương hỏi.

“Hả?” Thình lình bị hỏi như vậy, Lạc Thần nháy mắt không biết đông tây nam bắc thế nào.

“Tôi hỏi em có bạn gái không.” Đại Thiên Vương nhíu mày.

“Bạn gái cái gì?” Lạc Thần không rõ.

“Bạn gái có quan hệ yêu đương đó!” Đại Thiên Vương cảm giác bản thân giống như đang “đàn gảy tai trâu”.

Thế này Lạc Thần mới bừng tỉnh đại ngộ, lần trước cậu sĩ diện khoe với Thẩm Tuất là mình có bạn gái, giờ nói ra cũng có chút xấu hổ: “Hết rồi, sau khi chia tay người kia cũng không nghĩ đến việc này nữa.”

“Ồ…” Đại Thiên vương sâu xa gật đầu, trong mắt có chút vui vẻ hiện lên, “Thế bây giờ em có tính toán nghĩ lại chuyện này không?”

Hôm nay Thẩm Tuất nói chuyện hết sức kì quặc, Lạc Thần lại choáng váng: “Bây giờ?”

“Đúng vậy!” Thẩm Tuất gật gật đầu, nhìn nụ cười càng ngày càng xán lạn của người trong gương, hơn nữa đêm rồi vẫn còn cực kì tinh thần: “Đối tượng không có cũng tìm được mà, em cũng trưởng thành, là lúc tìm bạn rồi.”

Muốn nói tuổi, chỉ sợ Thẩm Tuất còn lớn hơn Lạc Thần một bó, nhưng mà đại Thiên vương bảo dưỡng tốt, tuổi tâm lý lại đặc biệt trẻ trung, hoàn toàn không nghĩ đến việc bản thân cũng thuộc nhóm thanh niên “cao tuổi”. Lạc Thần càng nghe càng thấy kì quái, cảm giác hôm nay đại Thiên vương không giống đến chúc năm mới, mà càng giống đi làm mối, Lạc Thần âm thầm rùng mình, cẩn thận thăm dò: “Tôi thấy cũng tàm tạm, giờ cũng không thấy người phù hợp…”

“Sao không có ai phù hợp chứ!” Thẩm Tuất hừ một tiếng, nhìn người trong gương nhướn đuôi mày lên, là bộ dạng vui vẻ phấn khởi, sinh long hoạt hổ như mới được hồi sinh, “Em với tôi chả phải đã kết hôn trong trò chơi rồi à? Chuyện mới mấy ngày em đã quên rồi hả.”

“Hả?” Tình huống gì nữa đây? Lạc Thần nghe người bên đầu dây kia nói, chớp mắt.

“Em đã là bà xã trong trò chơi của tôi rồi, mấy người Đại Hoàng phong đều đã xác nhận quan hệ của hai ta còn gì.” Thẩm Tuất nói chuyện trong trò chơi ra cũng tùy tiện không cảm xúc kì lạ gì, ngược lại càng hào phóng hỏi, “Bây giờ hai ta kết hôn cũng qua một con trăng rồi, em có suy xét đến chuyện phát triển ra hiện thực không?”

“…” Hả? Lạc Thần lại chớp mắt.

“Này? Đường Đường tôi đang hỏi em đó, em trả lời nhanh lên coi.” Vừa nghe đầu dây bên kia lại vang lên tiếng pháo, Thẩm đại Thiên Vương bất chợt thấy phiền lòng.

“…” Lạc Thần cũng muốn nói lắm chứ, nhưng cậu lại càng muốn hiểu rõ tình huống bây giờ đây, vấn đề là sau khi nghe lời Thẩm Tuất nói cậu thấy lượng tin tức quá lớn nha, không kịp tiêu hóa hết thì làm sao!

Thẩm Thiên Vương đang muốn cậu xem mắt thiên vương siêu sao đỉnh đại danh đó ư? Hay đại Thiên vương đang đùa cậu thế, chuyện cười đầu tiên của năm nhưng cậu không cười nổi làm sao đây!

Lạc Thần bị lời tỏ tình đột ngột của đại Thiên Vương làm hỗn độn triệt để, bên tai ngập tràn tiếng pháo hoa cùng với tiếng Thẩm Tuất hối thúc, mãi đến lúc giật mình lại mới nghe thấy Thẩm Tuất đang dùng chất giọng độc đáo, hát cũng êm tai mà rống to: “Này này! Đường Đường, Lạc Thần! Em nghe được không nha, em có thích tôi không?”

“Thích chứ…” Lạc Thần đã sớm thích Thẩm Tuất, sao lại không thích chứ.

Pháo hoa hòa vào bầu trời, khiến bầu trời tối đen kia sáng rực như ban ngày, hết đóa nay đến đóa khác vừa rực rỡ vừa xinh đẹp.

“Hả? Tôi nghe không rõ.” Trong tiếng ồn, giọng đại Thiên vương truyền ra từ điện thoại,“Em nói lại coi.”

Nói lại…

“Thích, thích a.” Giọng Lạc Thần càng nói càng nhỏ, làm cho tiếng pháo hoa xung quanh càng thêm nổi trội.

“Vẫn không rõ a.” Giọng đại Thiên vương giữa đêm giao thừa náo nhiệt cũng trở nên cô đơn hẳn đi: “Lạc Thần, nói cho em biết, tôi suy nghĩ thật lâu mới quyết định bên em, nhưng tôi sẽ không ép em, “thích” của tôi nói không như cái loại “thích” giữa fans và thần tượng, nếu em không thích thế, thì tôi…”

“Em thích anh mà, em cũng không nói không thích anh!” Thấy người kia vẫn chưa nghe được giọng mình, Lạc Thần nóng nảy, vội vàng cầm điện thoại cắt đứt lời nói phía sau của Thẩm Tuất.

Giọng nói của Thẩm Tuất bỗng nhiên khựng lại, một lúc sau mới cợt nhả vang lên: “Ai da hình như anh vẫn chưa nghe rõ, Lạc Thần em vừa nói gì thế.”

“…” Lạc Thần quả thật muốn trét cho đại Thiên vương một mặt bùn, hóa ra tên kia nãy giờ vẫn chơi xấu cậu, đại Thiên vương có thể chơi xấu vậy sao? Lạc Thần đã bị Thẩm Tuất trêu đến đầu óc choáng váng, nhưng trái tim cậu lại từng chút từng chút ngữa ngáy, giống như pháo hoa trên mặt đất từng chút từng chút phòng lên bầu trời, lại từng chút từng chút nở rộ. Lạc Thần ngẩng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, giọng cũng dần to lên: “Thẩm Thiên Vương anh huênh hoang tiếp đi, thật ra anh sớm biết đúng không! Lạc tiểu gia đây thích anh!”

“Ha ha ha ha –” Đầu dây bên kia nháy mắt truyền lại tiếng cười vừa vui vẻ vừa sung sướng của đại Thiên vương, như là đứa bé được khen ngoan.

Sau khi đại Thiên Vương buộc nhóc nhân yêu nói ra lời này quả thật là vui vẻ, ngược lại là Lạc Huyên ở ngoài cửa phòng Lạc Thần nghe tiếng nói trong phòng liền sửng sốt, một lúc sau mới mở cửa thò đầu vào.

“Chị nói em trai, mày vừa ồn ào với ai đấy?” Lạc Huyên cảm thấy đặc biệt kỳ quái, tò mò nhìn Lạc Thần đang nghe điện thoại: “Mới thổ lộ với ai đó? Chị mày nghe thích không thích gì đó hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui