“Ầm..Ầm..!”
Ở một khu rừng vắng vẻ nào đó, lúc này lại có hai người nam nữ đang đánh nhau, người nam trong tú tuấn cường tráng còn người nữ thì lại xinh đẹp diễm lệ, họ đánh được vài chiêu thì người nam đột nhiêu quay đầu chạy trốn, làm cho người nữ rất tức giận lên mắng:
“Hổn đản! Đứng lại cho ta! Bình thường không phải ngươi uy phong lắm à! Sao bây giờ lại chạy như một con cẩu thế?”
“Ngươi điên chứ ta không có điên! Còn lâu ta mới đứng lại!”
Người nữ nghe hắn nói vậy thì rất tức giận, đột nhiên phát lực nhanh chóng thu hẹp khoảng cách tuy nhiên người nam cũng không phải dạng vừa thấy người nữ càng lúc càng gần liền dùng bộ pháp trong rất ảo diệu chỉ một hai bước là khoảng cách lại giai tăng, mắt thấy bóng lưng của hắn sắp biến mất, người nữ gấp gáp nói:
“Vũ Tiểu Vũ! Ngươi được lắm! Để ta xem ngươi chạy được bao lâu!”
“Hừ! Ta cũng chống mắt lên xem ngươi kiên trì được bao lâu! Xú bà nương có ngon thì đuổi theo”
“Được! Hiên Viên Tú Nhi ta hôm nay không giết được ngươi thề không làm người!”
Thì ra hai ngươi này chính là Vũ Tiểu Vũ và Hiên Viên Tú Nhi.
Hôm nay, bảy người vẫn sinh hoạt như thường lệ, tối đến liền chui vào bốn chiếc liều để nghĩ ngơi, một chiếc của Mạnh Lệ Nương và Vũ Tiểu Vũ, một chiếc của tỷ muội Lý Gia, một chiếc của Hiên Viên Tú Nhi và một chiếc của hai người còn lại.
Đến giữa đêm, Vũ Tiểu Vũ sau khi mây mưa với Mạnh Lệ Nương cả hai người đầy môi hôi hơi khó chịu nên quyết định kiếm một chỗ để tắm rửa, tất nhiên vì tránh việc ngượng ngùng với mấy người còn lại Mạnh Lệ Nương sẽ không tắm cùng một chỗ với Vũ Tiểu Vũ.
Khi đó Hiên Viên Tú Nhi, trằn trọc mãi không ngủ được cũng phát hiện ra chuyện này và cảm thấy cơ hội báo thù đã đến nên rình mò đi theo vì tránh cho Vũ Tiểu Vũ phát hiện nàng đã dùng pháp bảo ẩn dấu khi tức của mình.
Sau khi nàng thấy Vũ Tiểu Vũ đang ngâm nga một bài hát nào đó trông rất vui vẻ tựa như không phát hiện ra sự hiện diện của mình, nàng liền lấy ra thanh kiếm chém về phía Vũ Tiểu Vũ.
Tuy tốc độ ra chiêu của nàng rất nhanh nhưng tốc độ né chiêu của Vũ Tiểu Vũ cũng không kém bên cạnh đó hắn bất chấp mình đang trong tình trạng thỏa thân đánh ra một quyền.
Tuy nhiên quyền này chưa đánh ra hắn lại phải thu hồi vì Hiên Viên Tú Nhi lúc này lại chém một kém tới, hắn không dám đánh cuộc mức độ dẻo dai của da thịt nên đành phải rút quyền về.
Đồng thời chân cũng đá lên mục tiêu chính là bờ mông của Hiên Viên Tú Nhi đương nhiên mục đích này của hắn không thể đạt được vì Hiên Viên Tú Nhi lúc này đã bắt quyết đánh ra một chưởng.
Bởi vì chưởng này ở cự ly quá gần cộng thêm tốc độ ra chiêu của Hiên Viên Tú Nhi nên Vũ Tiểu Vũ ngay lập tức bị đánh bay đi, hắn cũng thuận theo đà đó mà bỏ chạy bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ thua.
Chính vì vậy lúc này mới xảy ra chuyện rượt đuổi dở khóc dỡ cười như vậy, âm thanh đánh nhau của bọn họ lúc này cũng thu hút sự chú ý của năm người còn lại tuy nhiên khi bọn họ phát hiện ra sự việc liền lặng lẽ rời đi.
Một là bọn họ không muốn bẩn mắt nhìn Vũ Tiểu Vũ thỏa thân hai là bọn họ quả hiểu chuyện này khi ở Thái Sơ Tông bọn họ đã không ít lần chứng kiến Hiên Viên Tú Nhi đánh nhau với Vũ Tiểu Vũ.
Hiên Viên Tú Nhi đuổi theo một đoạn thì không còn cảm nhận được khí tức của Vũ Tiểu Vũ hiện hữu nàng liền cảnh giác tập trung cao độ bởi vì thủ đoạn đê tiện của Vũ Tiểu Vũ nàng đã không ít lần lãnh giáo và chịu thiệt thòi.
Nàng vừa bước chầm chậm vừa lên tiếng:
“Tên Dâm Tặc! Ngươi mau lăn ra đây nộp mạng! Ta biết ngươi đang ở đây đừng có hòng qua mắc được ta!”
Tuy nhiên đáp lại lời của nàng chính là sự im lặng mặc cho nàng nói như thế nào hắn cũng đều không có lên tiếng tựa nhiên hắn thật sự không có ở đây.
“Tên khốn đó nhất định là ở đây! Với địa hình dễ thủ khó công như thế này hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội phục kích tốt như vậy được? Rốt cuộc hắn làm như thế nào mà một chút khí tức cũng không lưu lại?”
Đúng vào lúc này đột nhiên nàng nghe được tiếp xột sạc phía sau một thân cây ngay lập tức nàng vùng một kiếm chém vào đấy thân cây đỗ xuống nhưng lại không thấy bóng dáng của Vũ Tiểu Vũ đây trong đầu nàng hiện lên hai chữ “Nguy Rồi!”
Và không để nàng đợi lâu, một bóng người từ phía sau ập đến, một chưởng đánh văng thanh kiếm trên tay của nàng, một tay kéo tay còn lại của nàng ra sau khóa lại một tay để ở cổ nàng sau đó Vũ Tiểu Vũ kề sát vào tai của Hiên Viên Tú Nhi rồi nói :
“Công Chúa! Ta với ngươi nước xong không phạm nước giếng vì sau cứ tìm ta kiếm chuyện có phải yêu ta rồi không?”
Hiên Viên Tú Nhi ngay lập tức hơi rùng mình vì hơi thở của hắn phả vào tai của mình nàng có chút khó khăn nói:
“Dâm tặc! Ngươi nói mà không ngượng mồm à, nước xong không phạm nước giếng vậy trinh tiết của ta bị ngươi vấy bẩn thì tính sao? Hiên Viên Tú Nhi ta cả đời này ai còn thèm lấy nữa?”
“Này! Cô đừng có ngang ngược như vậy được không ta lấy trinh tiết của Cô hồi nào?”
“Dâm Tặc! Dám làm không dám nhận, hôm đó ngươi cũng.....Dâm Tặc! Hổn Đản ngươi ngươi....đê tiện!”
Hiên Viên Tú Nhi đang nói thì đột nhiên cảm nhận được tay trái của mình có thứ gì đó vừa mềm vừa cứng lại nóng chạm vào nàng ngay lập tức biết đó là gì miệng không ngừng chửi.
“Công Chúa! Này là quả báo của ngươi đó, ai biểu ngươi lựa lúc ta không mặc gì mà tập kích, giờ tự mà gánh lấy hậu quả”
“Vũ Tiểu Vũ! Ngươi chớ đắc ý, mối nhục ngày hôm nay ta nhất định sẽ trả”
“Hahaha! Công Chúa giữ chút hơi sức đó mà lát hưởng thụ đi!” Vũ Tiểu Vũ vừa cười vừa nói,
Tay kẹt cổ Hiên Viên Tú Nhi đột nhiên đưa xuống cở nút áo của nàng, từng nút từng nút được cỡ bỏ kỳ lạ thay nàng lại không phản khán hay là mắng chửi, cứ để mặc cho hắn hàng động thậm chí hắn đưa tay luồn vào chiếc yếm thêu hoa xinh đẹp xoa nắn ngực của mình, nàng cũng mặc kệ còn khẽ rên làm cho hắn hứng thú.
Vũ Tiểu Vũ cho là nàng đang chấp nhận số phận định tiến thêm một bước thì tay hắn đột nhiên có giọt nước rơi xuống, không biết từ lúc nào Hiên Viên Tú Nhi với bản tính kiên cường hai mắt đã đỏ hoe, nàng khóc.
“Ta biết! Nữ tử các cô luôn coi trọng trinh tiết nhưng tất cả chỉ là hiểu làm thôi vốn tất cả mọi chuyện chỉ hai chúng ta biết cô sau này thích ai cũng có thể lấy mà không cần phải gắt đến như vậy nếu cô muốn ta chịu trách nhiệm thì có thể nhưng mạng thì không thể cho cô được, ta về đây!”
Vũ Tiểu Vũ nói xong không đợi Hiên Viên Tú Nhi trả lời liền từ trong giới chỉ lấy ra một bộ y phận màu trắng mặc vào rồi rơi đi mặc cho Hiên Viên Tú Nhi đứng đây một mình.
Hiên Viên Tú Nhi dường như cũng chẳng muốn trả lời hắn vì kể từ lúc hắn rời đi đến giờ nàng chưa từng động đậy một lần kể cả y phục đang mặc nữa vời lộ hết xuân quang cũng không thèm chỉnh lại, nàng lúc này tựa như chết rồi vậy.
“Haiz!”
Đột nhiên lúc này có một tiếng thở dài vàng lên cùng lúc đó Vũ Tiểu Vũ đã đi rồi lại bổng nhiên xuất hiện nhanh chóng cài lại khuy áo cho Hiên Viên Tú Nhi rồi bế nàng lên rời đi không ngờ Hiên Viên Tú Nhi lại choàng tay vào cổ của hắn không những thế còn tựa đầu vào ngực hắn trong rất tình cảm.
Sau khi về đên lều của Hiên Viên Tú Nhi, Vũ Tiểu Vũ liền cẩn thận đặt nàng nằm xuống rồi đấp chăn cho nàng tới thời điểm này Hiên Viên Tú Nhi vẫn không hề có chút cảm xúc nào trong đầu nàng đang vướng bận với dòng suy nghĩ:
“Từ khi nào, mình không còn phản cảm với những lần đụng chạm của hắn, từ khi nào mình trở nên dâm đãng trong vòng tay của hắn như vậy....”
Hiên Viên Tú Nhi cứ thế suy nghĩ mãi cho đến khi nàng mở mắt ra vào ngày hôm sau mới chợt nhận ra tối qua mình ngủ như thế nào cũng chẳng nhớ được gì chỉ nhớ là Vũ Tiểu Vũ đưa nàng về mà thôi.
“Nếu đã không làm được gì người thì tha cho ngươi z!”
Hiên Viên Tú Nhi nghĩ như vậy liền đứng dậy ra ngoài, lúc này mấy người Thái Sơ Tông đang quay quần ngồi nói chuyện với nhau, thấy Hiên Viên Tú Nhi đến Mạnh Lệ Nương liền nói:
“Công Chúa! Người ăn một chút gì đi rồi lên đường trễ rồi!”
Hiên Viên Tú Nhi nghe Mạnh Lệ Nương nói thì mới nhận ra trời đã sắp trưa, nàng không ngờ mình lại ngủ ngon đến như vậy, khuôn mặt bất giác đỏ lên thần tình ngượng ngùng nói:
“Xấu hổ quá! Để các ngươi phải chờ kẻ lười biến như ta rồi”
Mấy người còn lại trừ Vũ Tiểu Vũ nghe vậy thì cười thầm trong bụng, ai chẳng biết tối qua Hiên Viên Tú Nhi và Vũ Tiểu Vũ đã làm gì, Vũ Tiểu Vũ còn gần sáng mới rời khỏi đó về lều của mình.
“Công Chúa! Người đừng khách khí!”
“Các ngươi đừng xem ta là công chúa, cứ xem ta là một người bình thường được rồi nếu lần sau ta không dạy các ngươi cứ gọi ta đừng làm lỡ hành trình! Đi thôi! Ta ăn dọc đường cũng được”
Hiên Viên Tú Nhi vừa nói vừa cầm một chiếc bánh lên rồi bước đi, sáu người Mạnh Lệ Nương nhìn Hiên Viên Tú Nhi chỉ biết lắc đầu không thôi, Vũ Tiểu Vũ thấy nàng như vậy cũng thở dài bước đến chiếc lều của nàng thu dọn đồ đạc.
Hiên Viên Tú Nhi đi một đoạn cảm thấy không đúng liền quay đầu nhìn lại thì phát hiện Vũ Tiểu Vũ đang thu dọn đồ đạc cho mình còn mấy người còn lại đứng nhìn thì khuôn mặt kiều diễm hiện lên vẻ xấu hổ, nàng ba chân bốn cẳng chạy lại giành lấy chiếc lều của mình rồi chạy như bay trong lòng thầm mắng:
“Chết tiệt! Hôm nay mình làm sao vậy nè!”