Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta


[*] Tinh dầu là một dạng chất lỏng chứa các hợp chất thơm dễ bay hơi được chiết xuất bằng cách chưng cất hơi nước hoặc ép lạnh, từ lá cây; thân cây; hoa; vỏ cây; rễ cây; hoặc những bộ phận khác của thực vật.
*
"Tôi nói với bố mẹ cuối tuần qua nhà cậu ăn cơm, thế là bố mẹ dặn tôi phải mang sang cho cậu mấy món này."
Sáng sớm chủ nhật, Lư Cảnh Hàng xách theo túi lớn túi nhỏ đến nhà Văn Lạc, vừa đặt đồ xuống, anh liền chống tay lên tường thở hổn hển.
"Tôi nói không cần, đã có đủ, còn thiếu món gì sẽ lên mạng mua, nếu mang theo sẽ rất cồng kềnh, hai ông bà một hai không chịu, bắt tôi mang theo cho bằng được." Lư Cảnh Hàng lắc lắc bàn tay tê rần của mình, "Gạo, gạo kê, dầu ăn, thanh long, chân giò hầm tương*, gà hun khói*...!Này là gì đây, khoai tây? Khoai tây cũng có nữa sao, tận mấy túi lớn nặng chết tôi rồi, còn có tương ngọt*...!Thế nào có tương ngọt nữa chứ..." [1]
"Cảm ơn cô chú."
Văn Lạc cười, nhìn Lư Cảnh Hàng vừa moi túi đồ vừa cằn nhằn, y tiếp nhận từng món anh đưa lên, sắp xếp chúng vào tủ lạnh và phòng bếp đâu ra đấy.
"Bố mẹ tôi đều vậy đó, không phải đồ vật quý hiếm gì, cậu đừng chê ha."
Lư Cảnh Hàng cuối cùng cũng moi hết mọi thứ ra, anh ngẩng đầu nói với Văn Lạc.
"Chú dì tốt như vậy, làm sao tôi có thể chê được chứ." Văn Lạc thu dọn ổn thoả, mang bữa sáng từ phòng bếp ra, "Anh lại đây, cho ăn nè."
"A, tới liền tới liền." Lư Cảnh Hàng lập tức cười tươi, vui vẻ chạy vào phòng vệ sinh rửa tay rồi ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Bữa sáng hôm nay là hoành thánh* với bánh quẩy*, nếu như vài năm trước, bữa sáng như vậy chỉ cần đi hai ba bước đều có thể mua được liền tay, nhưng những năm gần đây, Bắc Kinh đã kiểm soát chặt chẽ các quầy hàng ven đường, muốn ăn bánh quẩy thì phải lái xe chạy thật xa đến cửa hàng bán bữa sáng, hoặc có thể đặt giao hàng, còn không được nữa đành phải vào siêu thị mua bán thành phẩm rồi tự chiên.

