Sau khi Giáo Chủ bày vẻ mặt sáng sớm người khác thiếu hắn tám trăm vạn, Minh Chủ ù ù cạc cạc tự dưng muốn đem toàn bộ tiền trong túi mình móc hết ra hai tay dâng cho Giáo Chủ.
Hắn hiện tại thật sự cảm giác mình thiếu Giáo Chủ đại nhân tám trăm vạn a, bán mình cũng chẳng rõ!
Cũng may qua giữa trưa một con bồ câu ú từ cửa sổ khách điếm đáp vào, sắc mặt Giáo Chủ hơi hơi dịu đi không ít.
Chẳng lẽ Giáo Chủ muốn ăn bồ câu nướng?
Minh Chủ nhìn bồ câu ú núc kia chảy nước miếng.
Hình như bồ cầu nướng không tệ.
Ngay sau đó Giáo Chủ bắt con bồ câu ú kia, từ ống trúc nhỏ buộc vào chân bồ câu ú móc ra một tờ giấy cuộn nhỏ.
Không có bồ câu nướng rồi.
Minh Chủ đột nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng.
…
Tờ giấy là Vệ Trưởng lão Ma giáo đưa tới.
Khoảng thời gian bảy năm Giáo Chủ lên làm Giáo Chủ, những thứ khác không nói, tử trung bên cạnh vẫn bồi dưỡng được không ít, tuy nói bị Phó Sứ tiểu tình nhi nhiều năm như vậy cấu kết đi không ít, nhưng trụ cột của Giáo Chủ còn tại, Vệ trưởng lão này chính là trụ cột trong trụ cột của Giáo Chủ đại nhân.
Nói thật, Giáo Chủ tuy đối tiểu tình nhi vô cùng yên tâm, nhưng rất nhiều chuyện… vẫn là có điều giấu diếm với tiểu tình nhi.
Tỷ như chú chim Vệ Trưởng lão nuôi dưỡng này.
Giáo Chủ mang theo túi thơm Vệ Trưởng lão đưa, vô luận đi bao xa, chú chim này đều có thể tìm được nơi Giáo Chủ đang ở.
À đúng rồi, kỳ thật đây không phải là bồ câu ú, tuy nó mập, nhưng từ tôn nghiêm của một con chim, bị ngộ nhận thành con chim khác nó cũng rất bối rối nha!
Tờ giấy chỉ dùng để đến xác nhận Giáo Chủ sinh hay tử.
Giáo Chủ sau khi xem hết tờ giấy cũng viết mảnh giấy đưa Vệ Trưởng lão, đại ý chính là bảo Vệ Trưởng lão đừng tiết lộ chuyện bản thân còn chưa chết, rồi bảo Vệ Trưởng lão báo cáo tình huống trong giáo chuẩn bị làm nội ứng, bảo con bồ câu ú… chim ú chuyển về.
Thời điểm Giáo Chủ xoay người, biểu tình trên mặt từ thiếu tám trăm vạn biến thành thiếu hiệp ngươi sẽ trả hết tiền nợ mau nỗ lực lên.
Minh Chủ không hiểu ra sao thở phào nhẹ nhõm.
Hai người ở lại khách điếm nghỉ ngơi bốn ngày.
Kỳ thật chính là hai người đều tự tìm một chỗ ngồi nhắm mắt điều tức chữa thương, lúc rảnh rỗi, Minh Chủ kỳ thật rất muốn cùng Giáo Chủ nói chuyện phiếm, nhưng ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt lạnh như băng của Giáo Chủ, liền ngoan ngoãn ngậm miệng, coi như vừa nãy cái gì mình cũng không nghĩ.
Bốn ngày, Giáo Chủ nói không đến mười câu, trong đó có năm câu cũng đều là một chữ.
Minh Chủ thấy buồn bực sâu sắc.
Khuya ngày thứ tư, khi Minh Chủ lại bị Giáo Chủ đạp xuống giường, con chim ú kia lại bay trở về.
Lần này mảnh giấy tương đối dài, đại khái nói bọn họ còn đang trên đường quay về tổng đà, cùng với Phó Sứ tự phong cái gì thay mặt Giáo Chủ, dự định khoảng nửa tháng đến một tháng liền tự lập làm Giáo Chủ, chính là một tờ danh sách thật dài.
Tất cả người phản bội Giáo Chủ đầu nhập vào Phó Sứ.
Giáo Chủ im lặng nhìn xong đơn tên kia, biểu tình không hề biến hóa, quay đầu, thấy Minh Chủ ở bên cạnh thò đầu nhìn lén.
Giáo Chủ: “…”
Minh Chủ bị phát hiện khá ngượng ngùng, sau khi đối Giáo Chủ cười ngây ngô nửa ngày cũng không gạt qua được, thành thật quang minh chính đại ngồi xuống cạnh Giáo Chủ, dù sao giờ bọn họ là quan hệ hợp tác, nói không dễ nghe một tí thì phải là châu chấu trên một sợi dây thừng, nhìn xem tình báo của đồng bọn hợp tác cũng không có việc gì.
Giáo Chủ trực tiếp đem tờ giấy kia đưa cho Minh Chủ.
Minh Chủ yên lặng xem hết, sau đó ngẩng đầu nhìn Giáo Chủ, hơi hơi nhăn lại mi.
Giáo Chủ nghĩ Minh Chủ muốn đưa ra đề nghị gì, tập trung tinh thần nghiêm túc nghe.
“… Người này sao từ đầu tới đuôi cũng không hỏi một câu ngươi thế nào rồi nhỉ?”
Giáo Chủ sửng sốt.
Minh Chủ nhíu màu: “Tất cả đều là việc công, cũng không hỏi một chút Giáo Chủ bọn họ có bị thương hay không, thật không có lương tâm.”
Giáo Chủ: “…”
Hắn đột nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hỏi hắn có bị thương hay không?
Lời này…
Trừ bỏ tiểu tình nhi, sẽ thấy không ai từng hỏi hắn.
…
Sau một lúc lâu, Minh Chủ nhìn nhìn thần sắc Giáo Chủ, đưa tay vỗ nhè nhẹ vai Giáo Chủ, vẻ mặt đồng tình: “Ngươi nhân duyên thực kém.”