Mùa thu năm thứ nhất khi không có Chân Nam Nam, Tiêu Trọng Triết hiện tại vẫn tỏ ra bình thường, nhưng những người xung quanh đều biết anh không hề bình thường chút nào, suốt ngày cứ cắm đầu vào công việc, làm đến mức khiến bản thân suýt nữa là nhập viện.
Khi đó Vũ Tiệp Dao đã nhìn anh trai, nói:
- Anh đừng như vậy mà…
- Anh không sao đâu Dao Dao, em đừng lo.
- Anh cứ nói không sao… Nhưng em thấy anh đầy sao rồi đó, Tiêu Trọng Triết, anh phải tỉnh táo lên, Nam Nam sẽ không muốn nhìn thấy anh như bây giờ đâu.
Nhắc đến Chân Nam Nam, đầu của Tiêu Trọng Triết càng cảm thấy đau hơn, rõ ràng anh cố gắng làm việc là để quên đi ba chữ này, nhưng tại sao càng làm thì anh lại càng nhớ cô da diết thế này?
Người con gái xấu xa đó… Tại sao lại bước vào đời anh rồi lại rời đi không hề báo trước như vậy chứ? Đúng là đồ con gái xấu xa mà…
Nhưng mà… Trái tim anh bây giờ đâu quá, khó thở quá… Phải làm sao đây?
Đến bây giờ Chân Nam Nam vẫn chưa quay lại, lúc này thì Vũ Tiệp Dao đã tốt nghiệp xong đại học rồi mà cô vẫn chưa quay lại, khi trước cô rõ ràng đã hứa là sau khi tốt nghiệp sẽ cùng cô ấy vào Tiêu thị làm đồng nghiệp cơ mà.
Chân Nam Nam là kẻ nói dối!
Còn Tiêu Trọng Triết thì cũng như trước, vẫn lãnh đạm như vậy, chẳng những thế mà anh càng lúc càng trở nên lạnh lùng hơn, khiến cho Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn cũng phải xen vào cuộc.
- Đại ca, con sao vậy?
- Con ổn.
- Nếu muốn gặp thì cho người đi tìm đi, sao lại khổ sở như vậy chứ?
- Cô ấy đã muốn trốn… Thì con cũng không thể mặt dày làm phiền cô ấy được, con ăn xong rồi, con về phòng trước đây.
Nói xong thì Tiêu Trọng Triết cũng đứng dậy rời đi, không khí trong nhà lại bắt đầu trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết.
Khi này Lạc Vô Song từng muốn âm thầm đi tìm tung tích của cô gái kia, người đã khiến cho con trai của bà ấy phải khốn khổ, nhưng rồi cuối cùng bà ấy vẫn tôn trọng quyền quyết định của con trai mà không đi tìm.
[…]
Mùa thu năm thứ hai, không khí Tiêu gia vốn dĩ đã ảm đạm nay còn ảm đạm hơn khi Tiêu Minh Triết quyết định ra nước ngoài để lập nghiệp, tạo dựng một Tiêu thị lớn mạnh ở thị trường quốc tế.
Trong ứng ngoài hợp, hai anh em Tiêu Trọng Triết và Tiêu Minh Triết đã tạo nên không ít thành tựu cho Tiêu gia nở mày nở mặt.
Nhưng rồi Tiêu Trọng Triết vẫn như vậy, dốc sức làm việc, không tìm bạn gái, cũng không có ý định tìm bạn gái, mỗi ngày đúng giờ sẽ đến công ty, tăng ca đến đêm thì về nhà ngủ, thời gian của anh cũng chỉ dành cho Tiêu thị mà thôi.
Ban đầu Lạc Vô Song còn hơi đau lòng vì con trai cư xử như thế, nhưng về sau thì bà ấy cũng quen rồi, bây giờ họ chỉ còn biết chờ vào ngày cô gái kia quay lại, chỉ khi đó thì trái tim của Tiêu Trọng Triết mới quay lại thôi.
Đã sắp qua năm mới rồi mà Chân Nam Nam không xuất hiện, Tiêu Trọng Triết đã sớm quen với sự cô đơn này rồi… À không, thật ra thì anh vẫn không cô đơn, ít nhất là hiện tại anh vẫn còn chiếc khăn mà cô đã tặng cho mình, mỗi lần nhớ cô thì anh đều đem nó ra, ngắm nghía rồi lại ôm nó, nhỏ giọng nói:
- Nam Nam, nếu anh nhanh tỏ tình em một chút… Thì chắc sẽ không hối hận như bây giờ đâu nhỉ?
- Nam Nam… Anh nhớ em rồi… Em xuất hiện đi được không?
[…]
Mùa thu thứ ba khi Chân Nam Nam không xuất hiện, Dương Long Phi và Yến Dụ Văn nhìn thấy bạn mình quá chán nản nên đã hẹn anh mùa đông đi trượt tuyết, hiển nhiên Tiêu Trọng Triết cũng không từ chối, thay vào đó anh còn chuẩn bị rất nhiều thứ để đi trượt tuyết nữa kìa.
Và thứ không thể quên chính là chiếc khăn choàng này.
Trong lúc trượt tuyết thì Dương Long Phi có hơi đùa giỡn quá trớn nên khiến cho chiếc khăn choàng cổ của anh bay đi, khi đó Tiêu Trọng Triết đã nhanh chóng đuổi theo, còn Vũ Tiệp Dao chỉ biết nhíu mày, nói:
- Chết rồi… Đó là thứ duy nhất Nam Nam để lại cho anh ấy, nếu không tìm thấy thì anh chết chắc rồi!
Nghe đến đây thì một nhóm cũng cuống cuồng đi tìm, cơ mà phương gió của đường núi cũng khó mà lần được, Tiêu Trọng Triết đã dành hai ngày ba đêm nhưng cũng không tìm thấy, tay chân của anh đều lạnh cóng cả rồi mà vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm.
Lúc này Vũ Tiệp Dao mới nhìn anh trai, nói:
- Anh… Hay là bỏ đi, dù sao thì…
- Em về khách sạn trước đi, anh tìm thêm một lúc nữa.
- Không được! Anh đã tìm mấy ngày rồi, về thôi!
- Không! Anh nhất định phải tìm được nó! Đó là quà của cô ấy, anh không thể làm mất được!
- Anh!
Nhưng cho dù Vũ Tiệp Dao có gọi tới mấy thì Tiêu Trọng Triết vẫn không nghe và làm theo ý mình.
Mãi cho đến khi bão tuyết gần kéo đến, Dương Long Phi và Yến Dụ Văn đã cưỡng ép đưa anh về thì anh mới chịu quay về.
Nhưng kể từ đó thì mối quan hệ giữa Tiêu Trọng Triết và Dương Long Phi cũng trở nên xa cách hơn, những buổi tụ họp bình thường cũng không đến nữa, phải nói rằng quan hệ của họ chỉ xấu càng thêm xấu, những người đứng ở giữa cũng không biết nên phải làm sao mới đúng nữa.
Thôi thì cứ kệ, chắc là qua vài ngày nữa sẽ bình thường thôi… Họ nghĩ thế.
[…]
Mùa xuân năm thứ tư, đã gần bốn năm rồi mà Chân Nam Nam không xuất hiện.
Đến bây giờ Tiêu Trọng Triết còn từng nghĩ rằng cô sẽ mãi mãi không xuất hiện thêm lần nào nữa, khăn choàng mất rồi, niềm hi vọng cuối cùng của anh đã mất rồi… Anh thật sự không dám nghĩ đến chuyện cô sẽ mãi mãi không xuất hiện nữa… Chỉ mới nghĩ thôi đã khiến cho anh sợ đến mức khó thở.
- Nam Nam… Khi nào thì em mới xuất hiện chứ?
[…]
Chuẩn bị bước qua năm thứ tư, khi đó Tiêu Trọng Triết đã muốn buông bỏ rồi, nhưng vào một ngày nắng đẹp, chẳng biết linh cảm từ đâu nhưng anh cảm thấy rằng hôm nay là một ngày rất tốt, từ sau khi Chân Nam Nam rời đi thì anh chưa từng cảm nhận có ngày tốt như vậy.
Đến đây, anh còn tự huyễn hoặc bản thân là đã có thể quên được cô rồi.
Nhưng ai mà có ngờ, ngay sau khi nghe thấy ba chữ “Chân Nam Nam” thì anh đã không nhịn được mà chạy đến tìm cô, xuất hiện trước mặt anh chính là Chân Nam Nam mà anh đang tìm… Xung quanh cô dường như đang có nắng ấm để xua tan đi băng giá nơi anh, mặc dù Tiêu Trọng Triết đang rất muốn nhào đến ôm cô, nhưng anh phải bình tĩnh, không được dọa cô sợ.
Vì thế cho nên anh đã lạnh giọng nói rằng mình sẽ phỏng vấn, dù gương mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng đã vui sướng đến mức không thể kiềm chế được, trái tim bị băng bao phủ nay đã bắt đầu rộn ràng hò reo.
Cô ấy… Quay lại rồi!
[…]
Quay trở về với thực tại.
Ngồi nghe Tiêu Trọng Triết kể lại chuyện của quá khứ, Chân Nam Nam cũng chỉ biết nhìn anh rồi mỉm cười, thật ra thì năm đó cô không hề có suy nghĩ sẽ rời đi lâu như thế, nhưng vì tình hình lúc đó quá nguy cấp, mà cô lại không tiện để làm phiền nên mới không từ mà biệt như thế.
Chỉ là cô ngàn vạn lần lại không ngờ… Tiêu Trọng Triết cũng có tình cảm với mình, lại còn chờ đợi mình suốt ba năm nữa chứ, thật sự là cô có chút không dám tin đấy.
- Bà xã, anh là người rất chung tình đó, một khi đã yêu ai thì chỉ yêu người đó thôi, cả đời này chỉ yêu em thôi.
- Tiêu Trọng Triết, anh đúng là càng lúc mặt càng dày, rõ ràng trước kia vẫn giữ giá mà? Thích em ba năm nhưng có tỏ tình đâu?
Không nhắc đến thì môi, mỗi lần nhắc đến là Tiêu Trọng Triết liền thấy hối hận đến xanh ruột, nếu như ban đầu anh đánh nhanh rút gọn thì chẳng phải anh đã sớm yên bề gia thất, vợ con đề huề rồi sao? Cũng vì cái tính cố chấp, trầm lặng nên mới để bỏ lỡ vợ yêu mấy năm trời.
Bây giờ vợ yêu ở bên cạnh, anh đâu có ngu mà bỏ qua cho cô chứ?
- Bà xã, không ai đi vào vết xe đổ những hai lần đâu.
Một lần là ba năm, hai lần là sáu năm, ba lần là chín năm đó! Anh không chịu được đâu mà.
Nói xong Tiêu Trọng Triết còn ôm chặt cô hơn, hiển nhiên Chân Nam Nam cũng không có ý định để anh chờ đợi mình lâu như thế… Nếu như, nếu như trước đó cô biết anh cũng có tình ý với mình thì có lẽ cô đã sớm quay lại Đế Đô tìm anh rồi… Nếu như vậy thì có khi hiện tại mẹ cô vẫn còn sống đấy nhỉ?
- Ông xã…
- Sao vậy bà xã?
- Đột nhiên em nhớ mẹ rồi.
- Vậy ngày mai chúng ta đi thăm mẹ, dù sao Dương Kỳ và Tu Kiệt cũng lâu rồi chưa gặp bà ngoại mà.
Nghe vậy thì Chân Nam Nam cũng gật đầu, hai vợ chồng họ đang hưởng thụ khoảnh khắc riêng tư thì đột nhiên hai thân ảnh bé nhỏ lại chạy thẳng vào phòng, không nói lời nào mà cứ thế chui vào lòng của Chân Nam Nam.
Tiêu Dương Kỳ 5 tuổi ôm lấy tay mẹ.
Tiêu Tu Kiệt 5 tuổi thì ôm chân mẹ
Cùng đồng thanh nói:
- Mẹ ơi, cha nhốt tụi con ở bên ngoài, không cho tụi con vào ôm mẹ!
Chân Nam Nam cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi đó, nhà này bây giờ mỗi ngày đều chia ra làm nhiều trạng thái khác nhau, đi theo nó mà cô muốn rối loạn nhân cách luôn mà.
Một ông chồng bề ngoài đỉnh đạc nhưng bên trong ấu trĩ, hay lừa con trai ra ngoài rồi ân ái riêng tư với vợ.
Còn hai đứa con của cô thì lém lỉnh tinh ranh y như cha của chúng, lại con hay bám người và thích mách lẻo.
Cứ như thế, cuối cùng người chịu đủ loại cực khổ lại chính là cô - Chân Nam Nam mới đau đầu chứ!
- Tiêu Trọng Triết, Tiêu Dương Kỳ, Tiêu Tu Kiệt, một hàng ngang, thẳng!
Bây giờ, nhà của cô phải đi theo tiêu chuẩn của quân đội thì may ra mới yên bình được.
Thật sự là khổ quá mà.
#Yu~.