Vết bầm trên bắp chân trở nên nghiêm trọng, mạch máu dưới da hiện rõ lên làm cho người nhìn mà sợ, thuốc mỡ bôi một lớp thật dày, không dám lại chạm vào.
Hoa Cẩn nhịn đau đặt thuốc xuống, ngón chân co quắp, ngồi ở mép giường, bàn tay nắm chặt lại chờ cơn đau qua đi.
Điện thoại đổ chuông, là bác sĩ Hoắc gọi tới.
Lúc này cô mới nhớ ra, Khánh Liêu đã lâu không có đi tái khám.
“Bác sĩ Hoắc.”
“Chào cô! Nếu cô có thời gian có thể đưa Tịch tiên sinh tới đây một chuyến được không?”
“Vâng.”
“Gần đây nhân cách thứ hai còn xuất hiện theo quy luật nữa không?”
Hoa Cẩn suy nghĩ một chút “Có lẽ là đã chịu chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
“Cụ thể là kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế nào, hoặc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Việc này, tôi cũng không rõ lắm!” Hắn không có nói cho cô biết nguyên nhân đột nhiên lại đánh người ở công trường.
Hoắc Cảnh Tư do dự một lát.
“Là như thế này, bệnh tình của Tịch tiên sinh tương đối hiếm gặp, vì vậy tôi hy vọng cô Hoa Cẩn đây có thể làm người giám hộ, cho phép tôi đem bệnh tình của Tịch tiên sinh dùng cho nghiên cứu và hội thảo.
Thứ sáu này, tôi sẽ đến trường đại học cùng một vài giáo sư khác trao đổi các vấn đề liên quan đến nghiên cứu tâm lý.”
“Tôi nghĩ, việc này có thể phần nào đó sẽ trợ giúp cho bệnh tình của Tịch tiên sinh, mặt khác các giáo sự có những hiểu biết sâu sắc hơn về trị liệu, cô nghĩ sao?”
Nếu có thể có được kế hoạch điều trị, việc này không thể nào tốt hơn.
“Vậy có thể giấu đi tên cùng tuổi của anh ấy được không?”
“Cô yên tâm, tôi sẽ bảo đảm quyền riêng tư cho Tịch tiên sinh.”
Đã đặt lịch tái khám vào ngày chủ nhật.
Hoa Cẩn gửi tin nhắn cho Khánh Liêu hay, nhưng thật lâu bên kia cũng không có hồi âm lại.
Thường ngày đều trả lời cô rất nhanh.
Vẫn luôn bất an chờ đợi tới năm giờ chiều, hắn mới an toàn trở về.
Hoa Cẩn cuối cùng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn tưởng rằng hắn bị cảnh sắt bắt đi điều tra vụ đánh người kia chứ.
“Khánh Liêu.”
Thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, một chân nhảy ra khỏi phòng ngủ, một tay giữ lấy khung cửa, hắn vội vàng đi qua đỡ cô “Làm sao vậy? Chân đau đừng có xuống giường.”
“Em còn tưởng anh sẽ không trở lại.”
“Nói bậy cái gì đó.” Hắn khẽ cười sủng nịch, lấy từ trong túi ra một cái phong thư, quơ quơ trước mặt cô “Nhìn xem đây là cái gì?”
Hoa Cẩn tò mò nhận lấy, mở ra mới phát hiện, bên trong là tiền.
“Tiền lương của tôi, Cẩn Cẩn, toàn bộ đều cho em.”
Cô vừa muốn mở miệng, đã bị hắn ôm lấy eo, áp vào trán cô, sợ cô sẽ từ chối “Em cầm đi, có thể mua thứ gì đó mà em thích, tôi thật sự không muốn em phải lo lắng về chuyện tiền bạc.”
Hắn thích được cô quản thúc, càng được cô quan tâm, hắn sẽ càng cảm thấy hạnh phúc.
“Vậy em trước giữ ở đây, chừng nào hết tiền nhất định phải nói cho em biết.”
“Được.” Hắn cười đuôi mắt cong lên, bế cô đi vào phòng ngủ.
Hoa Cẩn nhìn hắn thay quần áo, sau đó từ trong túi lấy ra một cái điện thoại đã bị vỡ màn hình.
“Sao lại trở thành như vậy rồi?” Cô cầm tới xem, vỏ ngoài đã rớt mất, thảm tới không nỡ nhìn.
“Trình Trát nói với tôi, là lúc đánh nhau bị rơi xuống, tôi cũng không nhớ rõ, bất quá vẫn còn có thể gọi điện được.”
“Hèn gì em gửi cho anh tin nhắn nhưng anh không có trả lời.” Hóa ra là do màn hình không chuyển sang màu xanh được, chỉ có góc phải bên dưới mục liên lạc còn có thể click mở.
“Cẩn Cẩn gửi cho tôi tin nhắn sao?”
Hoa Cẩn ngẩng đầu lên, thấy hắn đã cởϊ áσ, nửa người trên để trần cúi xuống nói chuyện với cô, cảm giác thân mật này khiến cô đỏ mặt.
“Là bác sĩ Hoắc, hẹn chúng ta chủ nhật đến tái khám.”
“Cẩn Cẩn thật đáng yêu, lỗ tai cũng đỏ lên.”
Cô hơi ngửa đầu ra sau, hốt hoảng mà lãng sang chuyện khác “Đánh, sao anh lại cùng người khác đánh nhau, ông chủ có tới làm phiền anh không?”
Một cảm xúc không rõ hiện lên trong mắt hắn.
Hắn đứng thẳng đưa lưng về phía cô, mặc vào chiếc áo dài màu xám rộng rãi “Hả? Ông ấy chưa nói gì hết.”
-------
Hai ngày sau vết thương ở chân cũng tốt hơn, cô tiếp tục đến trường làm việc.
Lúc cô giáo Cao Yên đưa trà trái cây cho cô, có nói một chút, Đinh Tử Trạc tạm thời nghỉ học, cũng không rõ khi nào sẽ trở lại.
Kể từ ngày hôm đó, Hoa Cẩn đã lâu rồi không gặp cậu ta, nhưng thật ra Khánh Liêu có ý muốn tìm.
“Ly trà trái cây mật ong này của cô giáo Hoa, uống ngon lắm!”
“Cảm ơn.”
Cô cắm ống hút giấy vào, nhấp một ngụm, vị ngọt nhàn nhạt, có vị chua của chanh, giống với hương vị mà lần trước Đinh Tử Trạc mang đến cho cô, nó cũng không có gì quá đặc biệt đối với cô.
“Thế nào, uống ngon chứ? Có phải cái chứng khó lựa chọn đã biến mất rồi không?”
Cô dùng sức gật đầu “Chà, uống ngon lắm!”
Sau khi tan sở, Hoa Cẩn đi một chuyến đến cửa hàng di động, dùng số tiền tiết kiệm không nhiều lắm của mình mua cho hắn một cái điện thoại mới.
Trên đường trở về, cô ở bên ngoài một cửa hàng quần áo nam, nhìn không chớp mắt.
Bộ vest màu đen mặc ở trên người người mẫu, dáng người hắn cùng với người mẫu tỉ lệ không mấy khác biệt, đường may tinh tế, chân quần tây sắc bén, một đường thẳng buông thõng xuống, thích hợp với những người có đôi chân dài.
Bộ quần áo trên có kết cấu dày nặng, cà vạt màu đỏ tương phản rõ rệt, hàng cúc bạc trên cổ tay làm cô có chút động lòng, môi hồng khẽ mấp máy, cổ họng nuốt khan.
Bước chân không tự chủ mà đi đến, đẩy cánh cửa pha lê nặng nề ra.
“Hoan nghênh quý khách…..”
Chờ đến lúc cô đi ra, trên tay là một cái túi lớn đựng quần áo tây trang, đi về nhà.
Đến tối, hắn nhận được bộ tây trang kia, từ bên trong hộp lấy ra, liền lộ ra nụ cười khổ.
“Cẩn Cẩn, không phải tôi đã nói em hãy mua thứ mình thích sao? Hơn nữa, công việc của tôi cũng không thích hợp để mặc loại quần áo này.”
“Xin lỗi anh!” Hoa Cẩn áy náy gãi gãi tóc “Là em nhất thời xúc động, cảm thấy anh mặc vào nhất định sẽ rất đẹp, hay là em mang đi trả lại.”
“Tôi xác thực là không hợp mặc cái này.”
“Vậy, vậy để em mang đi trả lại, anh đừng tức giận.” Cô tự nhiên lại xúc động mà đi tiêu tiền như vậy, giờ nghĩ lại đúng thật là khó chấp nhận được.
“Không sao Cẩn Cẩn, tôi không có tức giận.”
“Đúng rồi, em còn mua cho anh điện thoại mới.” Cô xoay người cầm lấy trong túi đồ, Tịch Khánh Liêu dở khóc dở cười.
“Còn em, có mua cái gì cho mình chưa?”
“Em không thiếu gì hết, nếu không có điện thoại, làm sao em liên lạc với anh được.”
“Cảm ơn Cẩn Cẩn, tôi đi nấu cơm trước.”
“Di động…..” Cô mới vừa lấy ra, hắn đã đứng dậy đi tới phòng bếp, Hoa Cẩn cầm chặt cái hộp, có chút không biết làm sao.
Có thể khẳng định hắn là đang không vui, bởi vì cô mua tây trang sao? Hay là do di động.
Hoa Cẩn quyết định vẫn là nên trả lại quần áo.
Sáng hôm sau, cô mới vừa thức dậy đã thấy nam nhân đáng lí ra nên nằm bên cạnh giờ lại đang đang ngồi ở cuối giường, trong tay là hộp tây trang cô mua.
“Khánh Liêu?”
Cô cho rằng hắn thích, còn chưa kịp vui sướиɠ, cô đã thấy hắn quay đầu lại, ánh bình minh màu cam sớm mai phản chiếu lên khuôn mặt cương ngạnh của hắn, đôi mắt sắc bén mang theo nồng đậm sát ý, giọng điệu kéo dài, thong thả ‘A’ một tiếng.
Hiển nhiên, vẻ mặt của hắn không mang theo nửa phần ý cười.
Sao có thể!
Hoa Cẩn sợ tới mức vội vàng co người lại, sao đột nhiên lại xuất hiện một nhân cách khác.