Ngày hôm sau, sân bay hoạt động trở lại bình thường, Lư Cảnh Hàng lại bay đi công tác.
Như thường lệ, Văn Lạc nhấp chuột làm việc trước máy tính.
Công việc lần này là chỉnh sửa ấn phẩm cho công ty thiết kế VI, mức lương rất khá.
Cuối cùng cũng phối màu thành công, Văn Lạc đang định nghỉ ngơi thì bỗng nhiên chiếc điện thoại bên cạnh vang lên.
『 Lư Cảnh Hàng: [hình ảnh] 』
Y nhấn vào bức hình.
Đây là ảnh chụp quảng cáo trà bưởi mật ong được dán trước cửa một quán ăn nhanh.
『 Lư Cảnh Hàng: Muốn uống nước mật ong.
』
『 Lạc: Anh vào mua đi.
』
『 Lư Cảnh Hàng: Không cần bưởi, không cần trà, anh chỉ muốn uống nước mật ong thôi.
』
Văn Lạc nhìn điện thoại, không khỏi mỉm cười.
Trưa trời trưa trật, tự dưng người này làm nũng cái gì đây.
『 Lạc: Ở nhà còn nửa bình mật ong, đợi anh về, em pha cho anh.
』
Lư Cảnh Hàng hài lòng lắm, gửi một biểu tượng cảm xúc tiểu hoà thượng đang cười vui vẻ.
Văn Lạc nhìn tiểu hoà thượng vài giây, khoé miệng cong lên, khóa màn hình.
Đã lâu lắm rồi Lư Cảnh Hàng mới gửi cho y những tin nhắn WeChat linh tinh đùa giỡn thế này, đây là dư âm của cơn say hôm qua sao?
Trước khi đặt điện thoại xuống, WeChat lại vang lên.
Người này còn nói thêm gì nữa đây? Văn Lạc mở di động lần nữa, chỉ thấy cái tên đằng sau dấu chấm đỏ của tin nhắn mới không phải là Lư Cảnh Hàng.
Mà là cô*.
[*] Cô ở đây là em gái của bố, một số nơi gọi là o (ca dao có câu 'Một trăm ông chú không lo, chỉ lo một nỗi mụ o nỏ mồm').
Có nơi chị của cha cũng được gọi là cô hay o.
Nhưng ở đây nhân vật này nhỏ tuổi hơn bố của Văn Lạc.
Cô ngoài bốn mươi tuổi, trẻ hơn bố y rất nhiều, thậm chí cũng không chênh lệch quá nhiều so với tuổi của Văn Lạc.
Khi bố mẹ và họ hàng đều tránh mặt y, chỉ có mỗi cô là bằng lòng liên lạc với y.
『 Cô: Lạc Lạc, dạo này con khoẻ không? Con đang ở Bắc Kinh à? 』
『 Lạc: Con ở Bắc Kinh, con vẫn khoẻ.
Cô vẫn ổn chứ? 』
『 Cô: Vẫn ổn.
Ngày mai cô đến Bắc Kinh để tham gia khoá học bồi dưỡng, cô với con ăn cơm cùng nhau nhé? 』
『 Lạc: Vâng, cô muốn ăn gì, để con mời cô.
』
Vịt quay luôn là sự lựa chọn hàng đầu khi muốn trải nghiệm ẩm thực ở Bắc Kinh, cô cũng chọn món này.
Văn Lạc chọn cửa tiệm nơi y và Lư Cảnh Hàng đã ăn ngày hôm đó, tình cờ nó cách khách sạn nơi cô đang ở cũng không xa.
"Dạo gần đây con làm ở đâu? Vẫn làm ở công ty trước sao?" Gọi đồ ăn xong, cô mở đầu câu chuyện bằng lời chào hỏi phổ thông nhất.
"Hiện tại con làm một mình, vẫn là công việc thiết kế." Văn Lạc trả lời.
"Hả?" Cô hơi kinh ngạc, nhưng không hỏi kỹ hơn, "Làm một mình cũng tốt, tự do thoải mái, không cần phải làm việc đúng giờ, không giống như cô làm giáo viên, cả ngày bị ràng buộc với trường học."
"Làm giáo viên mới tốt." Văn Lạc cười cười, "Công việc ổn định, còn có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè."
"Con nói nghỉ đông với nghỉ hè làm gì chứ, học sinh được nghỉ, nhưng cô vẫn phải đi học đây." Cô than thở, "Cũng may, cô chỉ dạy khoá âm nhạc, những giáo viên cấp ba đó mới thật sự không có thời gian nghỉ ngơi."
Hai người đang trò chuyện thì vịt quay được dọn lên.
Cô xem đầu bếp cắt từng lát da vịt giòn thơm, chụp vài tấm ảnh rồi quay sang Văn Lạc đi vào chủ đề chính.
"Tết năm nay...!con định làm gì?"
Văn Lạc cười nhạt, xoay chiếc ly trong tay: "Cho dù con định làm sao cũng vô dụng, bố con không cho con về."
"Năm nay ông ấy vẫn không cho con về?"
"Vâng." Văn Lạc gật đầu.
"...! Ông già bướng bỉnh." Cô thở dài, "Hay là để cô cùng ông ấy nói chuyện đi, làm sao có thể đối xử với con ruột của mình như vậy được.
Tội phạm còn có cơ hội giảm hình phạt, con thì có tội tình gì đâu."
"Có thể con chưa đến thời gian để giảm án." Văn Lạc tự giễu.
"Nhưng con có tội tình gì đâu, cũng không làm hại người khác, ở nước ngoài, người cùng giới đã có thể kết hôn, chỉ có ông ấy vẫn bám vào tư tưởng phong kiến không buông tha." Cô giận dữ nói.
"Ông ấy cảm thấy con...!làm hại ông ấy." Văn Lạc khẽ giật khóe miệng.
Mấy năm nay, ngoài Lư Cảnh Hàng ra, y chỉ có thể bình tĩnh nói chuyện này với cô.
Nhưng cô khác với Lư Cảnh Hàng, cô là người nhà của y, là người duy nhất trong gia đình đứng bên cạnh y.
Vì vậy, khi đối mặt với Lư Cảnh Hàng, y có thể thản nhiên xem như không có chuyện gì, nhưng đối mặt với cô, trong lòng y lại bất giác dâng lên nỗi xót xa.
"Làm hại cái rắm." Cô kiên định đứng về phía Văn Lạc, "Có người cũng tò mò chuyện của con với cô, nhưng cô không để yên cho họ lấn lướt, con trai ruột của mình mà không biết bảo vệ, chỉ quan tâm người khác suy nghĩ như thế nào, suy cho cùng, bố con thật ích kỷ."
Văn Lạc cười cười, không đáp lời.
Cô gắp vài miếng da vịt đặt vào trong bánh tráng, cuộn không khéo rồi nói tiếp: "Cô nói con nghe, năm nay con cứ về đi, đến thẳng nhà bà nội.
Dạo này bà nội con không còn minh mẫn nữa, ai cũng không nhớ, bà lão chỉ nhớ một mình con, mỗi lần rảnh rỗi đều nhắc đến con, nói rằng lâu rồi không thấy Lạc Lạc về nhà.
Tết này con về gặp bà nội đi, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, được không?"
Cô vừa cuốn vịt quay vừa chờ câu trả lời của Văn Lạc.
Văn Lạc rũ mắt, im lặng hồi lâu.
"Bố không tha thứ cho con, trở về cũng...!làm khó thôi." Y nói.
"Ông ấy dám gây sự trước mặt bà nội à, bà lão gần 90 rồi." Cô khuyên nhủ, "Hơn nữa, bà cũng lớn tuổi, không có nhiều con cháu chịu về thăm bà, cô biết con không vui, nhưng bà không biết gì hết, bà chỉ nhớ cháu nội của bà, bố của con làm gì thì con cứ mặc kệ đi, về nhà nhìn nội là được rồi."
Về nhà.
Có lẽ y vẫn còn một mái ấm để quay về.
Dù hai chữ 'về nhà', dường như quá xa vời với y.
"...!Vâng."
Sau một lúc lâu, cuối cùng Văn Lạc cũng gật đầu.
*
"Tết năm nay em sẽ về nhà." Cuối tuần Lư Cảnh Hàng trở về, Văn Lạc nói với anh.
"Hửm?" Lư Cảnh Hàng để điện thoại xuống, nhìn Văn Lạc ngồi bên bàn máy tính với vẻ mặt bất ngờ, "Bố mẹ em gọi em về nhà?"
"Không phải, là cô em."
Văn Lạc kể với Lư Cảnh Hàng về cuộc gặp mặt với cô.
"Ừm, em nên trở về." Lư Cảnh Hàng nghe xong nói, "Trở về ăn cơm với bà nội, chắc cũng không phiền phức gì đâu."
"Bố em...!Ừm, em cũng không rõ." Văn Lạc nhấp chuột hai lần, cười khổ, "Dù sao trước đó, vẫn không muốn em về."
"Em hỏi rồi sao?"
"Ừm, vẫn là câu nói đó, 'không cần'."
"Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt." Lư Cảnh Hàng an ủi, "Nhân cơ hội này trở về nói chuyện với bố em, biết đâu có cơ hội lay chuyển."
"Ừm..." Vẻ mặt của Văn Lạc hơi ủ rũ, "Hy vọng như anh nói."
Lư Cảnh Hàng không thể chịu được vẻ mặt như vậy của Văn Lạc, anh nâng giọng lên, đổi chủ đề: "Nhưng mà tiếc cho em rồi, không thể thưởng thức tay nghề nấu ăn của bố anh, bố anh nấu ăn siêu ngon, anh ở chỗ em ăn ké lâu như vậy, vốn dĩ muốn đền đáp công lao của em bằng một bữa ăn thịnh soạn."
Văn Lạc nhướng mày: "Đáng lẽ anh nên tự mình xuống bếp để đền đáp công lao cho em nhỉ?"
"Cũng được." Lư Cảnh Hàng cười tươi, "Chỉ cần em có thể ăn, anh sẽ nấu, nấu thành kiểu gì cũng là nấu mà."
"Thôi bỏ đi." Văn Lạc cũng cười, "Em sợ anh làm nổ căn bếp của em."
Hai người cười vui vẻ, Lư Cảnh Hàng lại chợt nhớ tới một chuyện: "Vậy thì...!sinh nhật em, em không về được sao?"
"Em cũng không biết, còn tuỳ vào thái độ của bố em." Văn Lạc nói.
"Không đến mức ngay cả sinh nhật cũng không cho em đón chứ.
Ngày mấy em đi?"
"Ngày 30 em lên tàu cao tốc, sáng cùng ngày sẽ đến."
"Vậy cũng không mất nhiều thời gian." Lư Cảnh Hàng thầm nghĩ đến món quà sinh nhật.
Anh đã im hơi lặng tiếng đặt quà trước, nhưng cửa hàng nào cũng bận rộn vào dịp cuối năm, ít nhất chiều hôm 30 anh mới có thể lấy được quà.
Có vẻ như không kịp tặng quà sinh nhật trước cho y.
"Vậy đợi em trở về, anh cũng bù lại sinh nhật cho em ha, anh còn phải tặng quà cho em nữa." Lư Cảnh Hàng cười nói.
"Được, em chờ nhận quà của anh đấy." Văn Lạc cũng không khách sáo với anh.
"Hay là..." Lư Cảnh Hàng suy nghĩ một chút rồi nói, "Hay là hôm nay anh đền đáp công lao cho em trước, dẫn em đi ăn một chầu lớn, xem như hai ta ăn tất niên sớm nhé?"
"Được, chầu lớn như thế nào đây?"
"Đi Tường Vân Mall, buffet hải sản ở tầng cao nhất, em chịu không?" Lư Cảnh Hàng nhiệt tình hỏi.
"Chịu, có người phát tài rồi." Văn Lạc cười, "Giám đốc Lư nhiệt tình thế kia, em phải nể mặt giám đốc Lư chứ, đi thôi."
"Đi đi."
Buffet hải sản của Tường Vân Mall rất cao cấp, nguyên liệu tươi ngon, cách chế biến tinh tế và giá cả đương nhiên không hề rẻ.
Mỗi người đều xử lý một con tôm hùm, nếu không phải người phục vụ thường xuyên thu dọn vỏ cua và tôm thì đã chất đầy một bàn.
Cuối cùng Văn Lạc còn không thể gọi thêm món ăn nào khác, Lư Cảnh Hàng chỉ đơn giản là ăn hải sản đến khi 'no bể bụng' mới thôi.
"Anh nghĩ ngày mai anh bị gút* luôn quá." Lư Cảnh Hàng sờ chiếc bụng no căng của mình, mang theo tâm trạng thoả mãn cùng Văn Lạc bước ra khỏi nhà hàng.
[*] Bệnh gout (gút) hay còn gọi thống phong, là bệnh do rối loạn chuyển hóa nhân purin trong thận, khiến thận không thể lọc axit uric từ trong máu.
Và trên thực tế, các loại tôm, cua, cá...!khi đi vào cơ thể sẽ tạo nên nhiều acid uric, nguyên nhân chủ yếu gây bệnh gout.
"Ăn đến nỗi người phục vụ dọn không kịp." Văn Lạc vỗ vai Lư Cảnh Hàng, "Chàng trai à, sức ăn của anh không tệ."
"Nếu em đã nói không tệ, vậy thì ăn tiếp thôi." Lư Cảnh Hàng cười, "Đi, ghé siêu thị mua đồ ăn vặt ha?"
"Còn ăn nữa?" Văn Lạc mở to mắt, "Em no đến thở không nổi đây này."
"Hải sản tiêu hoá nhanh lắm, đi thôi, chúng ta mua đồ ăn đón tết đi."
Nếu muốn nói đến địa điểm nào có không khí ngày Tết nhất, có lẽ phải kể đến siêu thị.
Đèn lồng kéo hoa, đủ loại hàng hoá chào mừng năm mới, trong tầm nhìn đều trải dài một màu đỏ rực, loa lớn phát những bài hát truyền thống vào mỗi dịp Tết, người đến người đi nối đuôi nhau, dù rằng có hơi ồn ào ầm ĩ, nhưng hoà chung với giai điệu vui tươi của âm nhạc chúc mừng tết đến xuân về lại khiến lòng người trở nên rộn ràng vui vẻ.
Lư Cảnh Hàng đẩy xe giỏ hàng phía sau, Văn Lạc chậm rãi đi phía trước, thỉnh thoảng chọn hai món đồ trên kệ và xoay người đặt chúng vào giỏ hàng.
"Anh thích ăn hạt dẻ không?" Văn Lạc cầm lấy một túi hạt dẻ, quay đầu hỏi Lư Cảnh Hàng.
"Anh thích." Lư Cảnh Hàng dựa vào xe đẩy hàng, khoé miệng cong cong, "Nhưng vừa rồi anh thấy bên ngoài có bán hạt dẻ rang, chúng ta đừng mua túi này, nếu em muốn ăn, lát nữa anh mua cho em hạt dẻ rang."
"Phải tách vỏ ra, có hơi rắc rối."
"Nếu em không muốn tách vỏ, để anh tách cho em." Lư Cảnh Hàng chủ động nói.
Văn Lạc quay đầu cười với anh, không trả lời, đặt túi hạt dẻ trở lại trên kệ, đi thêm vài bước lại lấy xuống hai túi hoa quả khô, đang cân đo đong đếm nên chọn túi nào.
Lư Cảnh Hàng nắm lấy tay cầm xe đẩy hàng, yên lặng chuyên chú nhìn người trước mặt.
Tầm nhìn không ngừng thu hẹp lại, cuối cùng chỉ vừa đủ chứa lấy đường nét của bóng hình kia, xung quanh có náo nhiệt bao nhiêu cũng đều trở thành âm thanh mờ mịt xa xăm làm nền cho người ấy.
Khung cảnh người qua kẻ lại tưng bừng rộn rã, nhưng bọn họ lại tách ra khoảng trời bình yên chỉ riêng cho nhau ở nơi đây.
Thật sự chỉ muốn thời gian ngừng trôi ở giờ phút này.
"Lấy cái này đi." Văn Lạc lẩm bẩm một mình, bỏ một túi hoa quả khô vào trong giỏ hàng, ngẩng đầu thì thấy Lư Cảnh Hàng đang nhìn mình chăm chú.
"Hửm? Anh sao vậy?" Văn Lạc hỏi.
