Một Hồi Mộng

Trần Diễn Sương thấy Lệ Thanh Hằng tự sát liền vội vàng chạy đến ôm Lệ Thanh Hằng vào ngực đồng thời nàng gấp rút truyền linh lực để bảo trụ tâm mạch cho Lệ Thanh Hằng nhưng tất cả đã quá muộn, tình trạng cơ thể của Lệ Thanh Hằng đã là chỉ mành treo chuông bắt cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.

“Đứa nhỏ ngốc này..! Cám ơn ngươi đã vì ta mà cố gắng nhưng đây không phải là việc ngươi nên làm, chuyện ngươi nên làm lúc này nhất chính là mặc kệ ta rồi giữ lại chút linh lực mà đối phó với kẻ địch trước mặt, ngươi làm như vậy vừa uổn phí linh lực lại vừa gián tiếp ngăn cản ta cùng hắn đoàn viên…dừng tay đi thôi!” Lệ Thanh Hằng thấy Trần Diễm Sương truyền linh lực cho mình liền đưa tay vuốt đầu nàng nói,

“Lệ Chấp Sự…! Ta làm sao lại có thể thấy chết mà không cứu cho dù dùng tất cả linh lực của ta chỉ để bảo trụ cho ngươi được một hơi thở thì ta vẫn sẽ làm….”

“Được rồi..! Nghe lời ta! Mau dẫn tất cả đệ tử còn chiến đấu được rút về Đại Điện Thái Sơ Tông ta sẽ mở đường máu cho các ngươi rời đi!”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả..! Ngươi muốn ta chết không nhắm mắt hay sao?”

“Đệ tử tuân mệnh…!” Trần Diễm Sương thấy Lệ Thanh Hằng kiên quyết như vậy đành nhận lệnh,

Bên cạnh đó sự việc diễn ra quá nhanh khiến cho tất cả mọi người cảm thấy khá bất ngờ và cũng không một ai có thể tin rằng đôi tình nhân vừa mới buông lời tán tỉnh nhau trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm lại có kết cục bi thảm như vậy.

Thậm chí ngay cả người gây ra cảnh tượng đau khổ này là Phong Tứ Thiên cũng không ngờ được một kiếm vừa rồi của mình lại có thể nhất tiễn song điêu giết chết hai người dù không phải là trực tiếp, ngay lúc này tâm lý cứng rắn trước đó liền tụt dốc không phanh.

Hắn nhìn chằm chằm vào vết máu còn động lại trên Thanh Kiếm trong tay rồi thở dài một hơi, hắn đưa ánh mắt nhìn về đôi tình nhân với cảm giác đầy ân hận, đây không phải là viễn cảnh hắn muốn thấy trong lòng hắn đôi tình nhân này chẳng khác nào phụ mẫu tái sinh tuy không có công sinh nhưng lại có công dưỡng dục nếu không phải hắn lòng lang dạ thú thì cảnh tượng này có lẽ đã không xảy ra.

Trong khi cõi lòng Phong Tứ Thiên đang từng bước dậy sóng thì Vũ Đại bên cạnh thấy chướng ngại vật ngăn cản trợ thủ của mình ra đã quyên sinh thì không khỏi cười lớn nói:

“Tứ Thiên…! Ngươi còn chờ gì nữa…? Mau chóng cùng ta giết sạch bọn người này..!”

Tuy nhiên mặc cho Vũ Đại có nói như thế nào thì Phong Tứ Thiên cũng không hề động đậy, đôi mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào thân ảnh nữ nhân trước mặt cùng thời điểm đó Trần Diễm Sương sau khi nhận lệnh dẫn tất cả đệ tử còn sống trở lại Đại Điện Thái Sơ Tông cũng bắt đầu động thân chỉ huy mọi người vừa đánh vừa lui.

Vũ Đại thấy vậy liền mặc kệ Phong Tứ Thiên đang đứng như trời trồng nhanh chóng ra lệnh cho tất cả đuổi giết tuy nhiên bọn chúng vừa đuổi tới cách Lệ Thanh Hằng khoảng mười mét thì đột nhiên tất cả dừng lại mà nói cho đúng hơn là thứ gì đó đang ngăn bọn bọ lại chứ không phải bọn họ muốn dừng lại, cơ thể của bọn họ lúc này đã không còn nghe lời bọn họ sai khiến thậm chí ngay cả Vũ Đại cũng không nằm trong trường hợp ngoại lệ.

“Quái..! Có chuyện gì vậy...? Ta dường như không thể di chuyển được nữa..! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”

Khi cơ thể xuất hiện đều kỳ lạ, Vũ Đại ngay lập tức giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Thanh Hằng tuy nhiên hắn không thể nghĩ ra được rốt cuộc Lệ Thanh Hằng đã làm gì bởi vì nếu có thể sử dụng pháp khí hay pháp bảo gì đó thì lúc nãy nàng đã xuất ra rồi chứ không thể nào đợi đến lúc Lý Chân Nguyên bị giết rồi nàng chịu ra tay.

Và ngay sau khi bọn họ dừng lại một lúc thì xung quanh Lệ Thanh Hằng bổng nhiên xuất hiện một vòng xoáy hút lấy tất cả linh khí xung quanh vào bên trong nó, qua một lúc nó liền biến thành một cơn lốc nhỏ từ từ cuốn Lệ Thanh Hằng cùng Lý Chân Nguyên bay lên không trung.

Lúc này đôi mắt vô hồn của Lệ Thanh Hằng bỗng nhiên nhìn về xa xăm đồng thời đôi tay nhỏ bé của nàng lại khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Lý Chân Nguyên, nàng khẻ lẩm bẩm một mình rồi thở dài tựa như đang tiếc nuối đều gì đó chỉ có nàng và Lý Chân Nguyên mới hiểu.

Sau khi lốc xoáy linh khí đạt đến bán kính hai mét thì nó bổng nhiên dừng lại rồi chui hết vào bên trong đan điền của Lệ Thanh Hằng, nó lấy đan điền của Lệ Thanh Hằng làm trung tâm rồi phân tán các nhánh ra khắp mọi nơi trong kinh mạch, mỗi đường kinh mạch nó đi qua thì y như rằng không còn sức sống đều là một bộ dạng khô héo dường như nó không chỉ hút linh khí mà còn hút luôn cả linh lực trong cơ thể của Lệ Thanh Hằng.

Đồng thời cơ thể của Lệ Thanh Hằng cũng dần dần phình to tựa như một cái bọc đang chứa thứ gì đó vượt giới hạn của nó ngay khi bộ dạng của Lệ Thanh Hằng biến đổi thì sắc mặt của Vũ Đại cũng biến đổi theo. Một nỗi sợ hãi không tên từ từ dâng lên trong lòng, hắn đến tận bây giờ mới hiểu tất cả sự việc kỳ lạ vừa diễn ra là vì cái gì, hai chữ “Tự Bạo” ngay lập tức hiện lên trong đầu hắn.

Một cỗ tức giận không kìm chế được khiến hắn hét to:

“Tiện nhân…! Ngươi muốn làm gì…! Ngươi….ngươi điên rồi..!”

Lệ Thanh Hằng nhìn hắn khẽ cười, nói:

“Ta muốn làm gì…? Ta chính là muốn làm đều mà ngươi đang muốn! Đây không phải là đều ngươi mà nãy giờ ngươi đang muốn hay sao…?”

“Tiện Nhân!! Ngươi mau dừng lại cho ta…! Ngươi muốn chết thì chết một mình đi vì sao còn phải kéo theo ta?”

“Vũ Đại..! Ngươi đang nói mộng gì đó hay là kiến thúc của ngươi quá nông cạn, không ai nói cho ngươi biết là một khi kích hoạt quá trình tự bạo là không thể dừng lại à trừ phi có người mạnh hơn người tự bạo rất nhiều ra tay mới có thể ngăn cản được, đây là một sát chiêu mà tất cả tu sĩ đều biết, một thiên tài như ngươi quả nhiên là làm cho người ta quá thất vọng!”

Vũ Đại nghe Lệ Thanh Hằng nói như vậy thì mặt mày xanh như tàu lá chuối hắn vừa tức giận lại vừa hoảng sợ. Vào lúc này hắn không biết phải làm gì để thoát khỏi kết cục thịt nát xương tan ngay cả thần hồn cũng bị oan tạc cho tan thành mây khói không thể siêu sinh, càng nghĩ đến thảm cảnh của mình hắn lại càng oán hận Phong Tứ Thiên nếu như ban nãy gã dứt phát một kiếm chém chết Lệ Thanh Hằng thì hắn làm sao lâm vào kết cục như thế này.

Bên cạnh đó Phong Tứ Thiên cũng từ trong suy sụp tỉnh táo lại, hắn nhìn đôi uyên ương đang lơ lững giữa không trung vừa khấu đầu vừa nói:

“Lệ Chấp Sự! Thiên Tứ thật hổ thẹn với những gì người đã dạy bảo, hôm nay nhận lấy kết cục này âu cũng là định mệnh an bài, khi sống Tứ Thiên chưa làm tròn đạo hiếu thì lúc này xin nguyện cùng người đến âm tào địa phủ phụng dưỡng hai người!”

“Hài tử..! Không cần phải tự trách bản thân đây chính là nhân quả mà ta phải nhận lấy nếu năm xưa ta không động lòng trắc ẩn mang ngươi về thì hôm nay Lý Chân Nguyên đã không chết dưới kiếm của ngươi”

“Ta….”

“Tứ Thiên..! Đồ khốn nhà ngươi còn dám mở miệng nói hai chữ "Đạo Hiếu"…? Hành động của người bây giờ chính là một kẻ bất trung bất hiếu bất nghĩa, nhân từ với kẻ địch làm cho gia tộc thương vong, có xu hướng phục tùng kẻ địch phản bội gia tộc chính là bất trung, đầu gối nam nhân chỉ quỳ trước mặt phụ mẫu mà nay ngươi lại quỳ trước mặt ả tiện nhân này chính là bất hiếu, thấy huynh đệ chết mà không ra tay trợ giúp chính là bất nghĩ, ngươi làm người như vậy có cảm thấy hổ thẹn với lương tâm của chính mình, hổ thẹn với thiên địa đã dung dưỡng ra ngươi…?”

Phong Tứ Thiên định nói gì đó thì bị tiếng mắng chửi đầy phẩn nộ của Vũ Đại truyền đến cắt ngang, có thể nói bao nhiêu oán hận trong lòng Vũ Đại lúc này đều dồn hết vào từng câu từng chữ mắng chửi Phong Thiên Tứ.

Tuy nhiên Phong Thiên Tứ nghe vậy chỉ cười phá lên rồi nói:

“Hahahaa…! Ta bất trung bất hiếu bất nghĩa hay chính các người là kẻ vô tình vô nghĩa chỉ vì một kế hoạch mà để cho một đứa trẻ sơ sinh như ta ở nơi hoang vắng chờ đợi một người xa lạ, nói thật từ khi ta trưởng thành đến bây giờ ta chưa hề biết mặt mũi phụ mẫu của mình như thế nào chứ nói gì đến tình cảm huynh đệ.

Nếu không phải năm mười tuổi các ngươi đến tìm ta rồi giải bày cho ta tất cả ngọn nguồn thì có lẽ cuộc sống của ta đã là màu hồng, màu của hạnh phúc chứ không phải là màu đen tắm tối, màu của bị kịch. Từ khi biết được sự thật ta lúc nào cũng sống trong lo sợ, ta sợ bản thận bị bại lộ một thì sợ phải đối mặt với ngươi cưu mang mình đến mười, nổi sợ hãi đó ngươi không bao giờ hiểu được đâu…!”

Phong Tứ Thiên nói đến đây liền dừng lại một chút, hắn đưa mắt nhìn Vũ Đại tiếp tục nói với vẻ cay đắng:

“Ngươi sẽ mãi không hiểu được cảm giác đó như thế nào, một người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa với tình cảm đông đầy của gia tộc cùng với những thủ đoạn lọc lừa thì làm sao có thể thấu được tình cảm ấm lạnh của nhân gian chỉ có ta người phải sống một cuộc sống cô độc thiếu thốn đủ thứ, thiếu từ vật chất đến sự an ủi tinh thần mới có thể hiểu được, vật chất thiếu thốn thì ta có thể tạo ra nhưng thiếu luôn cả sự an ủi tinh thần thì ta làm sao có thể tạo ra đây nếu không phải có người nữ nhân đó luôn quan tâm động viên an ủi thì ta cũng không biết mình phải trải qua tháng ngày cô độc này như thế nào..”

“Ngụy biện…! Tất cả chỉ là ngụy biện ngươi đang cố che……. Không……!”

“Ầm......!”

Khi Vũ Đại phẩn nộ phản bác lại lời nói của Phong Tứ Thiên thì một sức mạnh hủy diệt truyền đến tàn phá thân thể Vũ Đại, hắn chỉ kịp thét lên một tiếng liền trở về với cát bụi cùng thời điểm đó một tiếng nổ lớn cũng phát ra trong từ đường của Vũ Gia làm cho trên dưới Vũ gia náo loạn…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui