Ngày hôm sau hai người bắt đầu lên đường tới Tổng đà Ma Giáo.
Minh Chủ bụm vết thương mới thêm trên mặt mình, rề rề rà rà theo ở phía sau, nghĩ thầm mình chẳng qua nói lời nói thật thôi, Giáo Chủ hạ thủ cũng thật hung ác… Ui đau quá.
Thương trên người hai người mới chỉ tốt ba bốn thành, cũng không sốt ruột, cứ như vậy chầm chập đi tới, xem chừng khi đến Tổng đà Ma Giáo, vết thương đã lành lắm rồi, đến lúc đó căn bản không có ai có thể ngăn được bọn họ.
Đệ nhất giang hồ và đệ nhất chính phái liên thủ.
Tại sao làđệ nhất chính phái ấy à… bởi vì Minh Chủ hắn ghét bỏ giang hồ đệ nhị quá khó nghe.
Ai biết tại sao công phu người Ma Giáo hầu như cao hơn so với chính phái cao chứ! Minh Chủ có chút không vui, ngày đó sau khi giao thủ hắn liền đã minh bạch, ít nhất trong vòng vài năm, hắn vẫn không có biện pháp đánh bại Đại Ma Đầu võ công đã cao đến biến thái này.
Ai bảo hắn tập võ trễ chứ.
Có điều chờ coi, nói lầm bầm, một ngày nào đó lão tử sẽ lên làm đệ nhất giang hồ.
Minh Chủ vừa đắc ý, cười, đột nhiên chỉ nghe thấy có người hô.
“Minh… Minh Chủ? Ngài không có việc gì chứ?!”
Minh Chủ chỉ cảm thấy sững cả người, quay đầu, phía sau hai hiệp sĩ có chút nhìn quen mắt một bộ dáng mừng rỡ như điên nhìn hắn.
Giáo Chủ đằng trước thân hình cứng đờ, vẫn chưa quay đầu lại, nhưng một tay đã cầm vũ khí trong tay áo.
Minh Chủ cảm thấy hai người này nhìn thấy quen, nhưng căn bản nghĩ không ra.
Rất rõ ràng, bọn họ biết hắn, nhưng mà hắn không biết bọn họ.
Minh Chủ có chút xấu hổ.
Hai vị hiệp sĩ nọ đối với chuyện Minh Chủ không chết thực cảm thấy hết sức vui vẻ.
Minh Chủ một mặt đối hai người cười xấu hổ vạn phần, một mặt trong lòng nhanh chóng tự hỏi phải làm sao bây giờ.
Tuyệt đối không thể để cho bọn họ nhận ra Giáo Chủ.
Nhưng lúc chính tà đánh nhau Giáo Chủ đều là lộ mặt, hơn nữa bộ dạng Giáo Chủ thật sự là quá mức dễ nhớ, phỏng chừng trong chính phái đã có không ít người thành công khắc sâu vào trong đầu bộ dạng lạnh băng tuyệt sắc của người trước mắt này.
Mà con m* nó Giáo Chủ đang đứng phía sau mình! Tuy là không xoay người, nhưng sớm hay muộn sẽ bị nhìn thấy được!!
Minh Chủ sốt ruột.
Minh Chủ quýnh lên, liền lập tức thốt ra câu: “Các ngươi nhận lầm người rồi.”
Giáo Chủ: “…”
Tên này quả nhiên là thằng ngốc.
Hiệp sĩ Giáp không ngừng lắc đầu: “Minh Chủ, lúc ngài chủ trì Đại hội Trừ Ma ta đã thấy ngài mà! Làm sao có thể nhận sai được!”
Đại hội Trừ Ma?
Sắc mặt Giáo Chủ trầm rõ rệt.
Hiệp sĩ Ất ở bên cạnh gật đầu: “Hai ngày trước khi ngài đả bại Giáo Chủ Ma Giáo chúng tôi cũng vừa thấy!”
Sắc mặt Giáo Chủ hoàn toàn đen lại.
Ai đánh bại ai?
Minh Chủ lại cảm thấy sau lưng mình bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi lạnh, một mặt xấu hổ vô cùng cười với hai người, một mặt không động môi nói khẽ với Giáo Chủ giải thích: “Ta cũng không biết đồn đãi này là chuyện gì xảy ra!”
Giáo Chủ nhíu mày.
Ngươi tự chọn một kiểu chết đi.
Minh Chủ lệ rơi đầy mặt.
Hắn hiện tại thật sự đánh không lại Đại Ma Đầu này! Chết như thế nào còn phải theo yêu thích của Ma Đầu!
Hiệp sĩ Giáp còn đang lải nhải liên miên: “Minh Chủ ngài không chết chúng tôi cũng yên lòng rồi, ngài không biết vài vị chưởng môn còn có lão sư phụ ngài đều suýt tí nữa sốt ruột sanh bệnh đâu!”
Hiệp sĩ Ất: “Minh Chủ ngài đợi, chúng tôi lập tức liền đi báo bình an cho ngài!”
Hiệp sĩ giáp: “Đúng vậy, lão Minh Chủ cũng nói, đánh không thắng được không sao, ngài có thể còn sống trở về là tốt rồi.”
Giáo Chủ: “…”
Minh Chủ còn chưa kịp nói chuyện, đã nhìn thấy Giáo Chủ đột nhiên tiếp tục đi thẳng về phía trước rồi.
Minh Chủ nhìn bóng lưng Giáo Chủ sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng quay đầu đối hai vị hiệp sĩ bất đắc dĩ cười cười, nói: “Làm phiền nhị vị trở về báo cái bình an cho sư phụ ta, ta ở đây còn có một chút chuyện, chỉ sợ không nhanh như vậy có thể trở về…”
Minh Chủ hơi hơi dừng một chút, lại quay đầu nhìn bóng lưng Giáo Chủ liếc mắt một cái, đối hai người cười cười liền ôm quyền: “Cáo từ.”
Hiệp sĩ Giáp cùng hiệp sĩ Ất đứng chung tại chỗ ngẩn người nhìn Minh Chủ đuổi theo Giáo Chủ đã đi xa.
Hiệp sĩ Giáp: “… Cái người vừa mới rời khỏi sao nhìn quen thế nhỉ.”
Hiệp sĩ Ất: “Cô nương xinh đẹp ngươi đều nhìn quen mắt.”
Hiệp sĩ Giáp sửng sốt: “Cô nương…?”
Hiệp sĩ Ất nhíu mày: “Nhìn bóng dáng tư thái đẹp như vậy, nhất định là một cô nương!”
Hiệp sĩ Giáp còn đang ngớ ra: “Cô nương… thân thiết với Minh Chủ như vậy… vậy mau trở về nói cho lão Minh Chủ mau!”