Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Đêm trừ tịch năm đó, Đường môn ở Thục trung cách xa ngàn dặm kia cũng tiêu điều đi nhiều. Vì tuổi tác của Đường lão phu nhân đã cao, vết thương cũ trong người nên dù ban đầu có được sự trị liệu của viên thân châu tuy mất nhưng đã lấy lại được kia, thân thể vẫn không được khỏe mạnh như trước. Dẫu vậy, vì không muốn để Hạo Nguyệt đau lòng hơn, bà còn cố tình dặn dò Mộ Dung Cẩn phải sắp xếp tiệc rượu chu đáo, không nên bận tâm nhiều quá.

Mọi người ngồi quây quần, ăn uống linh đình, Lam Hạo Nguyệt mặc áo tang lặng lẽ ngồi bên cạnh. Trong ánh nến chập chờn, lay lắt, gió rét ngoài cửa giật mạnh khiến tường trúc cũng lung lay, xào xạc vi vu.

Dù sao tinh thần của lão phu nhân cũng không được tốt, sau khi được các tiểu bối kính rượu, bà về phòng trước để nghỉ ngơi. Hạo Nguyệt ở bên bầu bạn rất lâu, thấy bà ngoại đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng đứng dậy chầm chậm ra ngoài cửa.

Trong bóng đêm, đèn hoa rực rỡ, xa xa gần gần, từng ngôi sao xa xa như con sông Ngân trên trời xanh, lấp la lấp lánh. Trong tiết trời giá rét của mùa đông, lá trúc trong đình viện héo úa, chỉ còn khúc cây khô gầy cong người ngược chiều gió, có mấy lần tưởng chừng rồi sẽ gãy, ấy mà vẫn lại run rẩy đứng thẳng người.

Bỗng nàng nhớ tới ở phía nam xa xôi, tại căn phòng nhỏ  trong khu rừng trước xanh ngắn, căn phòng đơn giản sạch sẽ, bên cạnh có tiếng suối róc rách chảy ngang, ngày đêm không nghỉ.

Còn người kia, mặt mày chàng tĩnh lặng, dung mạo tuấn tú, lúc trầm mặc thì dịu dàng như ngọc, khi vung kiếm lại ác liệt tựa gió. Chàng rất ít cười, nhưng càng như thế, nàng càng thích những nụ cười mỉm hiếm thấy của chàng, như gió xuân phất qua cành liễu, tựa vầng trăng lách mình qua đám mây.

Nhưng bây giờ, chẳng còn bất cứ thứ gì liên quan đến chàng nữa rồi.

Đêm trung thu cùng nhau thắt đồng tâm kết khi đó, mặt ngọc lúc chàng đeo cho nàng khi sinh bệnh, chẳng biết vì sao mà cuối cùng không tìm thấy được nữa. Còn cây trâm hoa chàng đưa cho, từ lúc nàng té xuống núi đã mất đi không tìm lại được. Khi rời khỏi Hành Dương, viên đá có khắc tên lúc vừa rời đỉnh Nhạn Về, ngày đó đặt trong bọc của Trì Thanh Ngọc, cũng biến mất theo chàng.

Tất thảy mọi thứ về Trì Thanh Ngọc, đã không còn bóng dáng nữa.

Trên đường về Thục trung, nàng cứ hỏi đi hỏi lại tung tích của chàng. Lam Hạo Nguyệt không tin Trì Thanh Ngọc không để lại một lời nào mà bỏ đi, lại càng không biết một mình chàng làm thế nào để trở về được Lĩnh Nam. Nàng thậm chí còn bất chất thân thể yếu ớt một mực đòi xuống xe, lại bị Đường Vận Tô giữ lại. Lệ Tinh Xuyên bất đắc dĩ rời đi, bảo là đi tìm hành tung của chàng. Nàng đợi mãi đợi mãi, thế nhưng chỉ đợi được một mình Lệ Tinh Xuyên trở về.

“Cậu ta gặp Cố Đan Nham và Hoàn Nhi, đã đi cùng bọn họ rồi, không quay lại nữa.” Lệ Tinh Xuyên đã nói với nàng như thế.

Còn Đường Vận Tô cứ nói ra nói vào trách cứ rằng, bà ngoại đang bệnh nặng trong người, thế mà cháu vẫn cứ một lòng vướng bận một gã bỏ đi không lời từ biệt?

Vì thế nàng chỉ có thể cố dằn bao nghi hoặc mà mất mát trở về Thục trung. Chỉ là vẫn luôn nhớ rõ sự cao ngạo, sự dịu dàng của chàng, cảm giác khi đầu ngón tay chàng lướt qua gò má, cái tên khi chàng rạch xuống từng nét…

Có cơn gió thoáng qua, Lam Hạo Nguyệt vươn tay, bất giác rét run. Không biết ấy là ảo giác hay do quá nhớ nhung, nàng cứ luôn cảm thấy, lúc mê man rời khỏi Yên Hà cốc, tựa hồ có ai đó đã ở bên cạnh, cũng như cảm nhận được giọt nước mắt ấm áp rơi xuống ngón tay. Thế nhưng, cảm giác không thể nắm giữ cứ như tua rua bị gió thổi tay, thoáng qua rồi biến mất.

“Hạo Nguyệt.”

Nàng giật mình quay lại, chẳng biết bà ngoại đã tỉnh dậy từ bao giờ, chống gậy đi tới đằng sau nàng. Đường lão phu nhân đã già đi nhiều, đầu tóc bạc trắng, động tác cũng chậm chạp đi nhiều. Bà lấy một cái hộp gấm từ trong lồng ngực, đưa cho Hạo Nguyệt.

“Hôm nay là ngày vui, bà cho con món này.”

Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên, chần chừ nhận lấy hộp gấm, khẽ mở ra. Ánh sáng rực rỡ như ánh trăng trong trẻo, hàn ý lờ mờ vây quanh, viên ngọc này, cứ như đang chìm dưới đáy nước, lại cũng tựa trôi dập dền giữa làn mây.

Hôm đó, là ngày mà viên ngọc quý kì diệu này bị lấy đi, khiến nàng phải rời khỏi Đường môn đuổi theo. Nhìn thấy nó, Lam Hạo Nguyệt như đến bên bờ sông vắng vẻ kia, nghe thấy tiếng tiêu yếu ớt truyền theo gió đêm.

Đáy lòng chua xót, nước mắt ứa ra.

Đường lão phu nhân chầm chậm bảo: “Bà luôn muốn gặp thằng bé kia, nó đã thay Đường môn tìm về Hoàn hồn châu, chúng ta vẫn còn chưa nói tiếng cảm ơn…”

Lam Hạo Nguyệt không biết vì sao bà ngoại lại nhắc tới chuyện này, trầm mặc không nói, sửng sờ nhìn viên thần châu.

Đường lão phu nhân nhìn nàng, lại bảo: “Bà cũng tin học trò của Hải Quỳnh Tử không đệ tử nào có hành vi không ngay thẳng, nhưng võ nghệ cậu ta cao tới đâu, dù tướng mạo đẹp đẽ thế nào, cũng chỉ là một người cõi tiên. Có một số người, con gặp thì thích, muốn giữ ở bên cạnh, lại không biết rằng…” Bà nói xong, ngón tay bắn ra, một luồng châm bạc im hơi lặng tiếng xẹt qua cành trúc, cuốn theo lá trúc vàng úa héo khô. Lá trúc kia vốn nhẹ, sau khi rời cành liền bay theo gió bắc, nhẹ nhàng phiêu diêu dưới bầu trời đêm, bay về phía xa xăm.

“Con thấy không? Lá trúc vốn vô tâm, ta muốn hái xuống nhưng gió lại thổi nó đi. Cũng như vậy, thà rằng ban nãy không mạnh mẽ hái đi, có thể nó vẫn thích sống trên cành khô hơn.”

Lam Hạo Nguyệt siết chặt hộp gấm, thấp giọng hỏi: “Bà ngoại, vì sao cái con thích, lại không thể ở bên con dài lâu?”

“Bà đã nói rồi, nó vốn không thích hợp ở bên con. Không phải nó không tốt, mà vì cuộc sống của nó quá khác xa với con.” Đường lão phu nhân chau mày, lấy hộp gấm trong tay, nắm viên thần châu trong lòng bàn tay. Viên ngọc lấp lánh phát ra ánh sáng trong đêm, tựa như hấp thụ linh khí của trời đất. “Cũng như viên Định nhan thần châu này vậy, nó đến từ núi tuyết sông băng, nếu không phải một tuyệt thế cao nhân như Hải Quỳnh Tử thì chẳng ai có thể ngưng kết nó thành hình. Con hãy nghĩ tới người trong lòng con, muốn trở thành mây trắng trên núi La Phù thôi. Người đạo gia bọn họ vốn không nên bước chân vào trần tục, con chỉ một lòng muốn bản thân được vui vẻ, thế nhưng lại khiến cha mình uổng mạng, cuối cùng lại thành lưỡng bại câu thương, cần gì phải khổ vậy? Chi bằng cứ theo số mệnh an bài, cho nhau một con đường sống.”

Lam Hạo Nguyệt đứng ngẩn ra, gió đêm rít gào da diết, lại có vài bông tuyết lác đác rơi xuống từ trời không.

Mộ Dung Cẩn vén mành, chuẩn bị đưa lão phu nhân trở về phòng. Lam Hạo Nguyệt đi tới một bước, run rẩy nói: “Bà ngoại, nhưng mà con vẫn không yên lòng về chàng, con muốn xin bà, bà cho con đi…”

“Con muốn biết tình trạng hiện giờ của cậu ta thế nào?” Đường lão phu nhân vốn đã hướng vào buồng trong lại xoay người nói, “Bà có thể phái người đi hỏi thăm cho con, thế nhưng con phải ở đây.”

***

Đường lão phu nhân không kể chuyện này cho người con nào, âm thầm sai người tới Lĩnh Nam. Còn viên Thần châu đầy hàn ý kia được đặt trong phòng Lam Hạo Nguyệt, mỗi đêm, khi mở hộp gấm ra, ánh sáng phát ra rực rỡ cả một góc phòng. Dù không trăng không sao cũng thấy rất rõ.

Lại một mùa xuân trôi qua, cành lá thi nhau đâm chồi mới, chim tước cũng ríu rít vờn bay. Thân tính chạy về từ Lĩnh Nam ở ngàn dặm xa xôi đến Đường môn, Đường lão phu nhân cố tình đưa Lam Hạo Nguyệt tới, để nàng nghe mật báo của thám tử.

Lam Hạo Nguyệt lo lắng bất an, cúi đầu sau lưng bà.

Thuộc hạ kia nói, sau khi tới núi La Phù hắn đi thẳng lên đỉnh Phi Vân, mang theo bức thư thăm hỏi do chính Đường lão phu nhân viết để xin gặp Hải Quỳnh Tử, thế nhưng đệ tử canh cổng nói, năm ngoái Hải Quỳnh Tử đã rời khỏi miếu mất rồi. Vì thấy hắn là tâm phúc của Đường môn lão thái thái, Tố Hoa dẫn hắn vào Thần tiêu cung. Hắn đã được gặp các đồ đệ của Hải Quỳnh Tử, còn được dẫn ra sau núi.

“Trì Thanh Ngọc mà Lão phu nhân dặn dò phải tìm kiếm hỏi thăm đã không còn ở núi La Phù nữa.” Người nọ thưa, “Sau núi trống không, đúng là có rừng trúc phòng nhỏ, nhưng xung quanh rất vắng lặng tiêu điều, không có bóng người.”

“Chàng đi đâu rồi?” Lam Hạo Nguyệt cố gắng hít thở mới nhịn được nước mắt.

Hắn do dự một chút, đáp: “Nghe nói là theo sư phụ vân du tứ phương, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể quay về, dù là những đệ tử khác của Thần tiêu cung cũng không tìm được tung tích bọn họ.”

Hồn phách Lam Hạo Nguyệt bay hết, nàng không rõ vì sao Trì Thanh Ngọc lại có thể bất kể cả Lĩnh Nam, hoàn toàn biến mất như mây khói.

Đường lão phu nhân phất tay để người nọ lui ra, hắn lại đang do dự ngẩng đầu nhìn lên, nói: “Còn nữa, có vị đạo trưởng họ Cố nhờ tôi chuyển lời tới Lam cô nương một tiếng.”

Lam Hạo Nguyệt run lên, “Cái gì?”

“Anh ta nói, trước đây hai người khư khư cố chấp, cuối cùng lại khiến tiểu sư đệ bi thương quá sâu, Trì Thanh Ngọc đã rất hối hận với lựa chọn ngày trước, trước khi xuống núi đã chính thức xuất gia. Xin cô từ nay về sau đừng tìm cậu ta nữa.”

Lam Hạo Nguyệt đờ đẫn, cả người lạnh như băng.

Người nọ lui xuống, Đường lão phu nhân ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Hạo Nguyệt, tuy rằng trước đây có long đong trớ trêu thế nào, nhưng bây giờ cậu ta đã vân du đi xa rồi, con ở lại Thục trung, chỉ đành xem đây là kết quả tốt nhất. Nếu con thật sự không muốn lại hại cậu ta hại bản thân như thế nữa, cứ vậy đi, để cậu ta được trở về những năm tháng trước kia…”

“Kết quả tốt nhất…” Lam Hạo Nguyệt lẩm nhẩm một câu, muốn cố gắng để dằn xuống, thế nhưng vẫn không kiềm được mà rơi nước mắt.

***

Cứ thế mà nàng ở lại Thục trung.

Những người bên cạnh không nhắc tới Lĩnh Nam nữa, trừ những dịp giỗ hay tiết Thanh minh, nàng thậm chí còn không trở về Hành sơn. Nghe nói, những người trong Yên Hà cốc vốn theo cha tập võ, người thì chuyển thành học trò của Vạn Thuần Đạt, kẻ lại vác hành lý rời khỏi cốc trở về quê, chỉ còn vài tôi tớ, nha hoàn đã sống trong cốc nhiều năm ở lại giữ nhà cũ.

Đêm Thất tịch năm đó, Trương Hạc Đình của phái Thanh Thành đã đích thân tới nhà để cầu hôn cho con trai Trương Tòng Thái, lúc nâng cốc nói chuyện vui với Đường Húc Khôn, có nhắc tới Lệ Tinh Xuyên.

Sau khi Lệ Tinh Xuyên trở về phái Thanh Thành không lâu thì sư phụ của Hàng Ấu Phong liền nhiễm bệnh qua đời, vì Lệ Tinh Xuyên đã liên tiếp xuất lực những lúc bản môn gặp nguy hiểm, tất cả mọi người đều cho rằng Trác Vũ Hiền sẽ thu nhận y làm môn hạ. Thế nhưng chẳng biết vì sao, Trác Vũ Hiền lại cứ dây dưa không nhận Lệ Tinh Xuyên làm học trò. Dù như thế, mọi chuyện  như rèn luyện binh khí mà trước đây Hàng Ấu Phong trông coi, nay giao hết cho Lệ Tinh Xuyên quản lý.

Đường Húc Khôn vuốt cằm nói: “Trong một thời gian ngắn mà thanh danh cậu trai trẻ này lên cao như thế, âu cũng được coi là một nhân vật.”

Trương Hạc Đình vuốt chòm râu ngắn, cười bảo, “Đúng thế, đúng thế.”

“Nhưng dù sao thì y nhập môn khá trễ, xuất thân lại tầm thường, dù có nỗ lực thế nào thì nhìn chung vẫn có khiếm khuyết.” Đường Húc Khôn nâng chén nói, “Tiểu nữ có thể được gả cho lệnh lang, coi như cũng là phúc khí của nó. So với Lệ Tinh Xuyên, Tòng Thái vững chắc đáng tin cậy hơn.”

Trương Hạc Đình chuyện trò đối ẩm xong, thấy xung quanh vắng vẻ, thở dài bảo: “Tiếc là địa vị của đệ tử tục gia không bằng những đệ tử đạo gia khác.”

Đường Húc Khôn nói: “Hạc Đình lão đệ à, phái Thanh Thành của cậu tôn kính đạo gia… có điều theo tôi thấy, hiện tại, đa số những học trò của Trác chưởng môn đều là kẻ bình thường, nếu bọn nó muốn trèo lên vị trí chưởng môn thì không đủ để phục chúng.”

Trương Hạc Đình nhếch môi cười, mắt hấp háy, “Chỉ là trong phái có một nhóm các đại trưởng bối vẫn còn rất cố chấp, luôn nghĩ rằng phải nhập đạo mới có thể quản lý Thanh Thành. Đường huynh, đợi sau khi hai chúng ta có quan hệ thông gia rồi, lúc cần thiết vẫn phải nhờ vào thực lực của Đường môn các anh.”

Đường Húc Khôn ho khẽ một cái, cười không đáp.

***

Với ý nghĩa sâu xa trong mối hôn sự này, Đường Ký Dao không suy nghĩ nhiều lắm. Chị vui vẻ mang chuyện này chia sẻ với Lam Hạo Nguyệt, nhanh chóng tìm thấy nàng trong phòng. Sau khi thì thầm báo tin cho nàng xong, Đường Ký Dao thở dài: “Hạo Nguyệt à, chị nghe thấy ý của cha mẹ có vẻ rất hài lòng về Trương Tòng Thái. Cũng chả biết anh ta có gì hay đâu chứ, lúc nào cũng một bộ nghiêm túc, mặt mũi chẳng được xem là đẹp đẽ gì.

Thật ra trong lòng Lam Hạo Nguyệt đã biết chị sớm vừa lòng về Trương Tòng Thái từ lâu, cũng nói theo: “Nhưng anh ta là con trai của Trương Hạc Đình, cũng là nhân tài mới nổi của phái Thanh Thành, không phải sao?”

Đường Ký Dao bĩu môi, nghịch cành hoa trên bàn, lúc đưa mắt nhìn thấy hộp gấm đặt bên gối Lam Hạo Nguyệt, không khỏi nhíu mày: “Hạo Nguyệt, sao em còn đặt viên ngọc kia ở bên gối vậy… Chẳng lẽ em không khó chịu sao?”

Lam Hạo Nguyệt giật mình, khẽ nghiêng người thấp giọng nói: “Có gì khó chịu đâu chứ? Chỉ là bà ngoại đưa nó cho em, em quý trọng thôi mà.”

Đường Ký Dao im lặng một lát, ngồi xuống nói: “Nếu không phải vì em đang có tang thì chị nghĩ, chắc chắn bà nội sẽ vội vàng tìm một vị hôn phu cho em ngay.”

Lam Hạo Nguyệt rũ mi không nói.

“Đợi mãn tang ba năm thì em cũng hơn hai mươi, nếu bây giờ không nghĩ tới chuyện này thì coi như hơi muộn rồi…” Vốn Đường Ký Dao muốn nhắc lại chuyện cũ, thế nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng kiềm chế, chỉ nói, “Lúc Lệ Tinh Xuyên rời khỏi Đường môn, em cũng chẳng đi tiễn y chút nào, có điều tính y thẳng thắn phóng khoáng, chắc cũng không để bụng đâu. Nghe nói hiện nay y đang rất được coi trọng trong phái Thanh Thành. Ngày đó y đã hộ tống em trở về, lúc nào em rảnh rỗi, nghĩ xem nên cảm ơn y như thế nào nhỉ?”

Lam Hạo Nguyệt cau mày, nói: “Chị họ, trước khi y rời đi em đã nói cảm ơn rồi, cần gì lại đi nữa?”

“Đúng là đồ đầu gỗ.” Đường Ký Dao cảm thấy hơi cụt hứng, trước khi bước ra khỏi cửa còn quay đầu nói: “Hạo Nguyệt, chị hi vọng sau này em cũng có thể đến Thanh Thành.”

Lam Hạo Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhanh chóng hiểu rõ ý chị. Lá xanh trong sân phủ bóng râm, chim hót du dương dai dẳng, nàng chầm chậm đi tới trước cửa sổ, thất thần vươn tay ra, buông rèm, chặn hết cảnh phồn hoa.

***

Suốt nửa năm trời bận rộn đặt mua đồ cưới cho Đường Ký Dao cũng trôi qua, cuối năm, Trương Tòng Thái cưỡi ngựa lớn, mang theo rất nhiều người hầu, chiêng trống tưng bừng đến Thục trung cưới Đường Ký Dao.

Ngày Đường Ký Dao xuất giá hôm đó, trời đổ tuyết lớn, suối Cán Hoa một màu trắng xóa, tựa như được phủ bạc. Chị mặc giá y màu đỏ tươi, khoác áo lông cáo, trong vòng vây của nha hoàn bước ra khỏi khuê phòng. Tua rua trên khăn voan đỏ cứ lung lay, thấp thoáng đóa hoa đang hạnh phúc.

Trương Tòng Thái và Đường Ký Dao dập đầu bái lạy các trưởng bối như Đường lão thái thái và vợ chồng Đường Húc Khôn, lão thái thái và những người còn lại thấy Trương Tòng Thái trẻ tuổi anh tuấn, vóc người cao ráo rắn rỏi, đều mỉm cười gật đầu. Trong tưng bừng náo nhiệt ấy, pháo được bắn lên cao, lũ trẻ con bịt lỗ tai cười trộm, xô đẩy nhau, bỗng nhiên lại ùn ùn kéo tới xin Trương Tòng Thái lễ gặp mặt.

Thi thoảng trong đám đông có người phá ra cười lớn, Lam Hạo Nguyệt đứng một mình bên cạnh, vì chưa mãn tang nên nàng vẫn không thể mặc quần áo xinh đẹp lộng lẫy, chỉ mặc một chiếc váy nhạt màu, cũng chẳng trang điểm phấn son. Những tiếng cười nói vang vọng bên tai, nhưng chẳng biết vì sao, khi nàng nghe thấy, cứ như một tầng mây, tưởng chừng như xa xăm lắm.

Thuở nhỏ, nàng từng cùng các chị em họ như Đường Ký Dao chơi trò giả làm cô dâu. Nàng luôn rút được thăm, sau đó xấu hổ được các chị bôi son dặm phấn, cài hoa đỏ thật to trên đầu, mặc váy của cô dì rồi giả vờ như muốn lên kiệu hoa. Nàng cũng từng trộm nghĩ, sau này nên tìm một chàng trai thế nào, nhất định phải là người dịu dàng săn sóc, nói cười từ tốn thì mới không phụ tuổi thanh xuân xinh đẹp này, cùng say ngất ngư.

Bỗng dưng nàng nhớ tới đêm mưa gió một năm trước, vì bị Quỷ Y nhốt trong căn nhà nhỏ, trong bóng đêm, nàng từng xoa lên gò má Trì Thanh Ngọc, nhỏ giọng nói với chàng. Lúc còn sống mẹ từng mời người xem mệnh cho nàng đó. Mệnh bảo rằng, nàng sẽ có một người chồng, người ấy trẻ tuổi anh tuấn, võ nghệ cao cường, sẽ đối xử với nàng thật tốt…

Thế nhưng chàng lại nói, đấy chỉ là mệnh của em mà thôi.

Sau rất nhiều ngày rời xa Trì Thanh Ngọc, nàng đều nhớ lại từng chút một. Cho đến bây giờ, nàng cũng không biết sau khi chàng rời khỏi nghĩa trang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng chàng thật sự biến mất không còn bóng dáng nữa. Như ánh sao băng, đột nhiên xuất hiện trong thế giới của nàng, rồi lại đột nhiên biến mất trong bầu trời mịt mờ, chẳng còn chút dấu vết gì nữa.

Có lẽ, những chuyện hoang đường cuồng nhiệt đã từng trải qua, chỉ là một giấc mộng nàng tình nguyện. Đúng như lời bà ngoại nói, chỉ vì ham muốn vui vẻ nhất thời mà hại chết cha mình, cuối cùng ngay cả chàng cũng cô độc rời đi, không còn gặp nhau nữa.

***

[Lời tác giả]: Trước mọi người cảm thấy biểu hiện của Tiểu Lam khá kì lạ, không biết xem chương này đã có thể giải thích rõ ràng không? Chắc chắn nàng không thể vô duyên vô cớ rời khỏi bạn Trì đâu, ấy nhưng lúc đó sức khỏe của bà ngoại ở Thục trung không tốt. Tôi nghĩ, nàng đã mất cha rồi, không thể lại mặc kệ người nhà mà tìm Tiểu Trì được, đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui