Một Hồi Mộng


Đại điện Thái Sơ Tông...
“Mạnh Tông Chủ! Lần này Tú Nhi đến đây trước là xin chia buồn cùng Thái Sơ Tông sau là muốn biết một số chuyện về Ma vật ngày đó, không biết Mạnh tông chủ có thể cho Tú Nhi biết đều gì không?”
Thì ra cô gái đến bái kiến chính là Hiên Viên Tú Nhi, ngày đó sau khi Vũ Gia tộc rút đi để lại cô trong căn phòng đó suýt bị tên biến thái hạ độc thủ nàng đã nán ở lại vài ngày xử lý chuyện Thành Chủ.
Tuy nhiên nàng đã phát hiện mấy gia tộc ở đây đều là hạn cáo già mỗi câu nói đều đào hố sâu vạn trượng cho nàng nhảy xuống vì trán đêm dài lắm mộng nên đã lợi dụng chuyện của bọn người Lâm Tín Trung một mình rời đi.
“Đa tạ công chúa đã quan tâm! Chuyện ma vật ta không biết gì cả, ngày đó Thái Sơ Tông bị tập kích đến cuối cùng sắp duyệt vong thì Ma Vật đó xuất hiện trên người của vị đệ tử này, nếu Công Chúa muốn biết thì có thể hỏi hắn thử” Mạnh Thiên Uy vừa nói vừa chỉ về phía một gã thiếu niên,
Hiên Viên Tú Nhi nhìn theo cách tay của Mạnh Thiên Uy liền phát hiện một gã thiếu niên khuôn mặt tuấn tú nàng vừa nhìn liền có thiện cảm liền nói:
“ Ngươi có thể nói cho ta biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Tuy nhiên gã thiếu niên không đáp trả lời của nàng mà chỉ nhìn nàng một cách chăm chú, Mạnh Lệ Nương nhìn hắn như thế liền không nhịn được mà cú vào đầu hắn một cái kêu rõ to.

Cú đánh này làm cho gã thiếu niên giựt mình ôm đầu nói:
“Lệ Nương ngươi làm gì thế?”
Thế nhưng khi hắn ngẩn đầu lên liền phát hiện có mấy chục con mắt đang nhìn mình làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.

Sỡ dĩ hắn có biểu hiện kỳ lạ như thế là bởi vì Hiên Viên Tú Nhi cực kỳ giống một người, người mà suốt cuộc đời này hắn muốn một lần nữa gặp lại.


Từ ánh mắt, giọng nói cho đến dáng người kể cả cái chớp mắt đều giống nhau như đúc nên lúc nảy hắn nhìn nàng trong rất suy mê.
Nếu không phải Mạnh Lệ Nương gõ vào đầu hắn thì có lẻ hắn đã làm ra chuyện ngốc nghếch gì đó rồi tỷ như chạy lại ôm nàng chẳng hạng.
“Tiểu Vũ! Công Chúa hỏi ngươi còn không mau trả lời!”
“Vừa rồi công chúa hỏi gì? Có thể nhắc lại cho thần được không?” Vũ Tiểu Vũ nghe Mạnh Thiên Uy nói liền nhìn công chúa hỏi,
Hiên Viên Tú Nhi nhìn biểu hiện của hắn hơi cảm thấy thất vọng một chút hảo cảm trước đó liền bay sạch không còn dấu vết nàng nhắc lại câu hỏi một lần nữa:
“Ta muốn biết chuyện ngày hôm đó, ngươi có thể nói cho ta nghe được không?”
“Thú thật công chúa! Ngày hôm đó thần trọng thương nằm một chỗ không biết gì, đến khi tỉnh lại đã là ngày thứ ba của cuộc tập kích rồi nên không biết nói với công chúa như thế nào cho phải”
“Ngươi có phát hiện cơ thể mình có đều gì thay đổi không, chẳng hạn như tu vi, thức hải hay là đan điền có vật gì xâm nhập hay không?”
“Hồi bẩm công chúa, từ hôm tỉnh dậy đến giờ thần không thấy cơ thể có đều gì kỳ lạ?”
“Ngươi có chắc không?”
“Chắc chắc!”
Vũ Tiểu Vũ vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt của Hiên Viên Tú Nhi tựa như muốn khẳng định với nàng là hắn không nói dối, tuy nhiên hàng động này của hắn chính là một hàng động ngủ xuẩn.
Vì khi ánh mắt của ánh tiếp xúc với ánh mắt của Tú Nhi, hắn liền cảm thấy thức hải của mình có thức gì lướt qua.
“Cmn! Ảnh tiện nhân đó thật là xảo huyệt, chỉ một hai lời nói liền cho ta rơi vào tròn không biết nàng ta có phát hiện ra Ma Thần Ướt Nguyện Ngọc hay không?!”
Rất nhanh câu hỏi của hắn đã có câu trả lời vì lúc này Hiên Viên Tú Nhi đã hướng Mạnh Thiên Uy nói:
“Đa tạ Mạnh Tông Chủ đã hợp tác!”

“Công Chúa ngài khách khí quá rồi! Đây là đều ta phải làm mà thôi không biết câu trả lời của gã đệ tử này, ngài có vừa ý hay không?”
“Ta đã tìm được câu trả lời cho phụ hoàng rồi!”
“Không biết Công Chúa còn có chuyện gì gấp không nếu không có thì ở lại Thái Sơ Tông vài ngài để ta tận lòng hiếu khách!”
“Cũng không có việc gì gấp! Chuyện cần làm đã làm xong nên ở lại Quý Tông một hai hôm cũng được thôi!”
“Như vậy thì quá tốt! Người đâu mau sắp xếp chỗ nghĩ ngơi cho Công Chúa!”
Mạnh Thiên Uy vừa dứt lời thì một gã đệ tử đã tiếng lên thủ thế mời Hiên Viên Tú Nhi nhanh chóng rời đi tuy nhiên chân vừa bước ra khỏi cửa thì nàng đột nhiên quay lại nói:
“Xấu hổ quá! Tự nhiên quên mất chuyện chính, đây là thiệp mời Phụ Hoàng gửi đến quý tông”
“Vèo”
Một tấm thiệp màu vàng nhanh chóng bay về phía Mạnh Thiên Uy đối với thái độ của nàng thì Mạnh Thiên Uy chẳng mấy quan tâm, đợi cho Hiên Viên Tú Nhi khuất bóng lão liền mở ra xem.

Lúc này một hư ảnh màu vàng kim hiện lên nói:
“Mạnh Thiên Uy đã lâu không gặp!”
“Chúng thần bái kiến bệ hạ”
“Được rồi! Miễn lễ!”

“Bệ hạ đại giá quan lâm không biết có việc gì hay không?”
“Haha! Điểm hẹn lại lên Đại Hội Tông Môn đã đến kỳ hạn nên ta đích thân mời Thái Sơ Tông tham dự”
“Cái này!....”
“Ta hiểu cái khó của Thái Sơ Tông lúc này nhưng ta hi vọng các ngươi có thể đến, được chứ!”
“Thái Sơ Tông tuân mệnh”
“Tốt như vậy mới phải!”
Hư ảnh vừa dứt lời thiệp mời màu vàng lập tức thành tro bụi sau đó một chiếc lệnh bài nhỏ bằng hai lóng tay rơi xuống trong tay của Mạnh Thiên Uy, lúc này bọn họ lại đồng thanh hô:
“Cũng tiễn thánh giá!”
Ngay khi hư ảnh biến mất, tất cả mọi người đứng lên và an tọa trên những chiếc ghế ở đại điện, Mạnh Thiên Uy nhìn mấy người có mặt ở đây một lượt rồi nói:
“Nhưng các ngươi đã nghe, Đại Hội Tông Môn lại sắp diễn ra vốn ta dự định kết thúc Đại Hội Thường Niên sẽ chọn ra một đội hình tiêu biểu để tham gia nhưng Thái Sơ Tông lại gặp phải tập kích cho nên ta đã tính không tham gia nhưng bệ hạ đã gửi thư mời nếu không đi sẽ mang tội các ngươi nói xem nên phái ai đi?”
“Theo tình hình hiện tại cũng chúng ta kiếm một đội hình năm người tham dự quả thật khó khăn tuy năm nào chúng ta cũng không có thứ hạng tốt nhưng cũng không thể phái một đội hình làm mất mặt được” Trần Thoái Thương là người đầu tiên lên tiếng ngay sao đó chính là Mạnh Lệ Nương:
“Theo ta thì phái tỷ muội Lý Mộng Trinh, Vũ Tiểu Vũ , Dương Tiếu Dung và Hoa Tiểu Lệ đi là được rồi ta sẽ dắt đội”
“Mạnh trưởng lão người làm như vậy là không được! Nhìn tổng thể thì đội hình này đều là người của Vũ Sát Phong, ngươi....” Tá Điền còn chưa nói xong đã bị Mạnh Thiên Uy các đứt,
“Điền Trường Lão! Lúc nãy ta đã nói hủy bỏ bốn phong ngươi không nghe sao, bây giờ là thời kỳ quan trọng chúng ta phải đoàn kết chứ không phải chia rẻ, nhìn tổng thể đội hình Mạnh trưởng lão đều nghị ta thấy cũng khá hợp lý, nếu ngươi thấy không hợp lý có thể thay đổi nhưng ba người Lý Mộng Trinh, Dương Tiếu Dung và Vũ Tiểu Vũ thì không đổi được!”
“Ta cũng nhất trí với Tông Chủ, ba người đó là nồng cốt không thể thay đổi được!”
Mạnh Thiên Uy vừa dứt lời thì Diệu Thủ Hoa cũng lên tiếng đồng ý với lão, Trần Thoái Thương thấy hợp lý nên cũng tán thành, Tá Điền thấy vậy liền nêu lên ý kiến:
“Theo ta thì nên đổi Hoa Tiểu Lệ thành Mã Chí Huy, muội muội của Lý Mộng Trinh thành Thái Văn Đán”
“Hừ! Điền trưỡng lão người có biết thể thức thì đâu của Đại Hội Tông Môn là gì không mà thêm hai kẻ không thể chiến đấu vào?” Mạnh Lệ Nương nghe hai cái tến đó liền nộ khí nói,

“Mạnh trưởng lão! Hai người này tuy không thể chiến đấu nhưng nói về dược lý bọn họ khá là kiệt xuất có thể hỗ trợ cho ba người Lý Mộng Trinh với lại tu vi của bọn nó cũng không phải là thấp cũng bước vào trúc cơ rồi, cốt linh lại không vượt quá quy định vì sao lại không được?”
“Hừ! Theo thể thức thi đấu những lần gần đi đầu chia làm ba mục, đơn đấu, đội đấu và tập thể đấu với đội hình này chưa ra sân đã thấy thua hai trận rồi thì làm gì tiến vào sâu được?”
“Không phải nói chỉa là tham gia cho có lệ thôi hay sao ngươi quan trọng quá vấn đề làm gì đây là cơ hội cho hai đứa nó phát triển ngươi như thế nào lại không giúp đỡ bọn nó mà lại gạt bỏ?”
“Ngươi...!”
“Được rồi! Điền trưởng lão nói có lý mà Mạnh Trưởng lão nói cũng có lý nhưng với tình thế trước mặt nếu theo lão điền thì ta e Thái Sơ Tông khó có cơ hội tuyển thêm đệ tử vào năm tới!” Trần Thoái Thương thấy hai người lời qua tiến lại liền lên tiếng,
Lúc này Mạnh Thiên Uy, đội nhiên nói:
“Vũ Tiểu Vũ, ngươi bây giờ đã là Thủ Tịch đệ tử lại có tư cách kế nhiệm vị trí tông chủ ngươi thử nêu ý kiến của mình xem?”
“Bấm tông chủ! Nếu theo đệ tử thì phương án của Mạnh trưởng lão là hội lý nhất, hai người Hoa Tiểu Lệ ở Vũ Sát Phong nổi tiếng là thiện chiến lại am hiểu kỹ thuật chiến đấu nếu như để bọn họ tham gia thứ hạng của chúng ta có thể thay đổi, chỉ cần chúng ta thể hiện mạnh mẻ thì đợi tuyển chọn đệ tử tiếp theo rất có thể sẽ có nhiều nhân tài chọn Thái Sơ Tông, còn cách của Điền trưởng lão thứ cho đệ tử nói thẳng trăm đều xấu không có lợi”
“Hừ, Tiểu bối vô tri người thì biết cái gì? Cái gì mà trăm đều xấu? Bọn nó là nhân tài luyện đan chỉ cần tông chủ cho bọn nó cơ hội này ta tin rằng sau này chúng ta chỉ cần luyện đan dược thôi cũng nổi danh trên đại lục?”
“Điền trưởng lão ngươi mắng Vũ Tiểu Vũ là vô tri thì lời ngươi vừa nói không khác gì hắn nếu so về đan dược lại có thể qua Ma Đan Tông còn có ngươi làm như vậy là đi ngược lại lịch sử huy hoàng của Thái Sơ Tông rồi?” Mạnh Lệ Nương thấy Tá Điền mắng Vũ Tiểu Vũ liền giống như con gà mái bảo vệ con tức giận nói,
“Được rồi! Hai ngươi đừng cải nhau nữa nếu như không thể thương lượng thì chúng ta cứ biểu quyết thôi, ở đây có sáu ngươi nhưng bảo ta ra thì vừa đủ có thể phân thắng thua, bây giờ ai đồng ý với phương án của Điền trưởng lão thì dơ tay?”
Mạnh Thiên Uy thấy cứ tiếp tục như vậy thì không biết bàn tới khi nào liên chọn cách biểu quyết tuy nhiên lúc này chỉ có một mình Tá Điền dơ tay mà thôi.

Hiển nhiên kết quả như vậy đã phân rõ thắng thu nên Mạnh Thiên Uy không cần nói gì thêm liền quyết định đội hình tham gia là Lý Mộng Trinh, Vũ Tiểu Vũ, Dương Tiếu Dung, Hoa Tiểu Lệ và Lý Thu Trinh.
“Tốt! Các ngươi có thể giải tán hi vọng sau khi ta bế quan đi ra Thái Sơ Tông đã có một diện mạo mới”
“Đã rõ!”
Mấy người Trần Thoái Thương sau khi hô to liền rời khỏi, nhưng vậy hội nghị lần đầu tiên sau khi Thái Sơ Tông bị tập kích kết thúc im đẹp, ngày mai Mạnh Thiên Uy vẫn sẽ bế quan đột phá cảnh giới, người chủ trì vốn dĩ là Vũ Tiểu Vũ liền đổi thành Trần Thoái Thương bởi vì Vũ Tiểu Vũ bận phải tham gia Đại Hội Tông Môn nên không chủ trì được.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận