Lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua."
*
Thứ sáu tuần này Lư Cảnh Hàng trở về không quá muộn, cũng không uống rượu, ở trên máy bay ngủ một giấc ngon lành, hơn 8 giờ về nhà, tinh thần rất chi là sảng khoái.
Anh trở về nhà bố mẹ vào sáng hôm sau, ở lại một ngày, cơm chiều cũng ăn vài đũa, sau đó vội vàng phi đến điểm hẹn với Đường Băng.
Như thường lệ, mẹ Lư nhắc mãi về chuyện đưa Kỳ Kỳ đến thăm nhà, thúc giục hai người mau chóng đăng ký kết hôn, Lư Cảnh Hàng nói rằng dạo này cô bận lắm, chính là vẫn không dám nói với mẹ về chuyện hai người đã chia tay.
Cũng là chuyện chia tay chia chân, nếu đặt trên những người mẹ khác, cùng lắm chỉ cằn nhằn thêm vài câu, rồi chuyển từ giục cưới hỏi thành giục xem mắt.
Nhưng nếu đặt ở đây, mẹ Lư có bệnh lâu năm trong người sẽ thất vọng và đau lòng bao nhiêu, anh không dám nghĩ đến, cũng chẳng dám thử xem.
Liệu có thể nhanh chóng tìm được cô bạn gái mới trước khi mẹ biết về chuyện chia tay không nhỉ.
Lư Cảnh Hàng thầm nghĩ.
*
"Này này! Hàng Hàng của tụi này không uống bia, không uống không uống! Em trai! Cho anh ly Coca!"
Trong quán bar, Đường Băng bao trọn hai tầng, mời một đám bè bè bạn bạn cùng nhau hát hò chơi đùa tổ chức tiệc sinh nhật.
Nói là hắn bao trọn, thực chất chẳng tốn một xu, quán bar này có một nửa cổ phần của anh hắn, anh trai chỉ cần nói một câu, hai tầng đêm nay đều thuộc về hắn.
Mặc dù kêu một tiếng 'anh trai' nhưng không phải anh trai ruột thịt, người này là anh trai hàng xóm lớn lên cùng hắn, tên là Đoạn Hành Tri, người giống tên, rất có văn hoá*.
Lư Cảnh Hàng cũng biết người này, lúc nhỏ từng chơi chung với nhau, nhưng Đường Băng là người duy nhất anh thật sự thân thiết.
Bản gốc là 段行知Duan Xingzhi, chữ 知Tri có nghĩa là thấu hiểu, biết người biết ta.
Ở WeChat, lúc nào Đường Băng cũng tỏ thái độ ghét bỏ với Lư Cảnh Hàng, nhưng thật ra hắn luôn bênh vực người nhà.
Bạn bè thân quen với Lư Cảnh Hàng luôn biết anh không dễ chuốc rượu, người không thân quen thì nhất quyết mời anh uống, may mắn vẫn còn Đường Băng bày trò thay anh chống đỡ.
Mặc dù ở trên WeChat, Đường Băng bảo rằng không cần quà cáp, nhưng Lư Cảnh Hàng vẫn tặng cho hắn, là một mô hình siêu xe thể thao làm bằng tay, phiên bản giới hạn toàn cầu do Lư Cảnh Hàng nhờ đồng nghiệp săn lùng.
"Má nó! Vẫn là Hàng của tao hiểu tao nhất!"
Đường Băng có sở thích sưu tầm mô hình xe hơi thể thao và xe máy làm bằng tay, hắn thấy món quà từ Lư Cảnh Hàng mang đến thì đôi mắt sáng rực lên, yêu thích đến độ chẳng muốn buông tay.
Nhưng lại sợ quán bar quá bát nháo, người đến kẻ đi đụng chạm rơi hết linh kiện, hắn mân mê một hồi rồi nhanh chóng đóng vào hộp, giao cho anh trai hàng xóm Đoạn Hành Tri giấu đi.
"Anh em như vậy đủ rồi chứ?" Lư Cảnh Hàng cười nói.
