Edit: Dĩm
Hốc mắt Lâm Ấm vừa đỏ vừa sưng lên, tư thế ngồi không thoải mái, cử động bồn chồn cùng cảm xúc sợ hãi.
Cô luôn cảm thấy khinh bỉ về cơ thể dễ kích động của mình, lại cùng Hà Trạch Thành cùng nhau làm trò đáng xấu hổ.
Suốt một buổi học, âm thanh trở nên ồn ào, trong giảng đường cô ngồi ở hàng cuối cùng, Mao Ương quan sát biểu hiện của cô hồi lâu.
Lâm Ấm ôm đầu, không biết những người xung quanh đang nói cái gì, thật khó chịu, tất cả mọi suy nghĩ đều tập trung trên cơ thể, thật sự rất khó chịu, bên trong dính dính, nhớp nháp muốn chảy ra ngoài.
Cô không muốn chịu đựng nỗi thống khổ như vậy lần thứ hai.
Che kín mặt, đè nén âm thanh nức nở.
“Tôi giúp cậu gϊếŧ hắn được không.”
Đột nhiên bên tai vang lên một câu như vậy, lãnh đạm kíƈɦ ŧɦíƈɦ sâu vào tận xương tủy.
Cô mở to mắt quay đầu nhìn, thấy cô ấy rút con dao Thụy Sĩ mang theo, bật ra rồi chỉ về phía trước: “Hà Trạch Thành.”
Đôi mắt hẹp dài của cô ấy dán chặt vào cô, biểu cảm nghiêm túc, mang theo vài phần ngoan lệ.
Cô ấy không nói dối.
Lâm Ấm mỉm cười, đôi môi run rẩy: “Tiểu Ương, cậu đang nói cái gì vậy.”
Vẻ mặt không thay đổi, chỉ hỏi cô: “Cậu có muốn hắn chết không?”
Cô không biết phải trả lời như thế nào, cặp mắt kia ngày càng tiến gần cô, gần nhau không quá một cm, quá gần, cô còn nhìn thấy được khuôn mặt mình trong ánh mắt cô ấy.
“Trả lời tớ, đáp án của cậu là cái gì.”
Trong phòng học ồn ào, câu nói ấy rơi vào tai cô không ót một chữ, giọng nói trong trẻo lãnh đạm của cô ấy mang đến cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
——
“Đi thôi Trạch Thành, chơi một trận bóng rổ, hôm nay không có tiết học.”
Hà Trạch Thành quay đầu nhìn về phía Lâm Ấm, trong tay cô cầm một cuốn sách, rụt rè bước tới cửa, chỉ có một mình cô.
Đoán không nhần, cô đang đi đến thư viện.
Hắn giật giật khóe miệng: “Đi.”
Cô không dám chạy, nếu có chạy, cô đã luôn cảnh giác nhìn ánh mắt của hắn.
“Bóng rổ chắc để ở sân vận động bên kia, không biết có cất đi không, nếu không thì phải nhờ giáo viên lấy chìa khóa nhà kho.”
Mấy người phía trước cùng nhau đi thành một nhóm, mặc kệ người bên cạnh nói như súng liên thanh.
Hắn chỉ nghĩ đến lần đầu tiên hắn muốn cô là ở trong nhà kho.
Sự phản kháng của cô khơi dậy du͙ƈ vọиɠ bấy lâu nay của hắn, trừ bỏ thao cô, chẳng có cái gì khơi dậy hắn hứng thú.
“Trạch Thành!” Những người bên cạnh tăng lớn âm lượng.
Hắn quay đầu lộ ra chiếc răng nanh: “Sao vậy?”
Người bên cạnh ngẩn ra, sau đó cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì.” Vừa rồi hắn ta nhìn thấy một mặt dữ tợn của Hà Trạch Thành, chắc là hắn ta nhìn lầm rồi.
Nhanh chóng bước về phía trước vài bước, trên đỉnh đầu chậu cây trên cao lung lay sắp đổ.
Một bước ...
Hai bước ...
Ba bước.
Chậu cây từ tầng bảy nhanh chóng rơi xuống, chỉ mất một giây, cặn đất từ
trong chậu cây văng tung tóe, hắn không chút do dự nghiêng người tránh sang một bên.
“Bang!”
Chậu cây rơi thành từng mảnh trên mặt đất, chung quanh văng tung tóe đáp xuống dưới chân hắn, chỉ cách nhau có hai cm, đầu thiếu chút nữa là nở hoa.
"Mẹ nó! Rơi ở chỗ nào vậy?"
"Tôi đi trước..."
Những người xung quanh kinh ngạc nhìn lên, thấy hai chậu cây giống hệt nhau trên tầng bảy.
"Không, suýt chút nữa, là chết người rồi! Trạch Thành, cậu không sao chứ?"
Hà Trạch Thành cười nhẹ, đút hai tay vào túi quần: "Không sao, suýt nữa."
Hà Trạch Thành nói chuyện nhẹ nhàng, không hề giống người suýt nữa bị chậu cây rơi trúng đầu dọa sợ, những người xung quanh nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất gần như chết lặng.
"Đi, đi! Nhỡ chậu cây đó lại rơi xuống, thật là kinh khủng."
Hắn tăng tốc bước về phía trước, trong đầu tính toán vị trí của thư viện phía Nam bên này, ngược lại không có đường tắt.
Tầng bảy không có thang máy, cho dù cô có chạy cũng không thoát được hắn.
Không phải cô.
Trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường.
Cho cô lá gan cô cũng không dám.
+++
"Không có bóng rổ nữa.
Hẳn là ở trong nhà kho.
Cửa bị khóa rồi?"
"Nó bị khóa rồi phải không? Vậy không có bóng rổ để chơi sao? Này, có ai trong ký túc xá có bóng rổ không?"
"Phòng kí túc xá bên cạnh tôi có, có thể mượn, nhưng phải đợi tôi trong năm phút."
"Không sao đâu, mau đi đi, chúng tôi sẽ chờ đợi cậu ở đây, bên ngoài nóng bỏ mẹ."
"OK!"
Những người còn lại trong lúc đợi đứng thảo luận thành lập đội, tình cờ cách siêu thị nơi này không xa, bắt đầu sôi nổi đi mua nước.
“Trạch Thành, cậu có muốn đi cùng không?”
Hà Trạch Thành chống cơ thể ngồi trên mặt đất, cuộn tròn một chân dài không có chỗ nào để, ngẩng đầu nhìn điện thoại: “Không, các cậu đi đi.”
“Có muốn mua thêm thứu gì không?"
"Không."
"Được rồi! Đi đi, đi nhanh về nhanh."
Vuốt thông tin trên điện thoại, liếc nhìn kho hàng, từ trên mặt đất đứng dậy, tắt điện thoại, bỏ vào trong túi, bước qua.
Giữ tay nắm cửa trực tiếp kéo sang trái.
Hắn sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, bước vào, đóng cửa lại, nơi bí mật này chỉ có hắn với cô biết.
Hắn nhấc chân đi tới thảm tập chật hẹp, cách đó không xa, trong cửa sổ nhỏ, một con dao đột nhiên nhanh chóng hướng đâm vào chính giữa trán, đồng thời nhìn thấy ngoài cửa sổ có điểm phản chiếu.