"Không có gì hết." Lư Cảnh Hàng cười, "Muốn ăn cái gì mua cái đó, mua nhiều vào, hôm nay anh sẽ trả tất tần tật."
"Giám đốc Lư trúng số rồi?" Văn Lạc chớp mắt, "Đi thôi, chúng ta qua đó mua cua hoàng đế, loại có giá hơn một nghìn tệ ấy."
"Em muốn ăn, anh sẽ mua liền." Văn Lạc đang nói đùa, nhưng Lư Cảnh Hàng lại nghiêm túc đáp ứng, nghiêm túc đến nỗi Văn Lạc đùa không nổi nữa.
"Đồ ngốc, xem tiền như rác." Văn Lạc không cùng anh nói nhảm, lại xoay người nhìn những đồ ăn vặt khác.
Hai người lựa được cả đống thứ để đầy giỏ hàng, sau đó còn mua thêm một túi hạt dẻ rang ngoài siêu thị, cuối cùng mới lái xe về nhà.
Trước lối vào khu chung cư không có chỗ đỗ xe, Lư Cảnh Hàng đỗ xe phía sau tòa nhà, xách trong tay tất cả những túi lớn hàng hoá từ băng ghế sau.
"Anh đưa cho em hai túi đi." Văn Lạc nói.
"Không sao, để anh xách được rồi." Lư Cảnh Hàng tránh sang một bên, không cho y lấy, khoá xe, đi dọc theo con đường nhỏ đến cổng chung cư.
"Anh đưa hai túi cho em đi, anh không mang găng tay, xách quá nặng sẽ đau đấy." Văn Lạc đi theo phía sau đưa tay ra, vẫn muốn giúp anh.
Lư Cảnh Hàng quay lại nhìn Văn Lạc, đôi mắt cong cong, nụ cười ấm áp, thay vì để y xách hộ, anh còn chuyển hết túi sang một bên tay, để trống bàn tay còn lại nắm lấy tay Văn Lạc.
Văn Lạc ngẩn người.
Lần trước, y nhận ra Lư Cảnh Hàng có hơi khác thường, mà Văn Lạc chỉ cho rằng anh uống say, đầu óc choáng váng.
Nhưng hôm nay, Lư Cảnh Hàng không uống rượu, không chóng mặt, từ nãy đến giờ đều rất tỉnh táo.
Anh ấy chưa bao giờ làm điều này trước đây trong khi bản thân không ngấm men say.
Như vậy, ý anh ấy là...
Lư Cảnh Hàng cảm thấy người phía sau không đi tiếp, quay đầu nhìn, chỉ thấy Văn Lạc, người được anh nắm tay, đang ngây ngẩn nhìn anh.
Anh lại cười, đổi từ cách nắm trọn bàn tay thành mười ngón đan xen khăng khít.
"Em chờ anh." Anh vừa nói vừa kéo Văn Lạc lại gần.
'Em chờ anh'...
Một câu nói vỏn vẹn chứa vài con chữ lại giống như lời hẹn ước cho mai sau, mang theo biết bao sự bảo đảm cùng lưu luyến để xuyên qua khe hở mỏng manh giữa hai người.
Ngay giờ phút này đây, trái tim y vỡ oà trong nỗi ngọt ngào dịu êm ấy, không khí xung quanh phủ đầy tuyết trắng, băng giá và tiêu điều, nhưng nhiệt độ của hai lòng bàn tay hoà quyện vào nhau, nồng ấm như ngọn lửa trại trong đêm đen tĩnh mịch.
Y có thể chờ anh.
Y có thể hy vọng.
Một nụ cười bất giác nở trên khuôn mặt, Văn Lạc không kiềm được khoé miệng cong lên, cũng không ngăn được sự ngọt ngào đang tràn ngập trong lòng.
Y nắm lại tay anh, dường như chỉ cần như vậy thôi, dẫu đi đến tận cùng thế giới, y cũng đủ hạnh phúc.
"Ừm, em chờ anh."
Tác giả có điều muốn nói:
Vẫn sẽ có những đoạn gập ghềnh khó đi, nếu bằng phẳng êm đềm vở kịch sẽ kết thúc sớm hhhh..