Một Gương Mặt Giang Hồ

Đường, rất dài.

Là đường giang hồ.

Đường giang hồ là đường như thế nào?

Hồ Hiểu Thán cũng không biết. Nàng chỉ biết mặt đất nàng đang đạp dưới chân, chính là đường giang hồ của nàng.

Người từng nghe tiếng hát của Hồ Hiểu Thán đều cho rằng đó không phải giọng ca của nhân gian, là tiên nhạc đến từ trời cao. Không ai có thể nói chuyện bình thường trong tiếng ca như vậy. Vì thế, có thể nhìn thấy rất nhiều người ngây ngẩn ở những nơi mà tiếng ca của Hồ Hiểu Thán vang vọng.

Người từng xem qua điệu múa của Hồ Hiểu Thán cảm thấy ngoại trừ điệu múa của Hồ Hiểu Thán, không có điệu múa của ai khác có thể gọi là múa. Vì thế khi Hồ Hiểu Thán mang khăn lụa che mặt bắt đầu múa, mọi người ở đó tựa như không biết cách hô hấp bình thường.

Người từng nhìn thấy thư họa của Hồ Hiểu Thán đều tranh giành nhau để đoạt lấy tờ giấy. Bọn họ biết trên đời có một Hồ Hiểu Thán thần bút, vì thế trang giấy rẻ bèo liền trở nên vô giá.

Có một Hồ Hiểu Thán như vậy, tinh thông cầm kỳ thư họa thi từ ca phú.


Dường như không ai có thể vượt qua tài nữ Hồ Hiểu Thán.

Hồ Hiểu Thán có kiếm pháp rất cao minh. Kiếm pháp của nàng tên là “Mạc danh tam thán”. “Tam thán”, tên như ý nghĩa, chỉ có ba chiêu: Nhất thán “Đoản thán”, nhị thán “Trường thán”, tam thán “Bi thán”. Tuy chưa ai được nhìn thấy chiêu cuối cùng “Mạc danh bi thán” của Hồ Hiểu Thán, nhưng nói chung, nhìn thấy chiêu thứ hai cũng đã sáng mắt rồi.

Cho nên Hồ Hiểu Thán vừa là tài nữ vừa là hiệp nữ.

Kỳ thật Hồ Hiểu Thán không hiểu định nghĩa hiệp nữ, chỉ cảm thấy “Nhìn không nổi, liền giúp!”

Hồ Hiểu Thán nhìn không nổi tham quan ô lại lừa trên gạt dưới; Hồ Hiểu Thán nhìn không nổi thôn thân ác bá hiếp đáp dân làng; Hồ Hiểu Thán nhìn không nổi nữ tử gần ba mươi vẫn chưa gả, hàng năm lại còn giúp người khác làm giá y; Hồ Hiểu Thán nhìn không nổi lão hán bệnh tật quấn thân phải đói chết đầu đường; Hồ Hiểu Thán nhìn không nổi đứa nhỏ gầy gò rách rưới đi ăn xin khắp nơi… Ban ngày Hồ Hiểu Thán ngồi ở trà lâu ngâm ngắn hát dài, bán chữ rao tranh ở thư lâu, dạy hát truyền múa ở hồng lâu… Ban đêm đến nhà kẻ giàu sang để “xoay vòng” tiền bạc. Nàng đem phần lớn bạc chia cho người nghèo, chỉ để lại một phần nhỏ cho mình.

Dù vậy, bạc của Hồ Hiểu Thán vẫn dần dần nhiều hơn, nàng mở Tinh Tử tửu lâu ở Dương Châu, thu nhận rất nhiều người nghèo vô gia cư. Những người đó đều gọi nàng là Thán nương. Việc làm ăn của Tinh tử tửu lâu rất tốt.

***

Hồ Hiểu Thán mười chín tuổi.

Nhưng nàng chưa xuất giá, chỉ vì… nàng là một xấu nữ tuyệt thế.

Hồ Hiểu Thán xấu kinh người, giống như dạ xoa đầu thai, khiến cho mọi người thấy nàng đều bỏ trốn mất dạng.

Nàng cũng là nữ nhân, kỳ thật nàng cũng hy vọng giống như khuê nữ nhà người ta, tìm một nam nhân trung thực đáng tin để gả cho. Nhưng gương mặt nàng quả rất đáng sợ, nàng chỉ có thể che mặt bằng khăn lụa suốt ngày.

Nhóm người ở Tinh Tử tửu lâu cực kỳ tôn kính Thán nương, thậm chí cung kính như thần. Bọn họ cũng lo lắng về vấn đề hôn sự của Thán nương, đề nghị nàng luận võ chọn rể. Bởi vì trên giang hồ thịnh hành luận võ chọn rể, cũng vì luận võ chọn rể tương đối đơn giản.

Hồ Hiểu Thán lắc đầu không nói.


***

Tháng ba Dương Châu, cảnh đẹp như vẽ.

Hồ Hiểu Thán ngồi trên tửu lâu nghe tới nghe lui các câu chuyện của thực khách, nàng quyết định đi giết một người.

Người này họ Lý, tên không biết rõ, người ta gọi là Tác Tử Lý, là một sát thủ. Chỉ cần có tiền, ngay cả cha mẹ mình hắn cũng có thể giết. Tháng trước hắn giết cả nhà vị quan thanh liêm nhất thành Lạc Dương, dùng vũ khí hắn ưa thích – thừng dài. Khi vị thanh quan kia chết đi, Tác Tử Lí treo ông lên cửa thành thị chúng. Sau đó có bọn trộm đi vào nhà vị thanh quan để trộm đồ, lại phát hiện cả nhà chỉ có một thỏi năm lượng bạc! Bọn trộm khóc. Bọn họ thấy thùng gạo không có lấy một hạt gạo, tủ quần áo không có lấy một bộ quần áo đẹp đẽ. “Ông ấy thật là một vị quan tốt!”, bọn trộm nói. Dân chúng bèn an táng cả nhà vị quan kia.

Vì thế, Hồ Hiểu Thán đến Lạc Dương.

Nàng nhờ người đưa tiền, yêu cầu Tác Tử Lý giết Hồ Hiểu Thán.

Tác Tử Lý trở lại Lạc Dương. Vụ làm ăn hai trăm vạn lượng bạc mà không làm thì đúng là ngu! Đáng tiếc đối thủ của hắn không phải người bình thường mà là Hồ Hiểu Thán.

Vì thế Tác Tử Lý chết. Mọi người nhìn thấy trên cổ họng hắn có một vết thủng do kiếm đâm, trên mặt hắn tràn ngập nỗi sợ hãi.

“Nhất định hắn chết vì chiêu “Mạc danh đoản thán”!” Nhân sĩ có kinh nghiệm nói như vậy. Có kinh nghiệm là chỉ bọn họ cho rằng chính mình rất có tư cách để bình phẩm, có thể căn cứ vào lời đồn và tình trạng thi thể để kết luận.


Theo phân tích của nhân sĩ có kinh nghiệm:

Ngày đó, Lạc Dương tháng ba, trời u ám, tuyệt đối là thời tiết tốt để giết người. Tác Tử Lý gặp một nữ tử áo trắng hoặc áo đen ở trong rừng. (Bọn họ cho rằng nữ nhân mà đi giết người thường sẽ mặc đồ trắng hoặc đồ đen.) Tác Tử Lý xoèn xoẹt quất dây thừng dài của hắn, tựa như cười nhạo thiếu nữ tử kia dám không sợ chết mà tìm mình. Sau đó hắn phát hiện ra hắn đã lầm, bởi vì người đến là Hồ Hiểu Thán. Thừng dài của hắn còn chưa vung lên, cổ họng đã có thêm một cái lỗ. Hắn chưa kịp dùng ngôn ngữ để bày tỏ sự khủng hoảng của mình đã không thể cất lời được nữa. Vì thế, mọi người mới nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập sợ hãi của hắn. Mà lúc ấy, nhất định Hồ Hiểu Thán đã thở dài một tiếng.

Mọi người kết luận: Hồ Hiểu Thán thật sự là cao thủ!

Kỳ thật sự tình là như vậy:

Ngày đó trời đúng là u ám, Hồ Hiểu Thán mặc một bộ quần áo màu xám, tựa như màu mây đen. Đáng ra quá trình giết người hẳn phải giống như lời nhân sĩ có kinh nghiệm nói, nhưng ngay khi Hồ Hiểu Thán rút kiếm, bỗng nhiên một trận gió lớn nổi lên, thổi bay khăn che mặt của Hồ Hiểu Thán. Vì thế, Tác Tử Lý thấy được gương mặt dạ xoa đang tới gần mình, hắn khiếp sợ thét chói tai: “Quỷ a~~~~” sau đó quăng luôn thừng dài bỏ trốn. Đây không nghi ngờ gì chính là một thanh đao độc ác chém ngọt vào lòng nữ tử vốn đã tự ti. Hồ Hiểu Thán trong cơn giận dữ đâm kiếm lên, Tác Tử Lý không còn có thể thét chói tai hay chạy trốn, hắn biến thành một thi thể mang vẻ mặt sợ hãi. Thực ra một kiếm đó của Hồ Hiểu Thán không phải chiêu thức gì cả… nàng ôm mặt nghẹn ngào chạy đi. Sinh vật trong rừng cây đều nghe thấy một thanh âm êm ái động lòng người đang nức nở.

Có hai người trẻ tuổi nhìn thấy toàn bộ quá trình, bọn họ vẫn núp ở trên một cái cây không xa lắm. Lý do bọn họ ẩn náu cũng vì muốn giết Tác Tử Lý, chẳng qua sau đó thấy Hồ Hiểu Thán thì không xuất hiện thôi. Là cao thủ, bọn họ cho rằng nhất định sát khí lúc ấy mà Hồ Hiểu Thán phát ra rất lớn, lớn đủ để khiến cao thủ hạng nhất như Tác Tử Lý gào lên gọi quỷ. Bọn họ muốn biết nguyên nhân nàng đau lòng. Bọn họ cho rằng mình đã yêu nữ tử này.

Cũng cần nhắc thêm là hai vị cao thủ trẻ tuổi đều không hay, ngoại trừ mình vẫn còn người khác ở trên cây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận