Bầu không khí nhàn nhã và an tĩnh, gian phòng nơi đây được ngăn cách với nhau bằng những tấm ván gỗ, tiếng nhạc du dương phát ra từ chiếc loa trên đỉnh đầu, là một khúc nhạc nhẹ, tuy rằng không quá buồn nhưng vẫn làm người khác có chút say mê.
Ở trên sân khấu cách đó không xa có người đang chơi đàn ghi-ta.
Trước mặt cô là một ly trà, Hoa Cẩn lúng túng ngồi ở đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xung quanh, xem có ai tới hay không.
Từ khoảng cách giữa vách ngăn, mơ hồ có thể nhìn thấy những bóng người đi qua, nhưng những bóng dáng ấy đều không phải là hắn, cô khẩn trương tới nổi bàn tay đổ đầy mồ hôi, tâm trạng có phần lo lắng xen lẫn chờ mong.
“Cô giáo!”
Bức màn được vén lên, người đến là Đinh Tử Trạc.
Cậu ta mỉm cười ngồi xuống đối diện cô “Sắc mặt cô giáo có vẻ thất vọng nhỉ!”
“Cậu có chắc là A Khanh sẽ đến đây?”
“Em đã hỏi thăm, giáo sư A Khanh vẫn còn trong thành phố này, cứ ba đến năm giờ chiều thầy ấy lại đến đây.”
Bây giờ cô lại càng thêm khẩn trương.
Đinh Tử Trạc cầm lấy đồ uống rót vào trong ly “Vừa rồi ở trường học em có gặp qua bạn trai cô giáo, là giáo viên khác đã giúp anh ấy liên hệ với em, nói là muốn gặp em.”
Hoa Cẩn bỗng dưng nhìn về phía cậu ta, sự kinh ngạc trong mắt cô làm Đinh Tử Trạc có chút buồn cười, còn chưa có nhịn xuống tiếng cười đã bật ra.
“Cô giáo có vẻ như đang lo lắng.”
“Bây giờ mới cảm thấy có lỗi sao?”
“Bạn trai rõ là đang sốt ruột đi tìm cô, mà cô giáo lại ở đây chờ người đàn ông khác.
Em thật sự cảm thấy đáng thương thay cho bạn trai của cô mà!”
“Đinh Tử Trạc, em có thể đừng nói giỡn nữa được không, cô thật sự có việc muốn tìm A Khanh.”
“Hả? Có việc gì không thể nói với em được sao?” Đinh Tử Trạc hai tay chống cằm, tươi cười có chút chăm chọc.
Hoa Cẩn quay đầu đi, cầm lấy cái ly uống một hóp nước.
“Cô giống như đang chột dạ.”
Tay cô dừng lại giữa không trung.
“Ba tháng trước, lúc giáo sư A Khanh rời đi không phải là bởi vì cô sao.
Chính cô đã ép thầy ấy rời đi, thậm chí cô còn nói dối với mọi người thầy ấy là người thứ ba.”
“Sao em có thể nói như vậy?”
“Cô lại còn hỏi em , không phải trong lòng cô rõ nhất sao?”
Đinh Tử Trạc ở trước mặt cô lúc nào cũng là bộ dáng tươi cười, hiện tại trở nên nghiêm túc khiến cô có cảm giác không giống cậu ta ngày thường.
Cậu ta đặt cái ly xuống bàn, ánh mắt cô đơn nhìn ánh đèn màu xanh chuyển động xung quanh.
“Em thật sự rất thích giáo sư A Khanh, tất cả mọi chuyện đều là tại cô.
Cô làm cho thầy ấy xấu hổ không dám nhìn mặt mọi người trong trường học, biến thầy ấy thành kẻ thứ ba, bị bạn trai cô phát hiện, còn bị anh ta đánh, em nói đúng chứ?”
Cô cau mày.
“Nói đi cô giáo! Sao lại không trả lời, có phải là cô chột dạ không? Những chuyện mà cô đã làm tại sao lại không dám nhận?”
Cậu ta vỗ bàn, nước bên trong cái ly rung chuyển, bả vai Hoa Cẩn cũng run lên.
“Em sai rồi!”
“Em không nói sai! Điều em nói hoàn toàn là sự thật, chính cô không dám thừa nhận mà thôi!”
Cô cuối cùng cũng đã hiểu cậu học sinh này vì cái gì mà tiếp cận mình, hóa ra là vì A Khanh.
“Đinh Tử Trạc, chúng ta không còn cách nào tiếp tục nói chuyện được nữa, tôi không muốn nói vấn đề này với bất kì ai.”
“Cô dựa vào cái gì mà không nói ra!” Cậu ta đứng dậy nắm lấy tay cô không cho cô đi, chàng trai đôi mắt đỏ bừng, mím chặt môi vẻ mặt tức giận bất bình.
“Là cô, tất cả mọi chuyện đều do cô, chính bởi vì cô mà ra!”
Âm nhạc trong quán bả dần chuyển sang giai điệu buồn bã, ngay cả ánh đèn cũng chuyển từ màu xanh lục sang xanh lam, từ từ di chuyển ánh lên gương mặt ôn nhuận thanh tú của chàng trai.
Hoa Cẩn nhìn quanh bốn phía “A Khanh không có đến đây phải không?”
“Giờ cô mới phát hiện ra có phải đã muộn rồi không?”
Hoa Cẩn hất tay cậu ta ra, đi về phía cửa quán, bắp chân một trận đau đớn truyền tới.
Cô mất cảnh giác mà ngã xuống cũng may hai cánh tay chống đỡ dưới đất kịp thời.
Quay đầu lại nhìn, Đinh Tử Trạc lại đạp một cái, vô tình trúng ngay chỗ xương, đôi chân cậu ta do thường xuyên đá bóng rèn luyện đến cứng rắn, trên lưng cô như muốn vỡ vụn, cô nhịn đau nén nước mắt để không chảy ra, tay đỡ một bên ghế sô pha muốn đứng dậy.
“Cô giáo, tôi hỏi cô, lời tôi nói vừa rồi có đúng không?”
Cô thở hổn hển, biết mình bị lừa, đứng dậy định bỏ chay! Cái chân tập tễnh trông rất buồn cười.
Đinh Tử Trạc tiến lên hai bước bắt được cánh tay cô, lại lần nữa đá lên vị trí vừa rồi, lần này cô nhịn không được nữa mà hét lên.
“Đau quá!”
“Trong bụng cô còn có đứa nhỏ, đừng ép tôi ra tay độc ác.” Hắn cơ hồ cắn chặt hàm răng, nói nhỏ bên tai cô.
Lôi kéo cô ra khỏi quán, mặc kệ cô có theo kịp không, sải bước ra khỏi quầy bả, rút hai tờ tiền từ trong ví ra đặt ở trên quầy.
Bên ngoài quán bar có một dãy xe taxi, nhưng hắn cố tình không ngồi.
Hoa Cẩn muốn xin sự giúp đỡ từ tài xế, lúc này cũng chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của người qua đường, cô nhìn xung quanh tìm kiếm bị Đinh Tử Trạc nhìn thấu tâm tư.
Tay trái bị cậu ta siết chặt, dùng sức rất mạnh, cả cánh tay đều nằm trong lòng bàn tay cậu ta, đau đến mức Hoa Cẩn kêu lên muốn cậu ta dừng tay.
“Cô giáo nên nghe lời mà đi theo tôi, như vậy cô sẽ không phải chịu đau.”
“Cậu muốn mang tôi đi đâu! Đây là bắt cóc.”
“Bắt cóc?” Cậu ta khịt mũi khinh thường, khóe mắt cong lên “Cô cũng thật biết kể chuyện cười, chúng ta là cô trò, giữa cô trò với nhau có thể xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt cô kinh hãi tái nhợt, chịu không nổi lực đạo của cậu ta.
Hoa Cẩn gần như mà bị lôi đi về phía trước, cô sợ hãi che lại bụng.
“Làm ơn đi! Mọi chuyện không đến mức như cô tưởng tượng đâu!”
“Tôi không giống bạn trai của cô, đi tin những lời cô nói, tôi không có ngốc đến vậy!”
Đi qua một con hẻm tối, phía trước là một chung cư cao cấp, dưới lầu còn có nhân viên viên bảo vệ, cậu ta hẳn là muốn đưa cô vào trong này.
“Không được kêu!” Đinh Tử Trạc tủm tỉm cười, ở nơi cô không nhìn thấy, sắc mặt dần ảm đạm “Tốt nhất cô nên biết điều, tôi có thể làm cho đứa con của cô biến mất ngay trước mặt bảo vệ.”
Câu nói này thành công ngăn ý nghĩ trong đầu cô lại, sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch, hoảng sợ mà đổ một tầng mồ hôi.
Thang máy đi lên tới tầng hai mươi sáu thì dừng lại, Đinh Tử Trạc dùng vân tay mở cửa, tiếng khóa được mở vang lên, cậu ta liền kéo cô đi vào trong.
Trước mắt Hoa Cẩn là một chiếc ghế cao, đối diện là một cái máy quay phim được gắn trên một cái giá ba chân.
Cậu ta đóng cửa lại, ra lệnh cho cô “Cô đi đến ngồi vào cái ghế kia đi!”
“Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu định làm gì tôi không?”
“Đương nhiên là để chô cô giúp giáo sư A Khanh lấy lại danh dự rồi!” Cậu ta không có bật đèn, chỉ mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ để soi sáng, có thể thấy rõ đôi mắt cậu ta giấu kín những suy nghĩ sâu xa, bên miệng nở một nụ cười quỷ dị.
“Cho mọi người nhìn thấy bản chất thật của cô đi, để cho thầy ấy có thể thấy rõ mà nguyện ý lần nữa quay trở về trường dạy học.”