[2]
Văn Lạc tự tay mình chiên, Lư Cảnh Hàng vẫn muốn ăn bán thành phẩm nên đã mua trực tuyến và giao đến nhà Văn Lạc.
"Nhãn hiệu này được nè, ăn ngon đó." Lư Cảnh Hàng cắn hai phát thế là xong một cái bánh quẩy.
"Đỡ thèm chưa?" Văn Lạc đã ăn xong, vẫn như cũ ngồi đối diện nhìn anh ăn.
"Đỡ thèm rồi." Lư Cảnh Hàng cười tươi roi rói, "Buổi trưa chúng ta ăn gì thế?"
"Bữa sáng anh còn đang ăn mà nghĩ đến bữa trưa rồi, sức ăn tốt thế." Văn Lạc nhớ lại dáng vẻ chán ăn của anh khi lần đầu tiên đến chơi nhà, "Sao, dạo này anh không uống rượu nữa à?"
"Cũng uống, cứ hễ cùng khách ngồi xuống bàn đều phải lai rai vài ba ly, nhưng không uống nhiều, cho nên không ảnh hưởng tới sức ăn của tôi nha." Sau khi Lư Cảnh Hàng ăn xong bánh quẩy, bắt đầu chuyển sang xử lý bát hoành thánh, "Ở bên ngoài không nên uống quá nhiều, lỡ như uống đến say khướt thì lại làm phiền người ta."
Văn Lạc không tiếp lời của Lư Cảnh Hàng, chỉ là ánh mắt ngậm ý cười nhìn anh.
Lư Cảnh Hàng chớp mắt, trong lòng đột nhiên minh mẫn hơn rồi.
"Này này! Miễn bàn, đừng nhắc tới! Không nhắc tới vẫn là bạn bè!"
Văn Lạc nhướng mày: "Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?"
"Biết chứ sao không." Mặc dù đã qua một thời gian dài, nhưng Lư Cảnh Hàng vẫn cảm thấy xấu hổ kinh khủng khi nhớ đến bản thân mình đã làm những trò ngu ngốc như thế nào trước mặt Văn Lạc, lúc ấy cả hai vẫn còn chưa thân thiết như bây giờ nữa.
Không cho nói, không cho nói đến nữa.
Ý cười trong mắt Văn Lạc càng sâu hơn.

Y đứng dậy, mở ngăn đông tủ lạnh và lấy ra một túi thịt.
"Không phải anh nói muốn ăn thịt sao, trưa này làm thịt bò hầm khoai tây* nhé." [3]
Ăn sáng xong, hai người bật máy tính làm việc, Lư Cảnh Hàng xử lý xong email, liền gọi thêm vài cuộc điện thoại.
"Sáng thứ hai nhân viên kỹ thuật của công ty sẽ qua gặp anh, chiều thứ hai tôi cũng có mặt ở đó...!Vâng, máy bơm năm ngoái vẫn còn hạn sử dụng, kỹ thuật sẽ qua kiểm tra một chút, nếu máy bơm có vấn đề chúng tôi sẽ đổi cho anh cái mới...!Vâng, cũng có thể là vấn đề của đầu nối, cái này để kỹ thuật kiểm tra qua mới có thể kết luận...!Vâng, anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết cho anh...!Không thành vấn đề giám đốc Lưu, được, được, hẹn gặp anh vào thứ hai."
"Alo, Hà Dũng, ngại quá chủ nhật còn gọi cho cậu, cậu mua vé đi Tô Châu rồi đúng không, ngày mai cậu ghé công ty sớm một chút, lấy ba chiếc máy bơm từ trong kho mang theo đi, nếu máy bơm có vấn đề trực tiếp thay cho bọn họ, đúng vậy, bọn họ muốn thay mới...!Đầu nối cũng mang theo, cố gắng xử lý dứt điểm trong ngày thứ hai, được, sáng thứ hai tôi đi Trấn Giang, buổi chiều tôi sẽ tới Tô Châu, được, như vậy đi, ừ, tạm biệt."
"Thật bận rộn." Văn Lạc xoay người, nhìn Lư Cảnh Hàng đã cúp điện thoại, ngón tay anh vẫn còn thoăn thoắt nhảy qua nhảy lại trên màn hình, có thể là đang gửi tin nhắn WeChat.
"Đúng vậy, nhiều chuyện lắm." Lúc làm việc, Lư Cảnh Hàng có vẻ trầm ổn và thành thục rất nhiều, môi mím chặt, mày nhíu lại, bóng dáng chàng ngốc to xác thường ngày không còn nữa, nhưng thật ra lại càng phù hợp với tuổi gần 30 của anh.
Văn Lạc cũng không làm phiền anh, y đứng dậy đi vào bếp, ninh thịt bò trong nồi áp suất, vo gạo, nấu cơm rồi trở lại ngồi trước máy tính vẽ tranh.
Một lúc sau, mùi thịt bò bay ra khỏi bếp, Lư Cảnh Hàng làm xong việc trong tay liền hít hà một hơi, đóng máy tính, vươn vai, lại nhìn về phía Văn Lạc.
"Khu rừng lớn."
Văn Lạc đang vẽ tranh, Lư Cảnh Hàng đi tới sau lưng y nói.
Thứ sáu vừa rồi, bức tranh này chỉ vẽ được một nửa, cách một ngày nhìn lại, về cơ bản đã hoàn thành.
Là một khu rừng linh sam* theo phong cách Bắc Âu xanh ngắt, được bao phủ bởi màn sương mờ ảo, tĩnh lặng và thăm thẳm.

Một đứa bé đang bối rối ngồi dưới gốc cây, trên mặt vẫn còn nước mắt, một chú thỏ con thò ra từ sau thân cây, đang lén lút nhìn đứa bé.

[4]
"Ừm, lạc vào rừng rậm." Văn Lạc nói.
"Đây là truyện nhi đồng mà cậu nhắc với tôi lần trước hả?"
"Chính xác."
"Nhìn giống vẽ cho mấy đứa nhỏ xem quá." Lư Cảnh Hàng đỡ lưng ghế của Văn Lạc, nhìn Văn Lạc dùng bút vẽ điều chỉnh các chi tiết.
"Ừm, đây là trang đôi, phải mất hai ngày mới vẽ xong." Văn Lạc vừa vẽ vừa giải thích với Lư Cảnh Hàng, "Câu chuyện kể về một đứa bé bị lạc đường trong rừng rậm, những động vật nhỏ giúp cậu bé tìm đường về nhà.

Thế nào, đẹp không?"
"Siêu đẹp, rất tỉ mỉ, nghệ thuật gia đại tài Văn Lạc." Lư Cảnh Hàng khen.
"Cảm ơn anh."
Mặc dù Văn Lạc biết rằng Lư Cảnh Hàng luôn thích nói ngọt, nhưng trong lòng vẫn thật vui vẻ vì lời khen của anh.
"Hy vọng nhà xuất bản bên kia sẽ thích, sau này có thể giao cho tôi nhiều bộ truyện khác nữa."
"Không sao đâu, cậu vẽ đẹp như vậy làm sao bọn họ không hài lòng được chứ."
Lư Cảnh Hàng cẩn thận xem kỹ nét vẽ của Văn Lạc.
"Dù sao tôi cũng thấy cực kỳ đẹp."
"Rất biết cách tạo động lực người khác đó." Văn Lạc cười, đặt bút xuống, nhấn lưu bản thảo, đứng dậy nói, "Đến giờ nấu cơm rồi, tôi đi rửa rau đây."
"Để tôi phụ cậu nha." Lư Cảnh Hàng đi theo Văn Lạc vào phòng bếp.
"Thấy cậu vẽ khu rừng mới chợt nhớ tới, tôi vẫn luôn cảm thấy trong nhà cậu có một loại hương thơm của cỏ cây hoa lá gì đó, rất dễ chịu, cậu trồng hoa gì sao? Tôi chưa từng thấy luôn."
"Là tinh dầu."
Văn Lạc nhoài người ra khỏi phòng bếp, chỉ chỉ cho Lư Cảnh Hàng xem.
"Là cái lọ trong suốt đằng kia, có mùi gỗ tuyết tùng."
"Tinh dầu?"
Một dấu chấm hỏi từ từ hiện lên trong đầu Lư Cảnh Hàng.
...!Đây là thứ không tồn tại trong chiều không gian của một người đàn ông thô thiển như anh.
Anh nhìn chiếc lọ nhỏ tinh xảo, bên ngoài sáng bóng, trên miệng lọ có cắm một vài bông hoa khô màu trắng.

[5]
"Cuộc sống của nghệ thuật gia đúng là khác với bọn phàm phu tục tử như tụi tôi mà."
Anh lại thử hít hít, nhưng hiện tại không ngửi được mùi tinh dầu, trong không khí chỉ nồng nặc mùi thịt bò hầm thơm phưng phức.
"Tôi rất thích mùi hương của gỗ tuyết tùng."
Văn Lạc rửa sạch khoai tây và dùng dao gọt vỏ.
"Trước kia mỗi lần ở bên ngoài bon chen vất vả một ngày, chỉ cần về đến nhà và mở cửa ra, dù bên trong tối đen không có ngọn đèn, cũng sẽ có hương vị mình yêu thích nhất chào đón, như thể căn phòng này đã dang tay trao cái ôm mừng rỡ vì mình đã về nhà, có cảm giác rất thả lỏng, bản thân có một nơi để thuộc về."
Những lời nói của Văn Lạc tương đối cảm tính, nhưng Lư Cảnh Hàng, một tên đàn ông thẳng nam thô thiển, trong phút chốc cũng thấy đồng cảm.
Hương thơm tươi mát của cỏ cây thấm nhuần vào mối quan hệ giữa anh và Văn Lạc, mỗi khi anh đặt chân bước vào ngôi nhà này, mùi hương ấy sẽ khiến trái tim anh tràn ngập cảm giác an nhàn và bình yên như khi ở bên y, cùng một chút xúc động không thể tự chủ khó lòng diễn tả.
Hương vị thật sự là một phép màu thần kỳ.
Lư Cảnh Hàng vụng về rửa rau cải dầu* trong bồn nước, sau đó lại nghĩ đến 'trước kia bon chen vất vả' mà Văn Lạc vừa nói ban nãy.

[6]
"Trước đây cậu từng làm trong công ty quảng cáo nhỉ?" Lư Cảnh Hàng hỏi, "Công ty lớn hử?"
"Rất lớn, Thâm Mỹ, anh biết không?"
"Thâm Mỹ?" Lư Cảnh Hàng dừng tay, quay đầu nhìn Văn Lạc, rất kinh ngạc, "Cậu hợp tác với công ty xe hơi Bense?"
[Editor] Bense: Thật lòng mình không tra được có thương hiệu Bense này của nội địa Trung hay không, mà đọc cứ lai lái như Benz của Mercedes-Benz sao ấy.

Có thể tác giả đặt đại một cái tên thôi, nhưng nếu bạn nào biết có hãng này thật thì góp ý hen~
"Anh biết sao?" Văn Lạc cũng hơi ngạc nhiên, "Ngày xưa tôi chính là trong nhóm Bense."
"Thế giới quá nhỏ." Lư Cảnh Hàng thở dài, "Trước khi tôi hợp tác với bạn mở công ty chính là làm việc trong Bense, rất quen thuộc với những người trong bộ phận quảng cáo, cả ngày đều nghe họ nhắc mãi đến Thâm Mỹ Thâm Mỹ, hoá ra là công ty trước đây của cậu."
"Thế giới quá nhỏ."
Văn Lạc cũng cười, đi đến bồn nước mà Lư Cảnh Hàng đang đứng để rửa khoai tây đã gọt vỏ, sau đó đặt lên thớt rồi cắt thành từng miếng.
"Công ty đó cũng tốt, sao cậu không làm tiếp?" Lư Cảnh Hàng than ngắn thở dài xong lại hỏi.
Văn Lạc cúi đầu cười cười, dừng lại một giây rồi mới trả lời: "Làm không nổi nữa nên nghỉ."
Lư Cảnh Hàng nghe xong, ánh mắt rơi vào nụ cười của Văn Lạc trong chốc lát.
Mặc dù là một người 'thẳng như ruột ngựa', nhưng ý tứ trong câu nói ấy anh vẫn nhạy bén nhận ra.
—— Lý do từ chức có lẽ không đơn giản, hơn nữa Văn Lạc dường như không muốn đề cập đến nó.
"Làm một mình cũng rất tốt, tự do tự tại, thích cái gì làm cái đó, không thích thì nghỉ, sung sướng."
Lư Cảnh Hàng rửa từng lá rau cải dầu trong nước, nhẹ nhàng chuyển đề tài.
"Thật ra tôi cũng vậy, nếu muốn nghỉ một tuần không đi công tác thì cũng không có việc gì, giống như ngày mai giải quyết vấn đề hậu mãi* của khách hàng, kỹ thuật bên tôi qua đó rồi, tôi không đến cũng không sao, chỉ là muốn o bế khách hàng một chút, sau này hai bên làm ăn hợp tác cũng dễ dàng hơn." [7]
Anh đổ nước rửa rau đi, lại đổ nước mới vào.
"Bây giờ các sản phẩm ở thị trường này đều tương tự nhau, cạnh tranh rất khốc liệt, thậm chí những hãng xe lớn cũng không quá nhạy cảm với những linh kiện có chất lượng hơi kém một chút hay giá thành bên nào thấp hơn, đơn đặt hàng cuối cùng rơi vào tay ai, đôi khi còn phụ thuộc vào mối quan hệ nữa."
"Chẳng trách lúc nào anh cũng phải uống rượu xã giao với người khác." Văn Lạc nói.
"Đúng vậy, phần lớn công việc của tôi là chạy đông chạy tây vây quanh người khác." Lư Cảnh Hàng đặt rau cải dầu đã rửa sạch vào trong rổ để ráo nước.
Văn Lạc đặt dao xuống, quan sát Lư Cảnh Hàng từ trên xuống dưới.
"Đúng là một đoá hoa giao tiếp* đấy." Văn Lạc cười nói.

[8]
Lư Cảnh Hàng cũng cười, xem như công việc cũ của Văn Lạc cứ như vậy được lướt qua.
Nồi áp suất đã ninh xong thịt bò, nắp nồi mở ra, mùi thơm ngào ngạt tràn vào khoang mũi.
"Được rồi, việc còn lại để tôi làm, anh ra ngoài chơi đi." Văn Lạc đuổi Lư Cảnh Hàng ra khỏi phòng bếp, bắt đầu xào nấu.
*
Chớp mắt đã tới thứ hai, Lư Cảnh Hàng tiếp tục phận làm đoá hoa giao tiếp, Văn Lạc tiếp tục đảm đương trọng trách nghệ thuật gia tài ba.
Bên kia Lư Cảnh Hàng đã giải quyết ổn thoả vấn đề hậu mãi ở Tô Châu, sau đó lại đàm phán về các đơn hàng tiếp theo, công ty này cuối cùng chốt thêm đơn đặt hàng, nguyên bản do công ty đối thủ bị rò rỉ nguồn cung, cả ngày anh đều bận đến nỗi chân không chạm đất, nhưng tâm trạng lại vui vẻ vô cùng.
Mà ở bên này, Văn Lạc không quản ngày đêm vẽ suốt nửa tháng, cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo cuốn sách tranh.
Thật ra đây chỉ là một câu chuyện đơn giản, không có nhiều trang, nhưng để sau này được nhà xuất bản giao thêm công việc, Văn Lạc đã dồn rất nhiều tâm huyết cho từng trang vẽ, sau khi hoàn tất liền để Lư Cảnh Hàng xem đầu tiên, nhận được cơn mưa lời khen từ anh.
"Tôi cảm thấy rất đẹp, thật sự đó, cậu vẽ vô cùng chi tiết, phối màu cũng đặc biệt tươi tắn, gọi là gì nhỉ...!có cảm giác nghệ thuật ấy, tôi cũng không biết nói sao nữa."
Lư Cảnh Hàng ngồi trên ghế máy tính của Văn Lạc, xem từng trang vẽ.
"Tóm lại ý của tôi chính là vô cùng xuất sắc, giám khảo Lư Cảnh Hàng cho cậu tròn 100 điểm."
Văn Lạc chống tay sau ghế dựa, cười nói: "Vậy tôi gửi bản thảo đi nhé?"
"Gửi liền!" Lư Cảnh Hàng nhường chỗ ngồi cho Văn Lạc, "Có được tiền nhuận bút phải mời tôi ăn cơm đó."
"Không thành vấn đề.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui