Lúc Mễ Chu nhận được tin nhắn của Trịnh Viễn, y vừa đem món ăn sau cùng xào chín, tính toán một chút thời gian, vừa vặn kịp, không khỏi cảm thấy ngây ngất trong lòng, đột nhiên ý thức được chuyện đó và ở nhà chờ lão công trở về giống như cô vợ nhỏ, lại "phừng phừng" đỏ mặt một phen.
Chuyện này Mễ Chu đã từng YY vô số lần y cùng Tề Hải sinh hoạt sau này, có điều lần đầu tiên y để Tề Hải nấu cơm, tốn không biết bao nhiêu thời gian, làm đầy một bàn đồ ăn, không nghĩ rằng Tề Hải chỉ nếm một chút, nói một câu quá mặn, ngoài uống một chút canh, cũng không đụng đũa thêm một lần nào nữa.
Ngày đó trong lòng Mễ Chu cảm thấy vô cùng khó chịu, chẳng phải trong truyện tranh thường xuyên có tình tiết như vậy hay sao, khi ăn cơm của người yêu nấu, dù có khó ăn đến mức nào cũng ăn hết luôn, chẳng lẽ đặt trong hiện thực cuộc sống liền không đúng sao.
Huống chi Mễ Chu làm cơm đâu có khó ăn, Mễ Chu là người phương bắc, khẩu vị có hơi mặn, làm món này món nọ cũng cho hơi nhiều muối một chút, Tề Hải nói câu đầu tiên đã phán cho y án tử hình, về sau, kêu Tề Hải đến ăn cơm, hắn đều có lí do từ chối, quá tam ba bận, Mễ Chu cũng không gọi Tề Hải đến ăn cơm nữa.
Cho nên lúc này, cánh tay Mễ Chu đang tra gia vị đột nhiên khựng lại, nhiều thì sợ bị Trịnh Viễn ghét bỏ, ít thì sợ hương vị nhạt nhẽo, trong đầu loạn thành một đống, lại thêm chuyện tình ầm ĩ trên blog, trong lòng Mễ Chu tựa như dầu trong chảo nóng, lách tách nổ bắn ra ngoài.
Kết quả, toàn bộ bất an đều bị Trịnh Viễn nhấn chuông cửa đánh tan.
Khi Mễ Chu ra mở của, tạp dề Doraemon còn chưa cởi, mèo xanh mập mạp còn có chút vết dầu.
Mễ Chu giơ cái xẻng, bộ dáng như muốn đánh nhau ra mở cửa, Trịnh Viễn đi vào nhà, bỏ cặp công văn xuống, búng vào trán Mễ Chu nói, thơm quá a.
Mễ Chu vừa rồi còn bị mây đen che kín đỉnh đầu, lập tức trở thành mặt trời cói chang.
Nếu nói rằng Mễ Chu là một đứa trẻ cũng không sai, tâm tình biến hóa đều biểu hiện trên mặt, y thật sự đem Trịnh Viễn trở thành anh trai, nguyên một bộ dáng " em trai được anh trai khích lệ" biểu tình sung sướng.
Mễ Chu từ phòng bếp ra ra vào vào mấy bận, bàn ăn nhanh chóng được để kín đồ ăn, xung quanh là các món đậu tây, ở giữa là một nồi đất, bên trong chính là đậu tây hầm xương vẫn đang sôi ùng ục.
"Viễn ca, nếm thử xem tay nghề của tôi thế nào?"
Mễ Chu lấy cho Trịnh Viễn một bát cơm đầy, lại gắp cho hắn một khối đậu, đậu tây đã mục nhừ, nhưng màu sắc vẫn còn xanh biếc, cắn vào miệng còn mang theo mùi thịt.
Khoai tây đã ninh nát, chỉ cần động thìa đã có thể nhuyễn ra, trộn lẫn vào trong cơm, ăn ngon đến mức khiến cho người ta chỉ muốn đem đầu lưỡi nuốt xuống dưới.
Trịnh Viễn cũng chẳng khách khí làm gì, ngày hôm nay đã mệt mỏi lắm rồi, buổi sáng cùng mỹ nữ đấu trí, buổi chiều lại xử lí lùm xùm blog, trước khi tan sở còn bị ông chủ kêu chém giết trên internet, huống chi, Mễ Chu làm đồ ăn vô cùng hợp khẩu vị.
Trịnh Viễn là kiểu người cái gì cũng có thể ăn, trước kia không ít lần đi làm nhiệm vụ, cần phải đi địa phương có điều kiện khó khăn, đã từng phải dựa vào đậu tây mà sống.
Trịnh Viễn cũng trải qua một tháng như vậy, có điều từ đó trở đi không có cách nào triệt tiêu cố chấp của hắn đối với loại rau củ này.
Đấy là lí do Trịnh Viễn vì sao thích đậu tây đến phát cuồng, chuyện này để sau hãy nói, giờ khắc này, Trịnh Viễn đang chìm đắm trong "hương vị gia đình" mà Mễ Chu mang đến.
Trịnh Viễn biết nấu ăn, nhưng ít nấu, nhưng "biết làm" và "thích làm" lại khác nhau một trời một vực.
Lúc trước Trịnh Viễn học nấu cơm chẳng qua là học một kỹ năng, nếu không tự nấu cơm thì chỉ còn nước nhịn đói, nếu không Trịnh Viễn tuyệt đối không tự thân động thủ.
Mễ Chu làm đồ ăn hợp khẩu vị trên cả ý muốn, cái món "đậu tây nướng" cũng cay đến đã đời, Trịnh Viễn vừa ăn vừa liếc Mễ Chu vài lần, y cầm một đôi đũa trắng, cầm một cái bát sứ trắng nhỏ, bộ dáng ăn cơm dịu dàng ít nói, một chút âm thanh đều không có, Trịnh Viễn càng nhìn càng thuận mắt.
Chủ nghĩa đại nam tử trên người Trịnh Viễn đã trở thành thâm căn cố đế, tuy nhiên làm quản gia trong hắc đạo nhiều năm như vậy, Trịnh Viễn không đem khí chất này lộ ra, nhưng ở trong lòng hắn, vẫn luôn hi vọng tương lai sau này mình cùng bạn đời có thể yên ổn một chỗ, bản thân mình sau này mỗi khi về nhà, đều có thể nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn.
Mễ Chu một điểm cũng không biết liền chuẩn bị một bữa cơm kỳ công, Trịnh Viễn ở đây khiến y ít nhiều ngây ngốc, y chỉ biết, khi y còn đang chọc chọc miếng xương trong bát, Trịnh Viễn đã ăn xong một bát, còn đưa bát cho y, xin thêm một bát.
Bây giờ Mễ Chu lại càng thành thật, không có gì bằng việc được người khác khen ngợi thành quả lao động của mình, vô cùng cao hứng.
Trịnh Viễn ăn cơm rất nhanh, cũng không nói lời nào, chỉ là cắm đầu ăn cơm, theo lẽ thường thì hai người còn không quá thân thiết ngồi cùng một phòng, không nói câu nào đều sẽ sinh ra một chút xấu hổ, nhưng Mễ Chu không hề có chút cảm giác ấy, y cảm thấy rằng có được Trịnh Viễn bên người thật an toàn, khiến toàn tâm thả lỏng, không giống như ở bên Tề Hải, làm cái gì cũng phải thật cẩn thận, sợ làm hắn mất hứng.
Nói đến Tề Hải, Mễ Chu lập tức nghĩ đến chỗ bánh ngọt còn lại trong tủ lạnh.
Nếu không có Trịnh Viễn, sinh nhật 25 tuổi của chính mình sẽ như thế nào, ngày hôm nay y rất muốn gửi tin nhắn hỏi Tề Hải rốt cục ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, mấy lần cầm lấy điện thoại đều thôi, một là sợ hãi quấy rầy công việc của Tề Hải, hai là sợ Tề Hải giận dỗi.
Tề Hải này, Mễ Chu cũng không muốn nhớ lại tại sao lúc ấy lại đi thích hắn, dù sao thích là thích, càng về sau lại từ từ trở thành một loại thói quen, giống như trong lòng không có người ở bên sẽ vắng vẻ, buổi tối đi ngủ cũng không nỡ.
Cha Tề Hải kinh doanh một công ty mậu dịch bên ngoài, Tề Hải tốt nghiệp đại học liền đương nhiên có vị trí trong công ty, nhiều lần Mễ Chu đã đi đến dưới lầu, nhưng lại không dám tiến lên, bởi vì Tề Hải từng nói, ảnh hưởng không tốt.
Nếu như vậy thì cứ tùy tiện lên là được rồi, Tề Hải sẽ không truy cứu, cái gì cũng sẽ không nói, chẳng qua sẽ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Mễ Chu, trong ánh mắt còn mang theo ý niệm "Em chẳng hiểu chuyện chút nào", Mễ Chu cảm thấy thà mắng thẳng vào mặt y còn hơn.
Kỳ thật Mễ Chu luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, âm nhạc nổi tiếng, tiêu chuẩn gia thế cũng không đến nỗi nào, tuy nhiên dẫn dắt y vào con đường âm nhạc là bạn bè của ba, nhưng cũng không hề có chút quan hệ huyết thống, mình cũng không dựa dẫm được nhiều.
Nếu nói tài hoa, ai cũng có thể nói Mễ Chu là người có tài, là ngôi sao của giới âm nhạc Hoa ngữ, nhưng cái từ "tài hoa" này lại quá mông lung, không có giới hạn rõ ràng, những minh tinh tai to mặt lớn, nói ngươi có thì sẽ là có, nói ngươi không có thì chính là không có, ngươi đến tư cách cãi lại đều không.
Cho nên Mễ Chu luôn luôn hâm mộ một nghề nghiệp ổn định, nói ví dụ như Tề Hải là thiếu gia của một công ty dịch vụ, ví dụ như Trịnh Viễn là người quản lý internet tại công ty.
Thời điểm Mễ Chu nhíu mày, Trịnh Viễn liền biết y đang suy nghĩ cái gì.
Đứa nhỏ này chưa bao giờ đem tâm tư dấu ở trong bụng, như vậy sớm hay muộn cũng sẽ chịu thiệt thòi, mà y còn làm việc trong cái thế giới hỗn loạn của diễn viên và nghệ sỹ.
Càng sớm càng tốt kéo y rời khỏi nơi ấy, để ở nhà nuôi.
Trịnh Viễn nghĩ đi nghĩ lại, có điều thấy Mễ Chu luôn hướng ánh mắt của mình về phía tủ lạnh, vốn dĩ đang miên man suy nghĩ liền bị kéo trở về.
Trước mắt giải quyết vấn đề này đã, Trịnh Viễn nghĩ đến việc tiền trảm hậu tấu.
Trịnh Viễn trước kia là tình báo cho lão đại Lâm Hiên, đã theo nhiều năm như vậy, việc thu thập tin tức đối với hắn dễ như trở bàn tay, không cần mất một ngày, Trịnh Viễn dã điều tra ngọn ngành quan hệ của Tề Hải và mỹ nữ trong công ty.
Rốt cục Trịnh Viễn cho rằng mỹ nữ kia chỉ xinh đẹp là chưa đủ, kết quả phát hiện hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, được sắp xếp ở công ty chỉ là học hỏi, cùng Tề Hải được coi là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, xem ra cơ hội cho Mễ Chu lất ngược tình thế là không quá nhiều.
Trịnh Viễn trong lòng tưởng tượng nhưng ngoài mặt vẫn là một cái hòn than.
Hắn muốn nhúng tay vào chuyện của Tề Hải cùng Mễ Chu, mỗi quan hệ gọi là tình nhân này phỏng chừng chống đỡ không được mấy ngày nữa, nhưng Trịnh Viễn lại không muốn lắm.
Nguyên tắc của hắn chính là cơm ai người đấy ăn, việc ai người đó làm, chuyện của họ để họ tự giải quyết đi.
Mình nhúng tay vào, nếu làm không ra làm sao có khi lại còn sinh chuyện.
...........Từ từ, mình vì cái gì lại đi để ý chuyện tình cảm của Mễ Chu?
Trịnh Viễn nhớ đến vấn đề này, miếng đậu tây mới cắn được một nửa từ trong miệng rớt ra, Mễ Chu thấy vậy liền sửng sốt.
"Viễn ca....?"
Cũng không có gì ngạc nhiên, Trịnh Viễn đối với tình yêu vốn là mơ mơ hồ hồ, từ nhỏ hắn luôn đi theo cha học tập, sau đó lại cùng Lâm Hiên làm việc, thời điểm những tiểu nam sinh khác còn đang nói chuyện yêu đương, Trịnh Viễn đã cầm súng lăn lộn trong máu thịt.
Mười mấy năm, chỉ nghĩ đến sống chết, thời gian đâu mà nói yêu đương.
Cho nên trước đây, mỗi lần Lâm Hiên gọi điện tới theo "thông lệ điện thoại", đầu dây bên kia luôn vỗ bàn hô to một câu, Trịnh Viễn, cậu đã 30 rồi, còn không mau đi tìm đối tượng, chả lẽ muốn cô độc đến già, cậu không nóng vội nhưng anh đây thì sốt ruột lắm rồi.
Lâm Hiên nói được vài câu thấm thía, rất có khẩu khí mẹ già, cuối cùng vẫn thêm một câu, Trịnh Viễn, không phải cậu thích đàn ông đấy chứ? Đừng có xấu hổ, anh đây không ghét bỏ chú đâu.
Trịnh Viễn ở bên này hừ một tiếng, không nặng không nhẹ, dù sao Lâm Hiên không nghe thấy là được, hắn ậm ừ vài câu, liền bảo Lâm Hiên cúp điện thoại, sau đó cuộn mình trong chăn suy nghĩ vấn đề này.
Định hướng tình dục a...!Chưa thích người nào, làm sao mà biết mình thích nam hay nữ?
Bất quá đấy là mơ hồ của những ngày trước đây, lúc này Trịnh Viễn nhìn chằm chằm Mễ Chu, trong miệng còn nửa miếng đậu tây không thèm nhai nốt, Mễ Chu vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn lại, trong lòng 8 phần sợ hãi, một bữa cơm đang yên lành tại sao lại thành ra như vậy, chẳng lẽ có món ăn nào mình cho muối hơi quá tay hay sao?
Sự thật chứng minh là Mễ Chu suy nghĩ quá nhiều, không, là Trịnh Viễn suy nghĩ quá nhiều, Trịnh Viễn rốt cục cũng tiến đến bước ngoặt tâm lý, mấy ngày nay đúng là quan tâm đến Mễ Chu một cách cẩn thận khác thường, còn đặc biệt muốn đem Tề Hải giết cho thoải mái....!Mình chẳng nhẽ thích đứa nhỏ này rồi sao???
"Thích", một từ lóe lên trong đầu Trịnh Viễn như sao kim, ký ức trong đầu từ từ trỗi dậy, Lâm Hiên trước đây từng chống nạnh cười to nói một câu, Trịnh Viễn chú không phải là người trời sinh đã vô cảm, chẳng qua thay đổi quá nhiều mà thôi.
Trịnh Viễn dùng ánh mắt ôn nhu rất nhiều nhìn Mễ Chu, đem đậu tây trong miệng ăn hết, gắp lại cho Mễ Chu một khối xương nhiều thịt, hướng Mễ Chu cười "nhu hòa" một cái.
Truyện Dị Giới
Tự cho là quan tâm thân thiết, Trịnh Viễn đã dọa Mễ Chu sợ, miếng xương Trịnh Viễn gắp cho cũng không dám ăn, khi y gắp lên tay còn hơi run run, cuối cùng lại trượt ra ngoài, "cục" một cái rơi vào chân, Mễ Chu khóc không ra nước mắt, vừa mới còn tốt như vậy, tại sao Viễn ca lại đột nhiên thay đổi biểu tình như vậy, cứ như là người khác không cho ăn vậy.
Khi Trịnh Viễn ý thức được bản thân mình đối với Mễ Chu có tình cảm, trong lòng liền thoải mái hơn, hắn cuối cùng cũng biết tại sao lại có mấy hành vi khác thường mấy ngày nay như vậy, về sau cuộc sống cũng có một mục tiêu, nắm Mễ Chu trong lòng bàn tay.
Trịnh Viễn vui vẻ ăn cơm, sau đó lại khôi phục bộ mặt hòn than, trong lòng tính toán bản thân mình cũng có chút ít cơ hội thắng cuộc, là hàng xóm của Mễ Chu, đây chính là đại ưu thế, người xưa đã có một câu, gần quan được ban lộc.
Mễ Chu trời sinh đã là "cong", như vậy cũng dễ thuyết phục hơn.
CÒn có, Mễ Chu hâm mộ Lộ đại thần đến chết đi sống lại, thiên địa chứng dám, mà hắn, Trịnh Viễn chính là Lộ đại thần.
Đem mấy cái nhân tố này gộp lại, Trịnh Viễn chỉ muốn ném bát cơm đi sau đó vỗ tay hoan nghênh.
Ngay khi Trịnh Viễn đang YY dào dạt, điện thoại di động của Mễ Chu liền reo vang, chỉ là một khúc nhạc dạo, lại khiến Mễ Chu ngẩn người, sau đó rất nhanh mở điện thoại ra xem, nhanh chóng bắt máy, chỉ sợ chậm trễ 1 giây.
Trịnh Viễn vừa định hỏi một câu "người nào thế", chỉ thấy Mễ Chu giơ ngón trỏ đặt lên môi, ý bảo hắn đừng lên tiếng, nghe xong một hồi, Mễ Chu gục đầu xuống, khó xử nhìn Trịnh Viễn, nhưng vẫn nói một câu: "Được rồi, học trưởng."
Bàn tay đang gắp rau của Trịnh Viễn ngưng lại, tại sao lại đem cái con bò Tề Hải kia quên đi được.
☆, ( >﹏.