Sau khi hắn thoả mãn, cô bị tuỳ ý vứt bỏ lại trong phòng tắm lạnh băng.
Nửa người dưới trần trụi chỉ còn áo sơ mi trắng trên người.
Âʍ đa͙σ không chứa được nhiều nướ© ŧıểυ như vậy từ hai chân thong thả chảy xuống, thật mau trên hai chân đã dính đầy mùi vị ngây ngấy của nướ© ŧıểυ, cả người cô giờ đây tản ra mùi hương khó ngửi khiến người khác buồn nôn.
Tịch Khánh Liêu mới vừa mở cửa ngửi được loại này hương vị, nhíu chặt mày.
Phòng ở cho thuê nên phòng tắm cũng không ấm áp, lại thêm phần dơ bẩn xung quanh góc tường, cửa sổ gió lùa vào từng cơn, cô gian nan cuộc tròn người lại, nhìn nướ© ŧıểυ từ trong bụng chảy ra toàn bộ trôi xuống cống thoát nước.
Hắn cởi bỏ quần, đứng ở trước mặt cô, tiếp tục phóng thích nướ© ŧıểυ còn sót lại, tưới lêи đỉиɦ đầu.
Trên mặt băng dính còn không có xé xuống, nướ© ŧıểυ ấm nóng rót vào trong lỗ mũi, đôi mắt, tóc tai, đem mặt rửa đến một góc cũng không chừa lại, tí tách tí tách đem áo sơ mi của cô thấm ướt dần trở nên trong suốt.
“Hừ.
”
Hắn mím môi, đôi mắt nhìn xuống quan sát, bộ dáng lạnh lùng không ai bì nổi.
“Cô cũng chỉ xứng làm vật chứa nướ© ŧıểυ của tôi thôi, mùi vị này rất thích hợp với cô.
”
Hoa Cẩn nhắm chặt hai mắt, không cho nướ© ŧıểυ chảy vào trong, cô rõ ràng cảm giác được từng giọt nướ© ŧıểυ ở trên mặt lăn xuống, nhiễm ướt sợi tóc hai bên thái dương.
Mặc cho người khác lăng nhục tra tấn, bộ dáng cô vẫn xinh đẹp động lòng người, cả ngày chỉ ăn mặc đơn giản, không trang điểm nhưng khí chất vẫn không gì có thể miêu tả được, nét dịu dàng cùng phong tình đã được khảm nhập vào trong xương cốt, bất luận ở đâu đều có thể thu hút sự chú ý của người khác, ai cũng không ngoại lệ.
Bộ dáng hiện tại tuy rằng chật vật, mặt bị đánh sưng to, nướ© ŧıểυ phủ đầy người, băng dính vẫn còn dán chặt trên miệng khiến khuôn miệng trông rất khó coi nhưng khí chất lại thanh tao làm người khác vừa nhìn qua liền muốn đè xuống thao, nhưng cũng chỉ có hắn mới được nhìn thấy.
Tịch Khánh Liêu kéo quần lên, dùng mũi giày nâng mặt cô “Hôm nay coi như cô may mắn, đứa con trong bụng thế nhưng lại không sao, tôi thật muốn nhìn xem nó có thể kiên trì bao lâu!”
Mí mắt Hoa Cẩn trước sau khép chặt, hơi thở thoi thóp, hắn như thế nào sẽ đau lòng, cô chính là đồ đê tiện chỉ biết dùng mặt câu dẫn nam nhân.
Hắn quả thật nghĩ như vậy.
Biểu tình trên mặt nam nhân lại càng thêm không thích hợp.
Không đúng.
Trái tim đập loạn giống như có thứ gì đó muốn chui ra.
Hắn cong lưng, che lại ngực rầu rĩ khó chịu, dựa vào một bên khung cửa, hô hấp thô suyễn, nhắm mắt lại muốn làm chính mình bình tĩnh hơn.
Tay nắm chặt đã thấm ướt mồ hôi.
Tịch Khánh Liêu xoay người, đi ra ngoài, đi vào phòng ngủ cách vách nằm xuống, nhắm mắt lại cơn buồn ngủ liền ập tới.
Không đúng, có điểm không thích hợp.
Hắn đầu đầy mồ hôi chống thân thể, nhìn lại trên bàn, thấy lọ thuốc điều trị nằm ở đó, tầm mắt dần mơ hồ, sợi tóc từ trên cánh mũi trượt xuống, lưng ngã thật mạnh vào trên giường.
Băng dính từ trên mặt cô được xé xuống làm lớp da bị đánh sưng, nóng rát đau đớn, nước mắt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra.
“Ô a……”
“Nhẫn nại một chút.
”
Hoa Cẩn biết Khánh Liêu của cô đã quay lại, an tâm dựa ở trên người hắn, áo sơ mi thấm ướt nướ© ŧıểυ bị cởi ra, thân thể trần như nhộng bại lộ trước mắt, hắn cầm lấy vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rửa sạch toàn thân cho cô.
Mùi hương sữa tắm thoang thoảng, nháy mắt lan vào tận xoang mũi trống trải.
Hắn nhẹ nhàng đem chất lỏng xoa ở trên ngực, nhưng lại không dám đυ.
ng vào viên hồng nhạt đứng thẳng phía trước, sừng sững ở tuyết sơn phía trên là một đoá hoa mai, phá lệ loá mắt.
Hắn nuốt nước miếng thanh âm thập phần rõ ràng.
“Cẩn Cẩn, tôi có thể chứ?”
Bàn tay to rộng dừng lại ở trên bụng, run rẩy nhích dần xuống dưới hạ thân không có lông tóc.
Âʍ đa͙σ bên trong bị chất lỏng tanh tưởi làm bẩn.
Hoa Cẩn nghiêng đầu dựa vào bờ vai của hắn, bị băng dính buộc chặt đã lâu môi hơi hơi run rẩy.
“Khánh Liêu.
”
“Tôi đây.
”
“Anh đối với em như nào, em cũng sẽ không phản kháng.
”
Hắn sững sờ, ngón tay tạm dừng tại chỗ.
Đem mặt tựa vào đầu vai bạch ngọc của cô, ngay sau đó ngón tay di chuyển xuống, ngang qua đậu đỏ sưng tấy, linh hoạt giống rắn nhỏ một đường chui vào sâu trong huyệt động.
Lửa nóng dưới bụng hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa không ngừng bùng lên từng cơn cháy đến bỏng rát.
Đầu ngón tay nhịp nhàng ra vào, muốn đem nướ© ŧıểυ bên trong lấy ra ngoài, đem ngón tay dính chút sữa tắm lại lần nữa thuận lợi cắm đi vào.
Vài lần thọc vào rút ra còn lẫn cả tơ máu sợ sẽ làm cô đau, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Chúng ta ngày mai đi kiểm tra.
”
Rửa sạch xong thân thể ôm cô đến phòng ngủ, dùng chăn bọc lại cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Tịch Khánh Liêu dùng nhiệt độ thân thể mình sưởi ấm cho cô.
Ấm áp làm mí mắt mệt mỏi của cô rất nhanh híp lại, cơn buồn ngủ đánh úp, Hoa Cẩn cảm giác cánh môi mình không ngừng bị hắn mổ nhẹ, phát ra tiếng chút chít như chim kêu.
Như vậy mà hôn làm cô có chút tê dại, cái tay trong chăn không ngừng hoạt động trên thân thể bóng loáng, mặc dù hiện tại mặt chính mình xấu đến không nỡ nhìn, nhưng hắn lại không có chút gì ghét bỏ.
Chậm rãi nâng lên mí mắt, đôi mắt tiều tụy nhìn thẳng hắn.
“Cẩn……”
“Anh muốn cùng em làʍ t̠ìиɦ sao?”
Hắn đồng tử co rút khϊếp sợ.
Ngay sau đó chậm rãi rút tay về, giống như đứa bé làm sai việc.
“Xin lỗi em, là do tôi không kìm chế được, xin lỗi Cẩn Cẩn, tôi sẽ không chạm vào em nữa.
”
“Em không có ý trách anh.
”
“Ngủ đi, đừng nói gì nữa!”
Cô là lo lắng đứa con trong bụng nhưng nếu hắn muốn, cô vẫn sẵn lòng dùng miệng giúp hắn.
Đi khám sản khoa vẫn là nữ bác sĩ trung niên lần trước, sau khi làm xong siêu âm, nét mặt trở nên ngưng trọng.
“Sao lại so với tình huống lần trước còn nghiêm trọng hơn?”
Hoa Cẩn tự trách cúi đầu xuống, vuốt ve bụng.
“Gần đây có xảy ra quan hệ sao?”
Cô gật đầu, bác sĩ thở dài lời nói thấm thía “Ba tháng này tận lực không cùng phòng, hiện tại cho cô lời khuyên duy nhất là đem đứa bé này phá bỏ, dấu hiệu sự sống so với lần trước còn mỏng manh hơn.
”
“Không còn biện pháp khác sao?”
“Tôi đã dặn dò cô nhiều như vậy mà cô không nghe, bây giờ đứa bé gặp nguy hiểm cô mới chịu nghe thì còn có ích gì nữa đâu?”
Tịch Khánh Liêu ở ngoài cửa cầm áo khoác cho cô, chờ đợi người đi ra, Hoa Cẩn không muốn hắn cảm thấy có lỗi nên không cho hắn đi vào cùng.
Đến khi nhìn cô như người mất hồn từ bên trong bước ra, hắn lúc này mới càng thêm áy náy.
“Bác sĩ nói như thế nào?” Hắn đem áo khoác đấp ở đầu vai cô.
“Bác sĩ khuyên nên đem đứa bé phá bỏ.
”
Tay hắn dừng lại.
“Nếu lần kiểm tra sau mà dấu hiệu sinh mệnh vẫn yếu như vậy, rất có khả năng sẽ trở thành cái thai chết.
”
“Làm sao lại……”
“Em cũng cảm thấy sẽ không!” Hoa Cẩn ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy cô đã lệ rơi đầy mặt, từng giọt lăn dài xuống hai bên má “Rõ ràng vẫn đang tốt đẹp ở trong bụng mà! Ô, ô, em không muốn mất đi con, Khánh Liêu, em không muốn.
”
Tịch Khánh Liêu ôm cô vào lòng, vuốt ve sợi tóc mềm mại, l*иg ngực phát ra tiếng tim đập run rẩy.
“Nhất định còn có biện pháp khác.
”