Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra


Còn lại một chút sức lực cô muốn trốn vào trong góc, một tay ôm bụng, một tay kia chống mặt đất hướng trong góc bò, khóc lóc xin hắn dừng tay.

“Đây là con của anh mà!”

“Cô còn có mặt mũi nói đây là con của tôi sao?” Hắn hùng hổ ném chày cán bột xuống đất, bóp chặt lấy cằm cô trợn mắt giẫn dữ: “Đứa con hoang này không phải con của tôi, cô còn muốn tôi nuôi con của thằng khác hả? Cô như thế nào lại đáng chết như vậy!”

Đôi tay nắm chặt lấy quần áo hắn, đầu cúi thấp tư thái hèn mọn quỳ trên mặt đất “Chính là con của anh, lúc ở tầng hầm ngầm anh ngày đêm muốn tôi mới có đứa bé này, là sự thật, anh nhất định phải tin tưởng tôi.



Khuôn mặt bị đánh sưng thâm tím, đầu tóc bị hắn kéo đến hỗn độn, nước mắt còn vương trên khóe mắt, ở khóe miệng có nước bọt chảy ra, thần trí căng thẳng muốn phát điên, cô giờ phút này càng giống như bệnh nhân tâm thần hơn là hắn.

Nam nhân nở nụ cười, sát khí nổi lên.

“Nếu cô còn dám nói dối, tôi liền đem chân của cô đánh gãy, xem cô còn có thể đi ra ngoài tìm đàn ông nữa không?”

Dứt lời, hắn híp mắt, lầm bầm lầu bầu: “Đúng vậy, tôi lại không nghĩ tới, đem chân của cô đánh gãy thì tốt rồi.



“Tên điên này!” Hoa Cẩn trừng hắn gào rống, nghiêng ngã lảo đảo muốn từ dưới mặt đất đứng lên, thẳng lưng đứng đó, đem chày cán bột giơ lên cao quơ quơ giữa không trung, điên cuồng hét

“Tên điên! Anh điên rồi!”

“Cứu em! Khánh Liêu mau tới cứu em!”

Hắn nâng cây côn lên, đầu tiên là dừng trên cẳng chân của cô dùng sức nện xuống, ngay sau đó lại nâng lên, lần này là cẳng chân bên trái cuối cùng là đùi.

“A”

“A đau quá, đau quá!!”

Da thịt bị gậy gỗ lạnh lẽo từng cái đánh vào, máu ứ động dần sung huyết, dây thần kinh dưới da vì đau đớn mà co rút từng cơn, cô bò trên mặt đất, bất chấp tất cả khóc lóc thảm thiết.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa lúc này phá tan mọi động tĩnh.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói nghiêm túc.

“Cảnh sát đây! Làm phiền mở cửa ra!”

Hoa Cẩn vui mừng nước mắt nước mũi tèm lem, nam nhân sau lưng phát ra vài tiếng cười nhẹ, làm cô cảm thấy bất an.

Cửa lại lần nữa bị người ta dùng sức gõ vang, bên ngoài đứng bốn người cảnh sát, đôi vợ chồng hàng xóm ở đối diện lo lắng muốn nhìn vào bên trong, âm thanh ẩu đả đã biến mất.

“Vừa rồi chúng tôi nghe thấy bên trong có tiếng đánh người, nói là muốn đánh chết người cùng đứa bé trong bụng, còn mắng chửi rất nặng.



Cảnh sát gật đầu: “Có khả năng là bạo lực gia đình.



Bọn họ đang muốn dùng biện pháp mạnh để mở cửa, ngay lúc này cửa bên trong lại mở ra.

Cách một tấm lưới sắt phòng trộm, một người phụ nữ mang khẩu tranh khẩn trương nắm chặt tay trước ngực, chỉ run rẩy mở ra một khe cửa nhỏ.

“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát nơi này, nhận được tin báo có người bị đánh ở đây, xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?”

Cảnh sát đưa ra giấy chứng nhận.

Hoa Cẩn nhìn thoáng qua đôi vợ chồng ở đối diện, run run lắc đầu, giọng nói suy yếu không có tinh thần: “Không cần, cảm ơn.



“Nếu không tiện nói ở đây, có thể cho chúng tôi vào nhà trước, chúng tôi cần phải đảm bảo an toàn cho mọi người dân.



“Tôi không có việc gì.



Mấy người cảnh sát đều cảm thấy nghi hoặc.

“Cô hiện tại có cái gì không tiện nói ra sao?”

“Xin hỏi trong nhà có bao nhiêu người ở?”

Cô không rên một tiếng, cúi đầu chỉ nói lời cảm ơn: “Thật sự không cần giúp đỡ gì cả.



Nói xong, đôi tay nắm lấy then cửa, lần nữa đóng cửa lại.

Đôi vợ chồng đối diện kinh ngạc.

“Bên trong thật sự có tiếng đánh người, đồng chí cảnh sát các người mặc kệ thật sao?”

“Cái này cần phải được chủ nhà đồng ý, chúng tôi cũng thật khó xử.



Cửa đóng lại, trên trán Hoa Cẩn mồ hôi không ngừng rơi xuống, theo thái dương đọng lại ở bên tai.

Tịch Khánh Liêu cúi đầu đứng ở phía sau cô, một bên vách tường che giấu thân mình.

“Đi rồi sao! ”

Cây dao kề sát bên hông mới chậm rãi lấy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui