Kể từ hôm tập kích Vũ Tiểu Vũ không thành đến nay thái độ của Hiên Viên Tú Nhi đã thay đổi hoàn toàn, nàng không còn thể hiện mình chán ghét Vũ Tiểu Vũ nữa, đều này làm cho mấy người còn lại cảm thấy lạ lùng.
Chỉ có Mạnh Lệ Nương là người đã từng trải qua chuyện tương tự nên mạnh dạn suy nghĩ rằng Hiên Viên Tú Nhi đã bị Vũ Tiểu Vũ làm thịt, còn có đêm đó hắn mãi đến gần sáng mới trở về đều đó đã chứng minh suy nghĩ của nàng.
Mạnh Lệ Nương càng nghĩ lại càng cảm thấy đúng đắn nên lại véo vào eo Vũ Tiểu Vũ gằn giọng nói:
“Vũ Tiểu Vũ! Ngươi khai thiệt đi! Rốt cuộc ngươi và công chúa đã xảy ra chuyện đó rồi đúng không? Mấy ngày nay nàng ta trông lạ lắm.”
Vũ Tiểu Vũ bị nàng véo thì mặt nhăn lại, thần tình bắt đã dĩ nói:
“Khùng hả! Đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, thật sự không có chuyện gì mà! Hôm đó ta sáng mới về là vì ả bị đã kích nghiêm trọng mất đi nhận thức ta sợ ả có chuyện nên mới đợi ả ngủ say rồi rời đi chứ có gì đâu?”
“Đã kích nghiêm trọng? Không phải chuyện đó thì chuyện gì có thể đã kích nghiêm trọng? Chính vì vậy nên công chúa mới hết thái độ với ngươi? Bình thường kiểu gì nàng ta cũng liếc ngươi vài cái còn bây giờ từ nãy giờ vẫn say xưa nói chuyện với mọi người chả thèm liếc ngươi cái nào là vì sao?”
“Cái này sao ta biết được!”
“Không biết? Chẳng phải ta cũng như vậy sao?”
“Nàng và ả khác nhau đừng có đánh đồng!”
“Đúng rồi! Ta và công chúa....”
“Cứu mạng! Có ai không....” Đúng vào lúc cuộc nói chuyện đi vào tình huống xấu thì một tiếng kêu cứu thất thanh vang lên cắt đứt sự hạch tội của Mạnh Lệ Nương.
Nghe thấy tiếng kêu cứu, bảy ngươi nhanh chóng lao đi cùng lúc đó một nữ nhân tầm mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng trần truồng vừa chạy vừa kêu to phía sau nàng là bảy gã nam nhân cũng giống như nàng khỏa thân bộ dạng bỉ ổi thần tình dâm đãng đuổi theo.
Nữ nhân này chạy được vài bước thì lao vào ngực của một gã nam nhân đương nhiên nàng không phải rơi vào tay của bảy tên kia nên ôm chặt lấy hắn, gã nam này không phải ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ bởi vì hắn là người có bộ pháp nhanh nhất trong mấy người Mạnh Lệ Nương.
Bảy tên biến thái đuổi tới thấy cô gái nằm gọn trong lòng Vũ Tiểu Vũ liền mắng:
“Tiện nhân dâm đãng! Thì ra là muốn mỹ nam cơ bắp”
Bên canh đó một người trong số bọn họ lại quát lên:
“Ngươi là ai? Dám nhúng tay vào chuyện của Hấp Diêm trại bọn ta! Ngại mình sống quá lâu à?”
Vũ Tiểu Vũ không trời lời bọn chúng ngay mà đưa tay vỗ vào lưng cô gái ăn ủi rồi mới từ tốn đáp:
“Ta không biết Hấp Diêm trại các ngươi như thế nào và ta cũng không muốn biết, người này ta cứu!”
“Hừ! Để xem ngươi có thực lực đó hay không?”
Lúc này sáu người Mạnh Lệ Nương cũng đuổi đến vừa thấy bảy con lợn trần trụi liền đỏ mặt quay lưng đi mắng:
“Vô Sĩ...Đệ Tiện...”
Bọn người kia thấy vậy liền cười, nói:
“Haha! Lại có sáu nữ nhân xinh đẹp cộng thêm con bé đó nữa vừa đủ bảy người chúng ta, lần này đừng có mà giành nhau lại để nó chạy mất, huynh đệ lên!”
Vũ Tiểu Vũ thấy bảy người lao tới liền đưa cô gái trong ngực cho mấy người Mạnh Lệ Nương như cô gái sống chết không buôn liền tặc lưỡi ôm chặt cô gái, nói:
“Haiz! Các ngươi đã không biết sống chết thì ta tuyển các ngươi một đoạn vậy!”
Hắn vừa dứt lời thân ảnh liền biến mất đến khi xuất hiện một lần nữa đã là sau lưng bọn chúng rồi, Vũ Tiểu Vũ bung quạt phe phẩy nhìn sáu người bọn họ, nói:
“Đi thôi! Còn chờ gì nữa?”
Sáu người Lý Mộng Trinh ngơ ngác không hiểu chuyện gì xửa ra mà nói chính xác hơi là năm người bởi vì thần tình của Mạnh Lệ Nương lúc này quá là bình thường và nàng cũng là người đầu tiên tiến về chỗ của Vũ Tiểu Vũ.
Khi đi qua bảy con lợn nọc nàng dùng tay đẩy mỗi người một cái, kỳ lạ thay người nào cũng đổ gục xuống không một chút phản kháng nếu như ai tinh mắt sẽ thấy trên cổ của bọn chúng có một vết cắt đây là vết thương chí mạng.
Mấy người còn lại thấy vậy càng kinh ngạc hơn rốt cuộc Vũ Tiểu Vũ đã làm gì, bảy người này ít nhất cũng là Trúc Cơ Trung Kỳ cao nhất cũng là Trúc Cơ Viên Mãn không lý nào lại bị Vũ Tiểu Vũ một gã có tu vi Trúc Cơ giết nhanh như vậy.
Nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng năm người vẫn theo chân Mạnh Lệ Nương đi phía sau Vũ Tiểu Vũ.
Lúc này Vũ Tiểu Vũ đã lấy ra một bộ y phục đưa cho cô gái đang ở trong ngực nhưng làm cách nào nàng cũng không chịu buông hắn đến mấy người Mạnh Lệ Nương cũng không làm được.
Vũ Tiểu Vũ có chút tức giận nói:
“Rốt cuộc cô muốn như thế nào? Còn không chịu buông ra thì đừng có trách ta mạnh tay?”
“Các ngươi nhắm mắt lại đi! Ta không muốn bị các ngươi nhìn thấy!” Đến lúc này cô gái lần đầu tiên mở miệng chỉ là nghe lúc do của cô gái mấy người nữ nhân đều muốn té ngữa, chỉ vì không muốn bị ngươi ta nhìn mà nàng ta lại bất chấp đu bám một gã nhân đúng là vô lý.
Sau khi cô gái đó ăn bận chỉnh tề liền cấp tốc dẫn mọi người về nơi ở của mình, đó là một ngôi làng cách đây vài dặm.
Khi đến nơi bọn sơn tặc đã rời đi nhưng thảm cảnh ở đây lại làm cho người ta cảm thấy đau lòng vô cùng.
Khắp nơi đều là thi thể, nam nhân còn quần áo chỉnh tề nữ nhân thì tất cả đều không mảng vải che thân, thân thể của bọn họ đều có những tinh dịch màu trắng lưu lại.
“Bọn sơn tặc này đúng là cầm thú cũng không bằng, già trẻ lớn bé gì cũng đều bị bọn chúng ô nhục tuyệt nhiên không bỏ sót, lại còn không để cho bọn họ có đường sống tất cả đều giết sạch”
Mạnh Lệ Nương thấy thảm cảnh này nhịn không được nói, mấy cô gái còn lại cũng thể hiện vẻ mặt dồng cảm riêng Hiên Viên Tú Nhi lại nói thêm:
“Chuyện này Thành Chủ không quan tâm sao Diệu Linh?” Diệu Linh chính là cô gái được bọn họ cứu,
Diệu Linh nghe vậy thì, rưng rưng nước mắt nói:
“Chỗ này cách Thành Tao Đàn vài ngàn dặm, Thành Chủ lại là một kẻ ăn chơi trác tán không bao giờ chăm lo cho dân chúng, thôn trang xung quanh đây đều bị bọn sơn trại Hấp Diêm tàn sát cả, như các ngươi thấy đều là gian sát.
Hôm nay còn may không phải đoàn người của Tam đương gia Hồng Nương không thì nam nhân không chỉ bị giết thôi đâu còn bị gian nữa”
Vũ Tiểu Vũ đứng một bên nghe Diệu Linh nói lại hỏi:
“Diệu Linh! Dường như ngươi ở một mình nhĩ bởi vì lúc ngươi vào thôn việc trước tiên không phải đi tìm thi hài của người thân mà vẫn theo sát chúng ta”
“Ta lúc lên năm đã được gia đình bán đến Thành Tao Đàn làm nô cho Lương gia tộc mỗi năm đều được về thăm nhà một lần, mấy năm trước mẫu thân ta cùng hai vị đệ muội qua đời vì bị sơn tặc giết, lần đó Hấp Diêm Trại tiến vào may Phụ Thân ta bên ngoài k thì cũng bị giết rồi.
Vài ngày trước phụ thân ta mất nên về làm ma ai ngờ chưa vừa xong thì sơn tặc lại ập đến rồi may gặp được các ngươi”
“Hèn gì lúc cứu ngươi chả thấy ngươi gấp gắp dẫn bọn ta về cứu người!”
Diệu Linh nghe Vũ Tiểu Vũ nói vậy liền ngượng ngưng đỏ mặt:
“Không phải ta không muốn cứu bọn họ mà căn bản lúc ta chạy được khỏi đó thì Thôn Kim Ngưu này gần như bị giết sạch rồi chỉ còn mấy nữ nhân bị làm nhục thôi có về cũng không cứu kịp bọn này mỗi khi thỏa mãn xong là giết”
“Hấp Diêm Trại nằm ở đâu ngươi biết không?”
“Cũng không xa cách đây vài chục dặm trên đường đến Thành Tao Đàn sẽ gặp được phân trại của bọn chúng”
“ Nếu vậy ta sẽ tiện thể trừ hại cho dân không thể để tình trại như vậy xảy ra được!” Ngươi lên tiếng là Hiên Viên Tú Nhi,
“Một mình người đi lên đó có mà hiến xác cho bọn chúng hưởng lạc ý chứ tiêu diệt cái gì” Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói liền dội một gáo nước lạnh,
“Ngươi...” Hiên Viên Tú Nhi vừa thấy Vũ Tiểu Vũ ý kiến tức giận định nói nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị Mạnh Lệ Nương đánh gãy:
“Vũ Tiểu Vũ! Ngươi không định trừ hại cho dân sao?”
“Ngươi không phải không hiểu tính ta! Chuyện bao đồng ta không bao giờ làm cả?”
“Thế vừa nãy cứu con bé là vì sao?” Mạnh Lệ Nương gằn giọng nói,
“Đấy là do các ngươi lao định ta sợ các ngươi xảy ra chuyện nên đi theo thôi nếu không còn lâu ta mới cứu!”
“Nói như vậy chỉ cần bọn ta đi diệt cái trại khốn kiếp đó thì ngươi sẽ đi?”
“Cái này đương nhiên! Sáu ngươi các ngươi xinh đẹp như vậy để cho bọn chúng ăn chẳng phải là để cho heo ăn hoa thơm sao, có ăn cũng phải để ta ăn....!”
“Miệng chó không mọc được ngà voi!”
“Không danh Cuồng Dâm Tu Sĩ...”
Vũ Tiểu Vũ nói đến đây liền nhận được sáu đạo sát khí khinh người cùng những lời mắng làm cho hắn không kịp vuốt mặt, nói:
“Các ngươi không cần phải căn thẳng vậy đâu, ta nói nhầm ý mà!”
Dương Tiếu Dung nghe hắn nói vậy liền hừ lạnh:
“Hừ! Ngươi có ý gì bọn ta còn không hiểu ngươi sao? Ngày đầu rời sơn môn ai đã lén nhìn bọn ta tắm và bị phát hiện?”
“À! Cái này là hiểu làm thôi ta chỉ canh gác cho các ngươi?”
“Canh con mắt ngươi! Ngươi có tin là ta móc cặp mắt của ngươi vứt đi không?” Mạnh Lệ Nương thấy hắn ngụy biện liền nói,
“Mạnh Trưởng Lão! Ngài bớt giận! Ngài không thấy là chuyện chúng ta bây giờ nên làm là chôn cất bọn người này mà không phải là chì chiết ta hay sao?”
“Ngươi nói cũng đúng! Tội này ghi trạng ngày hôm nay ghi đó tối ta xử lý ngươi sao!”
Năm người vừa nghe nàng nói vậy khuôn mặt lại đỏ lên, Lý Mộng Trinh nhanh chóng khuyên nhủ bởi vì nàng hiểu như không ngăn lại thì tối nay tai của bọn họ chắc chắn sẽ bị hành hạ cả đêm:
“Mạnh Trưởng Lão! Hay là để vừa tông môn rồi xử lý hắn một lần cũng được mà chứ bây giờ đến khi trở về hắn còn phạm biết bao nhiêu lỗi lầm nữa.”
“Như vậy cũng tốt! Được rồi bắt tay vào việc thôi!”