Một Hồi Mộng


Một ngày đẹp trời bình yên lại đến với Thái Sơ Tông, chỉ là chưa được bao lâu đã bị hai gã thiếu niên giống nhau như đúc phá vỡ bởi vì lúc này bọn họ đang đánh nhau với những đệ tử gác cổng của Thái Sơ Tông.
“Binh...Keng”
“Dừng tay! Các ngươi làm gì vậy? Không phải chúng ta không cho các ngươi vào nhưng quy tắc phải đợi chúng ta thông báo lên trên cho dù các ngươi là người của Hiên Viên Tông thì cũng không là ngoại lệ!”
Một gã thiếu niên đánh bay một gã đệ tử của Thái Sơ Tông lên tiếng nói:
“Hừ! Đã biết chúng ta là người của Hiên Viên Tông mà các ngươi còn dám ngăn cản ngại mình sống quá lâu đúng không? Nói đến phép tắc thì chúng ta chính là phép tắc đây!”
“Đúng vậy! Chúng ta chính là phép tắc, mau cút sang một bên đi!”
Gã thiếu nhiên còn lại cũng tiếp lời chiêu thức càng ngày càng hung hiểm đúng vào lúc mấy gã đệ tử không trụ được nữa thì một người xuất hiện vung tay gạt đi thanh kiếm đang chuẩn bị đâm vào một đệ tử Thái Sơ Tông bên cạnh đó người này cũng tặng cho hai người này mỗi người một chưởng xem như là giáo huấn, hắn còn không quên nói giọng mỉa mai:
“Đệ tử của Hiên Viên Tông quả nhiên uy phong không xem ai ra gì cho dù Hiên Viên Tư Đồ có đến đây bái kiến cũng phải đợi ở đây chừng nào Tông Chủ cho phép vào mới được vào, bọn nhãi nhép các ngươi nghĩ mình là ai?”
“Ngươi...!” Một trong hai gã thiếu niên nghe ngươi đó nói vậy liền nổng máu xung thiên muốn lên tiếng phản bát thì gã thiếu niên còn lại ngăn cản đồng thời hắn cũng ôm quyền nói:
“Tiền bối!Ngài làm như thế là không đúng rồi, chưa nói đến việc đúng sai! Ngươi thân là người có tuổi, hậu bối giao lưu với nhau ngươi ra tay như thế có đáng mặt tiền bối hay không? Với lại bọn ta đến đây là tìm Hiên Viên Tú Nhi bọn chúng ngăn cản bọn ta vào trong tìm người là như thế nào, ngài có thể giải thích cho ta rõ không?”
Thì ra hai người này chính là hai huynh đệ Lâm Tín Trung sau khi Hiên Viên Tú Nhi tức giận bỏ đi bọn chúng đã ở lại trừng phạt những người gây chuyện rồi ngày đêm chạy đến Thái Sơ Tông.
“Hừ! Miệng lưỡi cũng sắc bén lắm! Nhưng ngươi chớ đắc ý những gì bọn ngươi làm đều đã được ta ghi lại rồi để ta xem Hiên Viên Tông sẽ giải thích cho ta rõ hay là ta phải giải thích cho các ngươi rõ, đừng tưởng các ngươi là đệ tử của Hiên Viên Tông thì phách lối!”
“Lão già khốn kiếp mau giao nó ra đây không thì đừng trách bọn ta ác độc!” Lâm Tín Trung nghe hắn nói vậy liền tức giận nói,
“Haha! Tiểu bối vô trí ta cũng không đôi co với các ngươi làm gì chuyện hôm nay các ngươi náo loạn ở đây ta sẽ bấm báo tông chủ, các ngươi muốn tìm Hiên Viên Tú Nhi thì về Hiên Viên Tông mà tìm, ngày hôm qua công chúa đã rời khỏi đây rồi, mời các ngươi về cho!”
Hai người Lâm Tín Trung nghe vậy liền đổ mồ hôi hột nhưng thực lực không bằng người đó nên cũng cam chịu rời đi trong lòng không khỏi tự trách bản thân mất kiên nhẫn, ngày đó Hiên Viên Tú Nhi rời đi khiến cho hai người lòng như lửa đốt lúc nào cũng muốn gặp nàng để giải thích nên ngày hôm nay mới lỗ mãng như vậy càng nghĩ hai người càng cầu khẩn chuyện này đừng tới tai Hiên Viên Tư Đồ nếu không bọn họ sẽ bị lột da mất.....
Ở thời điểm bọn họ đang lo lắng sầu mi thì cũng có một người đang mang tâm trạng như vậy người này chính là Hiên Viên Tú Nhi, kể từ ngày nàng và Vũ Tiểu Vũ so chiêu đến nay nàng luôn sầu mi không vui lúc nào cũng than ngắn thở dài.
“Trời ơi............! Sao lại có thể như vậy được rõ ràng hắn chỉ là một gã Trúc Cơ vì sao mình không thể đánh bại hắn còn để cho hắn lăng nhục!”
Hôm đó trước khi nàng bất tỉnh, nàng chỉ nhớ là hắn ngã trên người nàng mặt thì úp vào giữa hai cái bánh bao trắng của nàng nhưng sao khi nàng tỉnh dậy thì thấy mình xuất hiện trên chiếc giường của một cô gái ngươi này chính là Mạnh Lệ Nương.
Sau khi này tỉnh lại liền tức giận đi tìm Vũ Tiểu Vũ định giết hắn nhưng mỗi lần so chiêu với hắn nàng đều ăn thiệt thòi lại không làm gì được hắn, qua một phen tìm hiểu nàng mới biết được hắn căn bản là một tên thối tha có thực lực.
Nữ đệ tử trong tông không ai là không sợ hắn, nghe nói Thủy Tiên người có thực lực mạnh mẻ còn không dám so chiêu với hắn trong đợi tỷ võ vừa rồi.

Tuy nhiên nhiêu đó cũng không thể ngăn cản Hiên Viên Tú Nhi tìm hắn báo thù, bản tính ương bướng tự kiêu không cho phép nàng khuất phục hắn nên mấy ngày ở lại đây nàng đều tìm hắn giao thủ.

Mỗi lần rời đi quần áo không bao giờ lành lặn, da thịt trên cơ thể đều để lại dấu tay của Vũ Tiểu Vũ có lần nàng suýt thất thân với hắn khi vật lộn trong tình trạng của hai đều thỏa thân.

Mãi đến kia nàng tìm đến hắn thì phát hiện hắn đã lên đường tham gia Đại Hội Tông Môn thế là nàng cũng không từ mà biệt miệt mài đuổi theo hắn cho đến hôm qua mới đuổi kịp.
“Oan nghiệt mà! Hôm đó vì sao lại tìm hắn vào lúc giữa đêm cơ chứ! Để giờ bản thân vướng vào cảm xúc chết tiệt này, sống thì mang nhục mà chết thì có lợi cho hắn quá!”
Nàng ngẫm nghĩ rời lại thở dài:
“Haiz! Trách bản thân mình thôi, quá tự phụ vào thực lực nên mới lật thuyền trong mương lần này về tông mình phải bế quan tu luyện trả lại mối nhục hôm nay, à mối nhục mấy hôm nay mới đúng!”
Đúng vào lúc nàng miên man trầm tư thì một giọng nói cất lên:
“Lên đường thôi Công Chúa!”
“Ta biết rồi! Mạnh Trưởng Lão”
Hiên Viên Tú Nhi đứng lên đáp lời Mạnh Lệ Nương rồi bước đi, trước mặt nàng lúc này có sáu người năm nữ một nam, sáu người chờ Hiên Viên Tú Nhi bước đi thì mới di chuyển theo.
Khi Hiên Viên Tú Nhi lướt qua Vũ Tiểu Vũ liền lờm hắn một cái khuôn mặt dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Mạnh Lệ Nương thấy vậy liền véo Vũ Tiểu Vũ một cái truyền âm nói:
“Công phu tán gái của ngươi lại thêm một bậc rồi, cả công chúa mà ngươi cũng húp được.

Nghe đồn nàng tính tình cũng không phải thiện lành gì mà ngươi có thể đè lên ngươi nàng mà vẫn còn sống thì hiểu rồi hén!”
“Nương tử ngươi nói gì thế! Hôm đó ngươi không đến không chừng ta bị ả thiến rồi chưa húp gì!”
“Lại nói điêu! Mấy ngay trước ngày chả tìm ngươi cho ngươi bổ mắt, nàng mà không thiến ngươi thì ta cũng thiếp cho đỡ phiền”
“Là do nàng chứ bộ! Tối hôm đó ta có hẹn với nàng mà, ai biết sao ả ta lại đột nhiên đến, ta chỉ là nhầm lẫn nên sờ nàng ta có một chút, có vậy thôi mà ả làm phiền ta mấy ngày.”
“Thế là do ta à? Nữ nhân nhà người ta ngươi muốn sờ là sờ à?”
Mạnh Lệ Nương nói tới đây thì đưa tay vặn ở một bên sườn của Vũ Tiểu Vũ làm hắn đau nhói nhưng lại không dám lên tiếng,
“Không phải do phu nhân là do tiểu nhân, tiểu nhân lỡ lời mong phu nhân lượng thứ”
Hắn nói đến đây mắt lướt một vòng thấy không ai quan tâm đến hai người bọn họ liền ôm Mạnh Lệ Nương vào lòng thơm má.

Tuy nhiên lúc này cả năm nữ nhân phía trước đều đột nhiên đỏ mặt có thể thấy hành động của hắn đều nằm trong tầm mắt của bọn họ, ai này đều mắng thầm trong lòng.
“Vô sĩ”
“Hạ Lưu!”
“Bỉ Ổi”
“Vô liêm sĩ!”
“Đê tiện mà! Mấy nay tối nào cũng âm ỉ thì cũng thôi đi giờ đến ban ngày ban mặt mà cũng như vậy có để cho người ta nữa sống không?”
Mạnh Lệ Nương thấy hắn to gan như vậy liền lườm hắn truyền âm nói:
“Ngươi không nghe lời tối nay đừng có vào lều của ta!”
“Oan cho ta quá! Có ai nhìn thấy gì đâu!”
“Hừ! Tự nhìn đi!”
Mạnh Lệ Nương nói xong nhanh chóng rời đi nhập bọn với năm người còn lại bỏ một mình Vũ Tiểu Vũ lẻ loi bước phía sau đi được một đoạn thì hắn buồn chán đưa mắt nhìn mấy cô gái một lượt, sau đó ánh mắt hắn dừng lại nhìn chăm chú vào mông của sáu người bọn họ chảy nước miếng trong đầu lại thầm khen.
“Đúng là diễm phúc mà! Mạnh Lệ Nương được mình tới tắn mông nhìn ngon lành thì cũng thôi đi, đằng này Hoa Tiểu Lệ hay là Lý Thục Trinh cả bọn sáu người đều ngon như nhau tuy là mỗi bờ mông là một vẻ nhưng nhìn độ nảy cùng đàn hồi của chúng thật muốn sờ một lần cho biết à!”
Trong lúc Vũ Tiểu Vũ nhìn mê mẩn đến chảy cả nước dãi thì Dương Tiếu Dung đột nhiên quay người lại nhìn hắn nói:
“Vũ Sư huynh! Ở đây người và Mạnh Trưởng Lão là hai người có thực lực trước nên phiền ngươi dẫn đầu mở đường còn Mạnh Trưởng Lão đi cuối cùng được không?”
“Được! Cứ theo lời Dương Sư tỷ sắp xếp!” Vũ Tiểu Vũ bán tín bán nghi bước qua sáu người bọn họ thầm để ý liền phát hiện ngoài Mạnh Lệ Nương ra thì mặt ai cũng ngượng ngùng “Cmn! Không phải chứ mấy người này mắt mọc sau lưng à!”
Đợi cho Vũ Tiểu Vũ đi đoạn một đoạn thì Dương Tiếu Dung mới thở ra một hơi nhìn Mạnh Lệ Nương nói:
“Xin Mạnh Trưởng Lão thứ tội cho đệ tử vì tự ý sắp xếp nhưng để hắn đi phía sau đệ tử cảm thấy không được thoải mái cả ngươi cứ nhưng đang trần truồng trong mắt hắn nên mới cả gan làm như vậy!”
“Không sao! Hắn như thế nào ta biết nếu hắn dám quấy rầy cái ngươi cứ nói với ta một tiếng ta sẽ xử lý hắn!”
Mạnh Lệ Nương nghe nàng nói vậy liền tỏa thái độ bởi vì trước khi nàng qua lại cũng Vũ Tiểu Vũ, mỗi lần nàng gặp hắn đều bị ánh mắt của hắn sát thương làm cho thở không nổi.
Mấy nữ nhân nghe Mạnh Lệ Nương đòi trừng phạt Vũ Tiểu Vũ liền lắc đầu không cho là đúng “Không biết là ngươi trừng phạt hắn hay là hắn trừng phạt ngươi đây?” đương nhiên lời này cũng chỉ có thể để trong lòng mà thôi bởi vì không có ai ở đây có can đảm đứng trước mặt Băng Diện Sát Lang mà nói như vậy chứ, mặc dù Hiên Viên Tú Nhi có can đảm nhưng nàng cũng ngại vì da mặt nàng quá mỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui