Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy FULL


Trịnh Viễn không nhớ nổi mình về nhà như thế nào, liều chết đi theo Mễ Chu chơi tàu lượn, rồi lại ngồi thuyền ma, hiện tại, hắn đi đâu cũng có cảm giác mặt đất đang rung chuyển.
Mễ Chu vô cùng lưu luyến mấy trò chơi, còn Trịnh Viễn phát hiện ra đến xe cũng lái không nổi, hết cách, bộ dạng xấu hổ này không thể để Mễ Chu thấy được, đành vụng trộm gọi Khưu Tuyền đến lái xe đi, còn hắn và Mễ Chu sẽ gọi xe để về.
Khi Trịnh Viễn khởi động điện thoại, hắn thấy không biết bao nhiêu là cuộc gọi nhỡ của Khưu Tuyền, theo đó là không biết bao nhiêu tin nhắn, tiện tay bấm máy gọi, còn chưa nghe thấy nhạc chờ, đã nghe thấy tiếng Khưu Tuyền gào lên như cha chết.
"Ta nói đại thần ơi!!!!! Anh rốt cục là chết ở đâu rồi!! Anh muốn để cho chúng tôi một nhà gồm già trẻ chôn cùng anh sao??????????"
Trịnh Viễn sáng suốt đưa điện thoại ra xa cái tai, âm lượng nháy mắt bình thường trở lại, lực sát thương của âm thanh Khưu Tuyền quả vô cùng lớn, nhưng mà dù sao cũng không đánh lại được một khoảng cách âm, Trịnh Viễn quay sang nói với Mễ Chu một câu "Điện thoại của bạn", sau đó thoải mái nghe điện thoại tiếp.
"Tôi ra ngoài tìm linh cảm."
".....Anh lừa ai đấy?" Trịnh Viễn có thể nghe thấy được bên của Khưu Tuyền có thanh âm dao găm xẹt qua giấy, "Tôi đã nói với anh rồi, ngày hôm qua đã là hạn cuối, kết quả là tôi kéo dài cho anh 1 ngày, anh lại chạy ra ngoài chơi, đại thần à, một nhà của tôi già trẻ trai gái phải dựa vào mình tôi mà sống đấy!"
"Đừng nói lung tung, cha mẹ cậu, một bác sỹ, một trên cả tiến sỹ, lương tháng nhà nước trả, công việc nhàn hạ, tiêu diêu tự tại, đừng tưởng tôi không biết!"
"Đại thần ơi....!đối với anh chỉ là cỏ cây thôi!" Âm thanh của Khưu Tuyền sắp trở thành Lệ quỷ, "Đại thần, nếu trong 10 giờ nữa anh không vẽ xong, tôi đây có hóa thành quỷ cũng không buông tha anh đâu!"
"Không cần vội! Tôi đang trên đường về nhà rồi, hai giờ nữa là về tới nơi."
".........Vậy cũng chỉ còn 8 tiếng để vẽ...!Tôi chết cho anh xem.......tạm biệt đại thần, van cầu anh kiếp sau đừng tìm tôi nữa."
"......Cái kia, ngày hôm qua tôi đã vẽ xong," những lời này Trịnh Viễn cố gắng hạ thấp thanh âm, sợ Mễ Chu đang ngồi ở bên nghe được, "Tôi nửa đêm vẽ, hôm nay lại đi ra ngoài chơi một ngày, cậu cũng thông cảm cho tôi một phen....."

"Anh vẽ xong tại sao không đưa cho tôi!!! Hả??!!" Khưu Tuyền rốt cục cũng biến thân thành Lệ quỷ, hăn không đùa, lúc trước khi biết mình được phụ trách Lộ Mang, trong lòng vô cùng kích động, hắn cũng là một fan của Lộ đại thần, Lộ đại thần cao quý, đẹp đẽ có tiếng, lần đầu tiên gặp Trịnh Viễn, hắn bị khí chất lãnh lẽo dọa cho vài ngày, đúng là không ai biết bộ mặt thật của đại thần chính là lưu manh a.
Đã không ở nhà làm việc còn chạy ra ngoài chơi, đã vẽ xong còn không đưa cho biên tập, lại còn nói là chưa vẽ xong nữa.

Khưu Tuyền cảm thấy trong lòng mình đao kiếm đang chém qua chém lại vùn vụt, tay chân khua loạn xạ, người ta thì ở toàn soạn đương đầu một mình còn hắn thì chạy đi chơi cùng tiểu mỹ nhân tiêu dao tự tại, công lí ở đâu? Đây là cái thể loại gì đây??? AAAAAAAA!!!
Sau nhiều lần cùng Trịnh Viễn đấu trí Khưu Tuyền cũng đúc rút ra được kinh nghiệm cho bản thân, đối với đại thần mà nói, nếu như đấu võ mồm chính là tự mình tìm đến chỗ chết, Trịnh Viễn là một kẻ không biết đùa, cho nên bản thân có nói bao nhiêu câu đi chăng nữa cuối cùng cũng chỉ thu được từ Trịnh Viễn một hai câu.
"Vậy khi nào anh trở về nhớ gửi cho tôi đấy......"
"A..," Trịnh Viễn lạnh lùng đáp lại một câu, cuối cùng lại nhớ đến cái gì đó, "Tôi để xe ở phía tây của khu vui chơi, cậu đến giúp tôi lái về."
"Trịnh – Viễn – tôi – đi – cái – đầu – anh –, chỗ tôi cách khu vui chơi của thành phố 3 giờ đi xe đấy, anh chơi còn tôi mất 6 tiếng đồng hồ à??? Với cái tính này của anh...!tôi chúc anh cả đời này không tìm được người bầu bạn."
Khưu Tuyền nói xong, bốp một tiếng cúp điện thoại, Trịnh Viễn nghe tiếng "tút tút" một hồi miệng còn hơi mở, trong lòng thầm nghĩ đứa nhỏ này tính tình ngày càng táo bạo ah! (còn không phải do ai đó tạo nên)
Đối với Trịnh Viễn mà nói, Khưu Tuyền cũng không phải là một biên tập đơn giản, hắn vốn không thuộc tòa soạn, là Trịnh Viễn nhờ người quen tìm một người phụ trách tất cả các bản thảo mà hắn đưa ra, đơn giản mà nói thì người phụ trách Trịnh Viễn chỉ có một mình Khưu Tuyền.
Chỉ là không nghĩ tới Khưu Tuyền thật sự quá ưu tú, mọi kỹ năng đều hoàn hảo, quả là thanh niên tốt của thời đại mới, chỉ là tính cách đặc biệt dễ xù lông, chỉ có điều Trịnh Viễn không biết tất cả những điều này đều nhờ Trịnh Viễn mà ra cả.
Dọc đường về nhà, Mễ Chu ngủ đến u mê hồ đồ, lúc Trịnh Viễn bắt đầu gọi điện thoại, âm thanh của Trịnh Viễn rất thấp, giống như đang thôi miên vậy, Mễ Chu cứ như vậy mà ngủ cho đến khi về tới nhà, một chút say xe cũng không thấy, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Có điều Trịnh Viễn lại không được tốt như vậy, đêm qua đã chăm sóc Mễ Chu, nửa đêm khi y ngủ thiếp đi lại dậy vẽ tranh, hôm nay lại chơi mấy trò kích thích như vậy...!Trịnh Viễn về đến nhà liền tắm qua một chút, đem bản thảo truyện tranh đưa cho Khưu Tuyền, sau đó liền lên giường ngủ thẳng cẳng.

Thời gian cũng không còn sớm, Mễ Chu nằm trên giường trằn trọc không ngủ nổi, lăn qua lăn lại vài vong, cuốn chăn như cái bánh nhỏ, mấy ngày này cuộc sống của Mễ Chu dao động như sóng nước trên mặt hồ nhỏ, vô cùng đặc sắc, mỗi khi y nhớ lại, cảm giác còn giống mộng hơn.
Hai ngày trước trên blog còn rộ lên chuyện mình cùng đại thần có tư tình, lại được đại thần dùng một câu đánh tan tất cả, trong lòng Mễ Chu cảm động đại thần đến rơi nước mắt.
Bởi vì chuyện này phát sinh chưa tới 2 tiếng đồng hồ, công ty âm nhạc của mình liền gọi điện tới, mắng Mễ Chu là cái vòi cẩu huyết, gào hét lớn: "Mễ Chu, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu phải coi trọng chính mình, giữ gìn hình tượng trong lòng công chúng! Hình tượng chung! Cậu muốn gây scandal cũng không cần tìm đến họa sỹ truyện tranh chứ! Cậu không muốn có vẻ ngoài cao quý lãnh diễm hử?"
Mễ Chu bị người đại diện của mình mắng đến ủy khuất, blog là nơi mình có thể chia sẻ cuộc sống cá nhân của bản thân mà, chẳng qua muốn khoe một chút thôi, sao lại trách y cơ chứ....!Còn có, tại sao lại không thể có scandal với một họa sỹ truyện tranh?
Mễ Chu ấp úng trong điện thoại, một điểm cũng không thấy được mình sai ở chỗ nào, người đại diện cũng hiểu, kéo Mễ Chu còn mơ mơ màng màng đi nói chuyện, dặn đi dặn lại không được cập nhật bất cứ cái gì trên blog nữa, phải biết quan sát thực tế một chút, bởi vì công ty âm nhạc và tòa soạn vốn chẳng liên quan gì đến nhau, nếu có chuyện gì xảy ra người đại diện sẽ rất khó tìm được người quen bên đó để xử lí mọi chuyện.
Có điều may mắn, chuyện này lại được Lộ đại thần khống chế mạnh mẽ, để cho blog của Mễ Chu còn chút mặt mũi, không cật lực phủ nhận cũng chẳng mở miệng thừa nhận, tóm lại Mễ Chu cảm thấy vô cùng thoải mái, hào cảm đối với đại thần lại tăng lên.
Mễ Chu nhớ lại, chuyện này, kiểu gì cũng phải cảm ơn đại thần, dù sao, nếu không có câu nói kia bản thân mình và công ty sẽ gặp rắc rối lớn.

Có điều Mễ Chu rất nhanh lâm vào phiền não, làm thế nào mới cảm ơn đại thần được đây?
Mễ Chu vừa nghĩ vừa mở điện thoại, ánh mắt dừng lại ở cái tên "Khưu Tuyền", lúc ấy người này gọi điện đến, Mễ Chu liền lưu tên lại.

Hiện tại cảm thấy chỉ có người này mới có thể biết đại thần như thế nào thôi.
Đúng là Mễ Chu không một chút nào muốn nhờ vả hắn, chuyện này, Mễ Chu cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

Suy đi tính lại một hồi lâu, cuối cùng Mễ Chu vẫn quyết định lên blog của đại thần xem qua đã, nhìn xem có manh mối nào có thể lần ra không.

Nhắc đến đúng là khó cho Mễ Chu, tin tức đại thần đưa lên tổng hợp lại không quá 100 điều, Mễ Chu ngày nào cũng lượn đi lượn lại trên blog của đại thần vài lần, mấy chục cái tin tức đều nhớ làu làu, có bao giờ phát hiện manh mối nào đâu.
Nhàm chán lăn chuột, đưa lên đưa xuống chán chê, đột nhiên giống như nhìn thấy cái gì liền dừng lại, tay ngừng di chuyển, cả khuôn mặt như muốn dán vào màn hình.
Đại! Thần! Có! Liên! Lạc! Hộp! Thư! Trò! Chuyện! Vô! Lý! Quá!
Mễ Chu cho rằng mình nhìn nhầm, vội vàng lấy tay dụi mắt, đại thần thật sự có sử dụng hộp thư! Tại sao không bao giờ để ý đến điểm này nhỉ.
Nói cách khác, đưa tay lên sờ ngực mình, trái tim nhỏ đang nhảy bang bang loạn xạ, mình có thể gửi tin nhắn cho đại thần!
Vừa nghĩ đến đây, bao nhiêu bối rối lập tức bay hết lên tận chín tầng mây, Mễ Chu cảm thấy phấn chấn gấp trăm lần, giả sử mà nối vào dây điện có thể làm bóng đèn phát quang.

Y run rẩy click vào ô gửi tin nhắn, gõ một câu, 'đại thần, chuyện hai hôm trước vô cùng cảm ơn anh.'
Có mấy chữ thôi mà khiến Mễ Chu vô cùng gấp gáp, có hai chữ cảm ơn mà gõ đi gõ lại đến mấy lần, tay cầm chuột cũng run rẩy, click vài lần mới đúng chữ gữi đi.
Nhìn thấy thông báo "đã gửi thành công", Mễ Chu thất thần 5 giây.

Ngay sau đó y kêu lên một tiếng "Oa~" như tiếng kêu khi vật nhỏ làm nũng, lăn một phát vào trong chăn mềm, để laptop ở một bên, lăn lăn cuộn mình trong chăn thành một cái nem rán vui vẻ lăn lộn trên giường.
Trịnh Viễn đang thiu thiu ngủ, lại bị âm thanh nhắc nhở có tin nhắn đánh thức dậy, bởi vì đặc thù công việc trước kia, Trịnh Viễn vô cùng nhạy cảm với âm thanh, điều này làm hắn rất không dễ dàng gì mà ngủ được, vô cùng ức chế khi bị đánh thức, mở hộp tin của mình ra, tính cả Mễ Chu nữa thì chỉ có 3 người.

Vì thế khi Trịnh Viễn mò mẫm mở điện thoại, nhìn đến người gửi tin nhắn là "Cháo Tiểu Mễ", bao bực bội tan biến, thậm chí còn không để ý miệng mình còn đang nở nụ cười tươi.
Trịnh Viễn có thể tưởng tượng khi Mễ Chu gửi tin nhắn, lúc ấy, có lẽ bộ dáng sẽ bối rối thật lâu, sau cùng sẽ run run rẩy rẩy mà gõ từng chữ, tám phần là còn đánh sai chữ.
Nhìn "Cháo Tiểu Mễ" vẫn còn đang online, tâm tình Trịnh Viễn đột nhiên muốn ngoạn chơi một chút, vì thế liền mắt nhắm mắt mở mà gửi tin nhắn cho Mễ Chu.
Đánh xong nội dung, Trịnh Viễn cố gắng tỉnh táo kiểm tra nội dung tin nhắn, vui vẻ nhấn nút gửi đi.
Ngay sau đó hắn xoay người một cái, đem lỗ tai dán lên trên tường, ngày đó đi vào nhà của Mễ Chu, Trịnh Viễn liền phát hiện hai phòng này sẽ lấy bức tường làm trung tâm, trái phải đối xứng, cho nên phòng ngủ của hai người cách nhau 1 bức tường, mặc dù vẫn có hiệu quả cách âm, nhưng nếu đem tai áp lên tường thì vẫn có thể nghe thấy một chút.
Không tới 20 giây, Trịnh Viễn đầu tiên nghe thấy một tiếng "bụp" như là có thứ gì đó đụng vào trên tường, ngay sau đó là "rầm" một tiếng là thứ gì đó rơi xuống đất, cầm lấy điện thoại, hắn vô thanh cười lên, cười đến rơi cả nước mắt.
Mễ Chu không nghĩ tới sẽ nhận được trả lời nhanh như vậy, y vô cùng khẩn trương nhìn tin nhắn kia của Lộ đại thần, Mễ Chu sửng sốt 10 giây đồng hồ, nhanh chóng ngồi bật dậy, nhưng lại tính nhầm góc độ, đầu liền đập vào tường "bụp" một tiếng.
Y vội vã nằm xuống, lăn lui lại, không ngờ vừa xoay người một cái liền rớt xuống giường, lại "rầm" một tiếng.
Loại cảm giác kì diệu này, hỉ nộ ái ố cùng đau đớn đều tồn tại, khiến Mễ Chu nằm thẳng cẳng trên mặt đất 3 phút, tựa hồ như muốn cho não đại phục hồi.
Cách đó không xa, trên màn hình di động sáng lên trong bóng đêm, bên trong ô thư đến hiện tin nhắn vừa đến của Lộ đại thần vừa gửi.
"Cháo Tiểu Mễ, cậu nói xem nên cảm tạ tôi như thế nào?"
☆, ┗( T﹏T)┛
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phải hay không cảm thấy được Khưu tuyền cực kỳ manh a XDDD.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận