Một Khắc Rung Động Cả Đời Vấn Vương


Vì công việc hôm nay của Chân Nam Nam chỉ đơn thuần là đọc văn kiện cũ nên cũng không quá tốn sức, đến buổi trưa Vũ Tiệp Dao cũng có đến rủ cô đi ăn cơm, nhưng cô đã từ chối.
Dù sao người ta cũng là thiên kim ngọc diệp, ăn cơm thì chắc cũng không ăn mấy món tầm thường, một người bình thường như cô làm sao có thể ăn theo được.
Cuối cùng Chân Nam Nam đã đến căn-teen của công ty để ăn cơm, ở đây cũng không ít người vừa nhìn thấy cô đã thích ngay.
Tuy cô không phải dạng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng không phải kiểu lạnh lùng ngự tỷ như chị Lam Hiểu, hay tiểu ngốc bạch ngọt như tiểu công chúa Vũ Tiệp Dao.
Nhưng vẻ đẹp của cô là sự nhu mì, đoan trang, dịu dàng, nụ cười ấm áp lại ôn nhu, tựa như chỉ cần nhìn cô là thấy ấm áp rồi, cô chính là hình mẫu lý tưởng cho vị trí bạn đời mà ai ai cũng ao ước.
Lam Hiểu nhìn thấy cô ăn một mình cũng đi đến ngồi với cô, sau đó lại nói:
- Quả nhiên là người được Tiêu tổng chú ý, bây giờ em nổi tiếng rồi đó.
Chân Nam Nam ngơ ngác, cô nổi tiếng cái gì?
Lúc này Lam Hiểu cũng "tốt bụng" đưa cho cô xem điện thoại, ở bên trong đó là một nhóm chat của các thành viên trong công ty, hiện tại vấn đề họ bàn tán sôi nổi nhất chính là về mối quan hệ của Chân Nam Nam và Tiêu Trọng Triết.


Có người còn nói rằng cô là tiểu tình nhân được Tiêu Trọng Triết bao nuôi nữa chứ, làm cho Chân Nam Nam đang ăn cũng suýt sặc.
Lam Hiểu nhìn cô, lại nói:
- Tuy chị không hiểu động cơ của Tiêu tổng là gì, nhưng dựa vào hai mươi sáu năm kinh nghiệm thì anh ta thích em là chắc rồi.
- Chị đừng nói bậy, Tiêu tổng và em...!Không thể nào đâu.
- Chưa biết được.
Dừng một chút, Lam Hiểu lại nói:
- Nhưng em yên tâm đi, Phu nhân và Chủ tịch rất dễ tính, tuy Tiêu gia rất lớn, nhưng từ trước đến giờ họ chưa bao giờ lợi dụng con cái vào việc làm ăn, chứ em nghĩ người như thế nào mà gầy dựng được cơ nghiệp lớn như bây giờ.
Chân Nam Nam cũng chỉ biết cười, đương nhiên là cô biết cha mẹ của Tiêu Trọng Triết rất tốt rồi, vì trong suốt khoảng thời gian Đại học ngày nào mà Vũ Tiệp Dao không nhắc đến họ chứ.

Chỉ có điều...!Dù họ tốt đến mấy cũng sẽ không chấp nhận cho con trai mình thích cô đâu, vì cô còn có gánh nặng từ cha, từ mẹ, từ gia đình.

Một cái hố sâu như cô, ai mà muốn nhảy vào chứ.
Chân Nam Nam ăn xong liền quay trở về phòng làm việc, đúng lúc cô mở cửa đi vào đã nhìn thấy một cô gái với dáng vẻ vô cùng xinh đẹp đang ngồi ở ghế sofa, khi cô ấy nhìn thấy cô còn nghiêng đầu xem xét, sau đó cười nói:
- Cậu là Chân Nam Nam? Thư ký mới của anh Trọng Triết sao?
- Vâng, hiện tại Tiêu tổng và Vũ tiểu thư đang đi ăn trưa...!Tiểu thư có cần giúp gì không ạ?
- Không cần, tôi ngồi chơi đợi hai người họ là được rồi.
Sau đó Chân Nam Nam cũng chỉ cúi đầu rồi quay về chỗ của mình, trong lòng có chút không kiềm chế được sự tò mò mà nhìn qua cô gái kia thêm một chút.


Dáng vẻ xinh đẹp, giọng nói dễ nghe, cộng thêm sự thân mật gọi ra ba chữ "anh Trọng Triết" thì chắc mối quan hệ không tồi.
Đột nhiên hai chữ "Bạn gái" liền hiện lên trong đầu cô.
Phải rồi ha, một người ưu tú như Tiêu Trọng Triết làm gì có chuyện chưa có bạn gái chứ, cô đúng là điên rồi mới để tâm tới lời của chị Lam Hiểu nói.

Anh...!Làm sao có chuyện thích cô được.
Đúng lúc này thì Tiêu Trọng Triết và Vũ Tiệp Dao cũng đã dùng bữa xong và quay về công ty, nhìn thấy cô gái kia liền ngạc nhiên gọi:
- Ly Ly?
Với sự thân thiết đó thì Chân Nam Nam càng chắc chắn hơn, cô ấy chắc hẳn là bạn gái của anh rồi.
Nhưng Tiêu Trọng Triết không có ý gì cả, tính cách của con nhỏ này rất kì quái, vừa rồi khi anh nhìn thấy Trình Lưu Ly ở riêng với Chân Nam Nam thì anh bắt đầu hoảng rồi, rất nhanh đã muốn giải thích, nhưng cô gái đó lại bám lấy tay anh, nói:
- Anh Trọng Triết, anh đi đâu mà lâu quá vậy, người ta chờ anh lâu muốn chết.
- Ly Ly đừng đùa nữa...!Chuyện đó, cô ấy và anh không có quan hệ gì cả...!Cô ấy là con gái của bạn mẹ anh...!Nam Nam...!Em...
- Tiêu tổng không cần giải thích với tôi đâu ạ.

Một câu này thôi cũng đủ để Tiêu Trọng Triết đứng hình.
Đúng rồi...!Hiện giờ họ có quan hệ gì đâu chứ? Tại sao cô lại phải nghe anh giải thích?
Ha...!Đúng là điên mất thôi.
Vũ Tiệp Dao và Trình Lưu Ly nhìn anh, sau đó lại nhìn nhau, lúc này Lưu Ly lại nói:
- Cô ấy là cô gái đó hả?
- Cậu không biết sao?
- Mới biết, nhưng có vẻ như con đường truy thê của anh trai nhà cậu còn xa lắm.
- Còn không phải nhờ cậu nói mấy câu hiểu lầm đó à?
Trình Lưu Ly kiểu: "..." Ủa ai biết gì đâu, không nhớ gì hết á.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận