Khi mở tủ lạnh thấy toàn là rau dưa, hắn lười làm, nhìn thấy trái cây trong giỏ ngoài phòng khách, hắn đi tới, lấy một quả táo bỏ vào frong miệng gặm.
Nhai hai cái, trúng thứ gì đó, khi nhổ ra phát hiện bên trong có một khối vuông nhỏ màu đen.
Tịch Khánh Liêu không kiên nhẫn cầm lên xem, cái này như là cố ý nhét vào, dùng móng tay đùa nghịch, một cái nắp nhỏ mở ra, bên frong còn có sợi dây.
Là máy nghe trộm hay là định vị đây?
Điện thoại frong phòng ngủ vang lên, Tịch Khánh Liêu vội vàng ném thứ frong tay, quả nhiên nhìn thấy cô đang định lấy điện thoại, hắn liền đánh một cái lên tay cô.
“Ông đây muốn xem thử là người đàn ông nào dám gọi cho cô!”
Vốn có ý định cầu cứu cũng bị hắn đánh tan, Tịch Khánh Liêu chỉ vào khuôn mặt thâm tím của cô cảnh cáo “Nếu để tifj dich chảy ra, tôi sẽ đánh cô đó!”
Tên hiển thị là bác sĩ Hoắc.
Hắn để điện thoại ở bên tai lên tiếng chất vấn “Người nào đó?”
Hoắc Cảnh Tư cũng ngạc nhiên trước giọng điệu này.
“Tịch tiên sinh, hôm nay chúng ta đã hẹn trước là đến tái khám, không phải cậu đã quên rồi chứ?”
Kiểm tra lại.
Tịch Khánh Liêu liếc cô một cái, ném cho đối phương một câu “Đem địa chỉ gửi đến số điện thoại này cho tôi.
”
Dứt lời liền cúp máy, hắn khom lưng túm tóc của cô kéo lên “Cô muốn cho tôi kiểm tra lại cái gì?”
“Hu hu, là, là bệnh nhân cách phân liệt của anh!.
”
Tin nhắn đến, hắn nhìn lướt qua, sau đó tức giận nở nụ cười “Khoa tâm thần? Ông đây đối với cô chính là bệnh thần kinh đúng không?”
Mắt thấy hắn muốn cho cô một cái tát, Hoa Cần sợ đến phát run, dùng bộ mặt kho"c lóc đáng thương chật vật cầu xin hắn đừng đánh mình.
“Được thôi, đúng lúc ông đây muốn hỏi xem, thử coi frong miệng cô có phải là lời thật lòng hay không!”
Hắn tức giận nói xong, thả cô ra, đi đến trước tủ quần áo kéo ra.
Trước khi rời đi còn cảnh cáo cô “Không cho đề tinh di©h chảy ra!”
Lúc nghe được giọng điệu của người bên kia, Hoắc Cảnh tư đã cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên người tới, là một nhân cách khác.
tự do năng
Tịch tiên sinh trước kia thích mặc áo khoác và áo len cổ lọ, trông chững chạc.
Người này lại nghiêng về phong cách với áo khoác đen và quần tây dài đến mắt cá chân.
Cậu ta đẩy cửa bước vào, đôi mắt sắc bén, túc độc đoán, dường như có hồn hơn.
bộ dân ca và tr
Hoắc Cảnh Tư như đã biết được, ai mới là người làm chủ thân thể này.
“Xin chào!” Ông ta gạt ghế đứng dậy, vươn tay tới trước mặt hắn “Tôi là bác sĩ tâm lý của cậu, Hoắc Cảnh Tư.
”
Tịch Khánh Liêu đánh giá ông ta, cũng (bắt tay lại với dáng vẻ không kiên nhẫn.
“Đây là lần đầu tiên tôi với cậu gặp mặt, đúng không?”
“Sao, trước đây tôi chưa từng đến đây à?” Hắn ngồi trên ghế, hai chân (bắt chéo nghiêng đầu.
Ông ta cười nói “Không phải, trước đây tôi đã gặp một cái nhân cách khác của cậu.
Nếu cậu không tin, tôi có ghi hình lại có thể để cậu xem.
”
Hoắc Kiến Hoa sớm đã chuẩn bằng chứng để thuyết phục cậu ta, đẩy máy tính đến trước mặt hắn, mở video phát lại quá trình chẩn đoán và điều trị.
Trên màn hình là thân ảnh chính mình cúi đầu bộ dáng yếu ớt, Tịch Khánh Liêu nhíu mày, nhăn lại có thể kẹp được một cái nút.