"Đủ, đủ rồi, nào cụng ly." Đường Băng lấy ly bia chạm vào Coca của anh, thanh âm 'leng keng' vang lên, mỗi người sảng khoái uống đến cạn ly.
Rượu còn chưa uống đã, một đám người tụm ba tụm năm chơi một lúc lâu, cuối cùng quyết chí giải lao một hiệp, dưỡng sức cho hiệp tiếp theo.
Đường Băng ngồi xuống bên cạnh Lư Cảnh Hàng, ngả người về phía anh như để giảm bớt gánh nặng: "Mẹ nó mệt quá, giọng tao cũng khàn luôn rồi."
"Ban nãy thằng nào hét to lắm nhỉ." Lư Cảnh Hàng uống Coca thay rượu, bây giờ trong bụng đầy hơi đến khó chịu, cũng gục trên sô pha sống dở chết dở.
"Băng Nhi, tao nói với mày cái này."
"Sao thế?"
"Có cô nào chưa lập gia đình, còn độc thân, hòm hòm tuổi tao thì giới thiệu cho tao đi."
"Hả?" Đường Băng quay đầu nhìn anh, "Mày không phải có Kỳ Kỳ rồi sao, còn chưa ra mắt cho tao nữa đó, thế nào, chia tay?"
"Ừ, chia tay rồi." Lư Cảnh Hàng dựa đầu vào sô pha, ngây người nhìn trần nhà tối tăm trên đầu.
"Mày với Kỳ Kỳ quen nhau cũng lâu mà, sao lại chia tay?" Đường Băng hỏi.
"Nhìn thì dài, mà thời gian bên nhau lại ngắn.
Lâu ngày cảm thấy không hợp, nên đành chia tay."
"Mày đó, cả ngày toàn chạy đông chạy tây bên ngoài, yêu đương với mày quá mệt.
Người nào yêu nhau đều chẳng anh anh em em gặp nhau mỗi ngày, mày thì giỏi rồi, một tuần năm sáu ngày không thấy bóng dáng, nhắn tin WeChat còn không thèm trả lời, gặp được mặt mày còn khó hơn nhặt vàng ngoài đường."
Đường Băng phàn nàn, cũng không biết thay bạn gái tương lai của anh phàn nàn, hay đang thay chính mình oán anh vài câu cho bỏ tức.
"Đây không phải là bận đi công tác sao, mệt quá mà." Lư Cảnh Hàng hiểu được Đường Băng muốn nói gì, vỗ vai hắn, "Sao thế, nhớ tao à?"
"Ai thèm nhớ mày, nhìn mặt mày chỉ thấy chán."
"Đúng rồi, mày không phải mỗi ngày đều có anh Đoạn chơi cùng sao."
"Người ta làm gì rảnh mà mỗi ngày đi với tao." Ngoài miệng Đường Băng phủ nhận, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc qua quầy bar, Đoạn Hành Tri đang đứng ở đó.
Lư Cảnh Hàng cười rất thiếu đòn, nhưng anh cũng không nói tiếp đề tài này nữa: "Dù sao mày cũng để ý giúp tao, tao phải nhanh chóng tìm một người để mẹ tao yên tâm."
"Dạo này mẹ mày sao rồi?" Đường Băng biết bệnh tình của mẹ Lư, lúc trước tìm bác sĩ tìm bệnh viện, Đường Băng giúp rất nhiều.
"Vẫn như vậy, không tốt không xấu.
Vừa rồi mới kiểm tra, bác sĩ nói không phát triển." Lư Cảnh Hàng đáp.
"Không phát triển chính là tin tốt." Tuy rằng Đường Băng ham chơi, nhưng ở mấy chuyện nghiêm túc vẫn là người rất đáng tin cậy, "Cần cái gì cứ nói với tao, nếu muốn đổi bác sĩ khác, tao để ba tao giúp mày liên hệ."
"Không cần, bác sĩ này rất tốt." Lư Cảnh Hàng xua tay, cũng không muốn làm phiền gia đình Đường Băng quá nhiều, "Mày cứ để ý cô nào giúp tao đi, xung quanh tao chẳng có ai nhờ vả được, cả ngày chỉ tiếp xúc với máy móc linh kiện, toàn đàn ông con trai từ trẻ tới già."
"Sao mày không tìm đàn ông xem? Đàn ông cũng tốt lắm nha." Đường Băng chọt vào eo anh, nói đùa vài câu.
"Này!" Lư Cảnh Hàng sợ nhột, xoay người tránh đi, "Đàn ông tốt để lại cho mày, tao không muốn chọc mẹ tao tức chết đâu."
Hai người tao tao mày mày vui đùa một phen, bên kia cả đám người nhốn nháo từ WC trở về, chuẩn bị càn quét hiệp hai.
Lư Cảnh Hàng thật sự cảm thấy mệt mỏi vì tiếng ồn ào, một lúc sau, anh nói với Đường Băng muốn trở về.
Đường Băng cũng biết anh đã dành hết thời gian cho toàn bộ công việc, không có nhiều sức lực theo bọn họ ăn chơi đàn đúm, hắn đáp ứng yêu cầu tìm bạn gái giúp anh, sau đó tiễn anh ra cửa.
Về đến nhà đã hơn 11 giờ, Lư Cảnh Hàng ném chìa khóa lên tủ giày, vắt ngang áo khoác trên ghế, cuối cùng thả người ở sô pha.
Đêm nay chơi thì vui thật đấy, nhưng vui đến mệt không thể tả nổi.
Phòng ốc vẫn như cũ chưa dọn dẹp, vài xấp tài liệu được lật ra để soạn email vào sáng nay nằm lung tung trên bàn, máy tính cũng chưa tắt, còn đang trong trạng thái ngủ, nguồn điện chớp nháy liên hồi.
Đáng lẽ phải được sắp xếp ngăn nắp, nhưng Lư Cảnh Hàng nghĩ thôi cũng chẳng muốn đứng dậy khỏi sô pha.
Trước tiên cứ mặc xác nó đi, anh tự nhủ, dù sao thì ngày mai vẫn còn thời gian, mai lại tính tiếp.
Nghĩ đến ngày mai, Lư Cảnh Hàng nghiêng người, từ trong túi quần lấy ra điện thoại.
Lúc anh vừa mới trở về đã liếc qua căn nhà cách vách, đèn của Văn Lạc vẫn chưa tắt, có lẽ y còn chưa ngủ.
『 Lư Cảnh Hàng: Cậu ngủ chưa? 』
Nhắn một tin mở đầu trước khi đi vào chuyện chính.
Văn Lạc đúng là vẫn chưa ngủ, chẳng qua y đang chuẩn bị để đi tắm.『 Vẫn chưa.
』.
Y trả lời tin nhắn.
Một lúc sau, điện thoại lại 'ting-ting'.
『 Lư Cảnh Hàng: Ngày mai đầu bếp Văn sẽ cho ăn bữa sáng chứ? 』
Cho ăn...!nói đến giống như chính mình là động vật nhỏ.
Văn Lạc mỉm cười nhìn điện thoại.
『 Lạc: Sẽ có, nhưng anh muốn ăn gì? 』
『 Lư Cảnh Hàng: Tôi ăn cái gì cũng được hết, cậu cho ăn cái gì tôi liền ăn cái đó.
』
『 Lư Cảnh Hàng: Sáng mai mấy giờ ha? 』
『 Lạc: Khi nào anh dậy rồi sang đây, lúc nào cũng được.
』
Lư Cảnh Hàng gửi lại 'OK', khóa màn hình, dùng hết sức bình sinh đứng dậy khỏi sô pha, vừa cởi quần áo vừa bước vào phòng tắm.
Chỉ cần đến sẽ được ăn, ăn xong liền phủi mông rời đi có vẻ không thích hợp.
Lư Cảnh Hàng dự định mang theo máy tính như lần trước, trong nhà Văn Lạc vừa thơm vừa sạch, lại còn có cơm ngon, rất thích hợp để ăn vạ cả ngày.
Không biết Văn Lạc sẽ làm món gì cho ngày mai, trong lòng bỗng rất chờ mong.
Sáng sớm hôm sau, Lư Cảnh Hàng liền xách theo máy tính đến gõ cửa nhà Văn Lạc.
Năng lực thích nghi của người này vô cùng tốt, trước đây ăn cơm ở nhà Văn Lạc còn ngại tới ngại lui, từ khi được Văn Lạc nói chỉ cần trơ mặt tới, bây giờ gõ cửa đến đặc biệt thoải mái.
"Còn khá sớm." Văn Lạc mang một cặp kính trên sống mũi ra mở cửa, sau khi để Lư Cảnh Hàng vào nhà, liền cởi xuống đặt sang một bên.
"Sợ đến chậm đầu bếp không cho ăn." Lư Cảnh Hàng cười toe toét nói.
Văn Lạc bật cười, không trả lời, quay người vào phòng bếp bật lửa, chiên trứng gà và thịt xông khói.
Máy nướng bánh mì vang 'ding' một tiếng, hai lát sandwich nóng giòn từ bên trong nhảy ra.
[1]
"Sớm như thế nào cũng không sớm bằng cậu, cậu đều ăn xong rồi." Lư Cảnh Hàng nhìn về phía đối diện, không có phần của Văn Lạc.
Lại nhìn về bữa sáng trước mặt: "Có thịt xông khói nè."
"Anh mua đấy." Văn Lạc hâm nóng một ly sữa và đặt trước mặt anh, bữa sáng dinh dưỡng liền hoàn tất.
"Tôi mua hả?" Lư Cảnh Hàng sửng sốt, anh lướt trên ứng dụng thực phẩm tươi sống, thấy cái gì cũng bỏ vào giỏ hàng, thậm chí anh còn không nhớ mình đã mua những gì.
"Ừm, chắc anh quên rồi." Văn Lạc làm bữa sáng cho anh, sau đó cầm kính lên quay lại máy tính.
Nếu Lư Cảnh Hàng muốn xây dựng mối quan hệ lâu dài, y cũng không nên dùng phương thức đãi khách với anh, miễn cho quá khách sáo sẽ khiến anh cảm thấy mất tự nhiên.
"Sau khi ăn xong anh rửa đĩa nhé, tôi làm việc một lát."
"Đương nhiên để tôi rửa chứ, ăn ké nhưng cũng phải có ý thức nha." Lư Cảnh Hàng giải quyết bữa sáng nhanh gọn lẹ, dọn bàn rửa bát vô cùng siêng năng, nhìn qua không có điểm nào giống một người lười biếng chẳng thèm quét dọn phòng ốc của mình.
Sau khi thu dọn gọn gàng tinh tươm, anh chuẩn bị mở máy tính bắt tay làm việc, ánh mắt trong lúc vô tình lướt đến màn hình máy tính siêu to khổng lồ của Văn Lạc, trên đó là những bức ảnh từng lát thịt bò thịt dê cuộn tròn đầy hấp dẫn.
[2]
"Cậu đang làm cái gì đây nhỉ?" Lư Cảnh Hàng nhìn gần hơn, "Thực đơn sao?"
"Đúng rồi, thực đơn, tôi mới nhận thiết kế." Văn Lạc nói.
"Thịt nhúng lẩu tháp, không tệ." [3]
Văn Lạc phóng to một bức ảnh khác, Lư Cảnh Hàng nhìn thấy rõ hơn một chiếc nồi đồng kiểu cũ phía sau đĩa thịt dê cuộn.
"Đúng vậy, mấy ngày nay tôi thiết kế thực đơn này, nhìn đến mức thèm luôn." Văn Lạc cười, "Nhịn không được nên đã mua tương mè cùng nước xốt hoa hẹ, trưa hôm nay chúng ta ăn nhịt nhúng lẩu đi." [4]
"Ăn Tết luôn ta." Lư Cảnh Hàng cũng thích món này lắm, xoa xoa tay, vẻ mặt chờ mong, "Cậu sẽ pha nước chấm sao?"
"Để tôi tìm hướng dẫn trên mạng rồi thử xem." Văn Lạc đẩy mắt kính, "Dù sao cũng không khiến anh bị đau bụng đâu."
Tới giờ ăn trưa, hai người phân công sơ chế nguyên liệu, một bên rửa rau, một bên cắt thịt, dọn đầy cả bàn ăn, sau đó mỗi người rót thêm ly Cocacola.
Nồi đồng được thay bằng nồi gang, tuy rằng không có loại đồng thau chính tông, nhưng như vậy cũng khoả lấp cơn thèm ăn.
Văn Lạc cắm điện vào bếp từ, lấy nồi nước dùng đặt lên, cho ít hành lá và gừng vào, nêm thêm một chút muối.
Nước chấm đã được pha xong, mỗi người một chén nhỏ, rắc thêm hành lá cắt nhuyễn bên trên, nhìn qua còn rất bài bản đẹp mắt.
"Ngon quá đi!"
Lẩu sôi, Lư Cảnh Hàng trước tiên nhúng một đũa thịt dê, chấm vào nước xốt tương vừng hoa hẹ rồi cho vào miệng, tấm tắc khen ngon, lại nhúng thêm thịt dê vào trong nồi.
"Ừm..." Văn Lạc cũng ăn thử một miếng, khẽ cau mày, cúi đầu nhìn xuống nước chấm mình pha chế.
"Tôi cảm thấy không ngon bằng mùi vị bên ngoài, hình như tôi thiếu thiếu cái gì đó đúng không?"
"Sao ấy? Tôi thấy rất ngon mà." Lư Cảnh Hàng lại chấm vào nước xốt, "Tương vừng hoa hẹ không phải có vị như vậy sao."
"Vẫn là thiếu chút gì đó." Văn Lạc cười cười, "Cũng được đi, chắp vá ăn tạm nhé."
"Đầu bếp Văn khó tính quá cơ, tôi thấy ăn rất ngon nha."
Lư Cảnh Hàng ăn rất nhanh, nói qua nói lại mấy câu, một đĩa thịt dê đã vơi đi gần hết.
Văn Lạc biết anh rất thích ăn thịt, thịt dê cuộn mua vài gói, hai người ăn xem như vừa đủ.
"Tôi thấy anh chỉ cần có thịt thì món gì cũng ngon." Văn Lạc nhìn nồi lẩu sôi sùng sục chỉ toàn thịt dê, y cho thêm ít rau xanh và tàu hũ ky vào.
[5]
Lư Cảnh Hàng cười đến khoái chí, cũng chu đáo cho thêm nấm và rau củ khác.
"Nếu cậu cảm thấy nước xốt mình pha chưa tới, hôm nào chúng ta ra ngoài ăn đi." Lời trong lời ngoài đều ám chỉ Lư Cảnh Hàng còn thèm thịt nhúng lắm, "Lẩu tháp Cửa Bắc, quán ăn lâu đời, nước chấm ở đó ngon số dách."
Nghe được bốn chữ 'lẩu tháp Cửa Bắc', vẻ mặt Văn Lạc nhất thời cứng lại, nhưng trước khi Lư Cảnh Hàng có thể nhìn rõ xuyên qua làn khói trắng, y đã hơi cúi đầu, che đi toàn bộ cảm xúc không thích hợp.
"Ừ.
Tôi đã ăn qua." Văn Lạc nói.
"Rất ngon đúng không?"
Lư Cảnh Hàng không thấy có điểm gì lạ, vẫn vô tư nói tiếp.
"Ngày trước, lẩu tháp Cửa Bắc chỉ là một quán ăn bé xíu ở Thiên Đàn, hồi còn nhỏ tôi có đến ăn, đông đúc chật chội lắm, phải ngồi co ro chẳng thể nhúc nhích.
Nhưng biết làm sao giờ, người ta làm ngon thật, thịt vừa tươi vừa nhiều, nước chấm đậm đà thơm ngon, mỗi lần muốn ăn đều phải xếp hàng."
"Bây giờ quán ăn đã mở rộng, nhưng mỗi ngày vẫn chật ních người đến, còn không cho đặt bàn trước.
Hôm nào cậu muốn đi, hai ta phải tới sớm một chút để xếp hàng, để tôi xem, nếu từ nơi này xuất phát, bốn giờ bắt đầu là vừa kịp.
Thế nào, khi nào đi? Hửm? Văn Lạc?"
Văn Lạc không biết đang nghĩ gì, ngẩn người nhìn chằm chằm vào làn khói trắng bốc lên trên nồi lẩu, Lư Cảnh Hàng phải gọi hai lần, y mới có phản ứng.
"À, được."
Nãy giờ Lư Cảnh Hàng nói gì Văn Lạc căn bản không nghe thấy, chỉ biết Lư Cảnh Hàng nói muốn đi, cho nên liền tươi cười đồng ý.
Lư Cảnh Hàng chỉ cho rằng Văn Lạc không cảm thấy hứng thú với chủ đề vừa rồi, vì vậy anh không bàn về lẩu tháp nữa, thay vào đó nói linh tinh đến mấy chuyện khác.
"Anh...!rất tốt."
Hai người ăn gần hết, Lư Cảnh Hàng đang vớt đi những miếng thịt cuối cùng trong nồi, Văn Lạc tựa lưng vào ghế nhìn anh, bỗng nói một câu.
"Sao ấy?" Đột nhiên được khen ngợi, Lư Cảnh Hàng nhất thời không kịp phản ứng.
"Anh biết tính hướng của tôi, nhưng vẫn sẵn lòng làm bạn với tôi." Văn Lạc cười nhạt, "Không phải các anh trai thẳng nam thường nghĩ, à, tôi phải tránh xa tên gay này một chút, lỡ như hắn thích tôi thì làm sao đây?"
"Trời." Lư Cảnh Hàng không quan tâm, "Tôi nhớ từng nói với cậu, tôi có một người anh em nối khố cũng là gay, tôi với thằng quỷ nhỏ này làm bạn với nhau ngót ngét hai chục năm, cũng có thấy thích tôi đâu."
Anh giải quyết một lượt những gì còn sót lại trong bát, ngẩng đầu uống mấy ngụm Coca, lấy khăn giấy ra lau miệng.
"Trên thế giới có 7 tỷ người, nhưng chỉ có vài người có thể thích, không phải những người khác chỉ có thể làm bạn thôi sao?"
"Đúng vậy." Nụ cười Văn Lạc đã tươi hơn không ít.
"Nhưng nếu cậu thật sự đang xem xét tôi, trước tiên phải báo tôi một tiếng nha, để tôi biểu hiện cho tốt." Một lúc sau, Lư Cảnh Hàng lại nói.
"Sao nào? Anh cũng muốn cong rồi?" Văn Lạc nhướng mày.
"Cái này không phải là chuyện cong hay không cong."
Rõ ràng chỉ là câu đùa vui, mà Lư Cảnh Hàng còn nói rất nghiêm túc.
"Cậu nghĩ thử xem, chẳng hạn người này không được để ý thì thôi bỏ qua không tính, nhưng nếu được người để vào mắt xem xét một chút, sau đó người ta bĩu môi, chậc chậc, bề ngoài lôi thôi, quá kém cỏi, không đạt tiêu chuẩn, out, thì thật sự rất mất mặt nha.
Ngay cả khi không cong, tôi cũng phải giữ lại chút hình tượng chớ."
Giọng nói và thái độ bĩu môi bốn lần liên tiếp của Lư Cảnh Hàng khiến Văn Lạc cười vui vẻ, cười xong y chống tay một bên mặt, hơi nghiêm túc nhìn anh.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ không trêu chọc thẳng nam." Văn Lạc nói..