Edit: Dĩm
Đứng trước cánh cổng hư hư ảo ảo như vậy, đầu cô gục xuống, toàn thân toát mồ hôi, không chỉ những thứ dưới thân mà mọi người xung quanh đều đang nhìn cô.
Hà Trạch Thành đã sớm tách khỏi cô, nhưng cô biết chính xác nơi hắn đứng lặng lẽ nhìn cô, hắn sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy, hắn không cho cô cơ hội trốn thoát.
Mọi người qua lại trước mặt, cô toát mồ hôi lạnh, không biết nên làm gì tiếp theo, hình như cô ...!đã lâu không ra ngoài, cũng đã lâu không tiếp xúc với quá nhiều người như này.
Cô đột nhiên bị vỗ vào vai, toàn thân chấn động, người bên cạnh cũng sửng sốt.
“Cậu sao vậy?” Cô gái cao lớn bên cạnh nhìn cô, miệng ngậm một cây kẹo mút hét lớn, một nửa bên tóc bị cạo, nửa còn lại kéo đến dái tai, đeo đinh tán màu đen, giống học sinh nổi loạn.
Sự hoảng sợ của cô từ từ chuyển thành khϊếp sợ: "Mao Ương...!tóc của cậu bị sao vậy?"
"Cậu nói cái này." Tay cô ấy trượt ra sau thái dương, bắn cho cô ánh mắt đùa giỡn: "Thấy sao, ngầu không? Tớ mới làm cách đây không lâu, thấy kiểu này rất phù hợp với tớ."
"Không ..." Trong lúc nhất thời không biết nói thế nào thì quanh quẩn bên tai phát ra một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô vội vã nhìn phía sau.
Giữa đám đông, cô nhìn thấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, còn mỉm cười với cô.
Thiếu chút nữa tức giận chứng tỏ hắn biết Mao Ương, chắc hẳn biết cô ấy là con gái, cũng may ...!may mắn.
Trái tim như sắp nhảy ra ngoài, Mao Ương cúi xuống trước mặt cô: "Cậu sao vậy? Tớ cảm thấy cậu đang căng thẳng."
Kẹo mút bị cô ấy cắn vỡ làm hai phát ra âm thanh răng rắc, Lâm Ấm lắc đầu.
Giống như tìm được cứu tinh vậy, cô kéo người bên cạnh di chuyển: “Đi… đi thôi.”
Mỗi bước đi của cô đều rất khó khăn.
Khi đi về phía trước, Mao Ương lấy ra ba cây kẹo mút màu sắc khác nhau từ trong túi: “Chọn một cái đi.”
Lâm Ấm chọn ngẫu nhiên một viên màu đỏ, Mao Ương cười toe toét: “Cậu thực sự đang căng thẳng, nên mới chọn màu đỏ.”
Dộng tác bỗng dưng ngừng lại, nắm chặt cây kẹo mút, lại càng thêm căng thẳng, sợ cô ấy nhìn thấu cơ thể mình.
“Tớ, không được ăn màu này sao?”
Giống như một con thỏ đang chờ bị làm thịt, Mao Ương nhướng mày sắc bén, khóe mắt híp lại ý cười khó hiểu.
“Ăn đi, không có độc đâu.”
Cô dứt khoát xé gói rồi bỏ vào trong miệng, vị ngọt truyền đến đầu lưỡi.
Ngậm chưa được nửa phút đã bắt đầu cắn, cô rất sợ, vừa lo, vừa sợ.
“Kỳ nghỉ hè của cậu thế nào?” Cô ấy hỏi.
“Cũng được, khá tốt.”
Nói dối.
“Cậu luôn ở trong nhà sao?”
“Ừm… không, ở, ở nhà.”
Cô ấy cắn chặt cây gậy trong miệng, thẳng lưng hai tay đút túi, cụp mắt xuống suy ngẫm, mặt khác nhìn vào khoảng không tự hỏi.
“Ở ký túc xá?”
“Không có.” Lâm Ấm lắc đầu, trong tay cầm vỏ kẹo đã ăn xong, không biết ném đi đâu.
“Năm nay tớ không định trọ ở trường?”
“Ừ.”
“Mỗi tối đều về nhà à?”
“… a, ừ.” Đó không phải là nhà của cô.
Nhìn thấy thùng rác bên cạnh đầy rác, đem que kẹo bỏ vào túi đóng gói đặt ở trên thùng rác, chậm rãi đi về phía trước, không dám đi quá nhanh.
Ngay sau khi rời đi, người đàn ông phía sau cũng nhanh chóng đi theo sau, ý thức nhặt được thứ mà cô vừa mới vứt bỏ, tiếp tục đi về phía trước, lấy cây gậy ra, cắn vào miệng, trong miệng còn mang theo vị ngọt.
Nụ cười khóe miệng không suy giảm, hai cái răng nanh lộ ra khi cắn cây gậy khiến ánh mắt người ta lưu lại thêm hai giây.
Thật dễ thương, cảm giác này là gì.
Chắc hẳn con mèo bị nhốt trong nhà bấy lâu nay được dắt ra ngoài đi dạo, hắn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ sẽ bỏ chạy, nhưng cũng mong ngóng cô sinh hoạt bên ngoài như thế nào.
A, không chạy thoát được đâu.
Khi đến phòng học để họp lớp, hắn vẫn ngồi ở hàng ghế đầu, Lâm Ấm lo lắng bất an ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng hắn thì vô cùng thấp thỏm, một đám người vây quanh, đem bóng lưng hắn che khuất, cô lập tức thả lỏng người.
Nhưng thật lâu sau, hắn đột nhiên quay nửa đầu lại, tay chỉ cây gậy trên miệng, cười nhẹ với cô rồi giơ vỏ kẹo trong tay lên cho cô nhìn.
Trong tích tắc, cô biết đó là gì!
Răng run lập cập, thấy hắn quay nhìn về phái trước, cô cúi đầu lo lắng nhìn trên mặt bàn.
Mao Ương ngồi bên cạnh cô, bắt chéo chân, lấy ra một cây kẹo mút nữa, bóc vỏ được một nửa, bỗng dưng có một người đột nhiên lao qua cô ấy, trực tiếp đem kẹo cọ rơi, lăn xuống đất.
Cô ấy nheo mắt lại, quay đầu nhìn, liền thấy một người con trai đứng đối diện phía trước.
“Lâm Ấm, tôi… lần trước, phải không, cái đó!” Tào Ninh Phong lo lắng gãi gãi đầu, giờ phút này toàn bộ lời nói đã chuẩn bị sẵn đều bị đánh vỡ, chỉ vụn vặt phun ra mấy chữ.
Lâm Ấm kinh hãi run rẩy ngả người về phía sau: “Không sao đâu, đừng quan tâm, tránh xa tôi ra.”
“A?”Hắn đây là bị ghét bỏ sao?