“Anh có ấn tượng gì về thời điểm nhân cách khác xuất hiện không?”
Tịch Khánh Liêu khoanh tay chăm chú nhìn hình ảnh trên máy vi tính, lạnh lùng trả lời: “Không có ấn tượng.”
“Vậy bình thường anh có cảm thấy mình đột nhiên bị mất trí nhớ, hoặc là cảm thấy bản thân đang ở trong nhiều môi trường khác nhau không?”
Hắn ngẩng đầu, nheo mắt lại.
“Có, chắc là từ khoảng một tháng trước.” Hắn chậm rãi nhớ lại: “Ký ức bị gián đoạn, lúc tỉnh lại thì đã ở một nơi khác, trên người còn có một số vết thương không thể giải thích được.”
Hoắc Cảnh Tư chỉ vào máy tính: “Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, nhân cách kia của anh có tính cách tương phản hoàn toàn với anh lúc này.
Anh có quen thuộc với tính tình của nhân cách đó không? Hoặc anh có đoán được vì lý do gì mà nhân cách đó của anh lại biến thành như vậy không?”
Hắn lười biếng nở nụ cười: “Người phụ nữ kia đã nói gì với anh?”
“Người phụ nữ kia” chắc là đang nói đến cô Hoa Cẩn.
Hoặc Cảnh Tư ngồi nghiêm chỉnh, đan mười ngón tay vào nhau: “Anh đang muốn hỏi chuyện gì?”
“Nguyên nhân gây ra bệnh của tôi.”
“Cô ấy không nói rõ.”
“Không nói rõ? Rõ ràng cô ta là người biết rõ nhất.” Hắn đột nhiên cười lạnh, khẽ hừ một tiếng đầy châm chọc.
Hoắc Cảnh Tư đang vô cùng ngạc nhiên, lại nghe hắn nói tiếp: “Rõ ràng là vì cô ta ngoại tình...!nên ông đây mới biến thành như thế này.
Thế mà cô ta lại dám nói là không rõ? Cô ta nói như vậy chứng tỏ cô ta không thật lòng muốn chữa bệnh cho tôi.”
Hoắc Cảnh Tư bị mấy câu này làm cho đơ người luôn.
“Anh Tịch, anh nói cô ấy ngoại tình...!Là ngoại tình với nhân cách khác của anh sao?”
“Ngoại tình...!Ngoại tình! Tình nhân của cô ta là một giáo sư đại học! Mẹ kiếp, là một giáo sư!” Tịch Khánh Liêu đập bàn rầm một cái, bầu không khí trong phòng làm việc như đông cứng lại.
“Anh Tịch, tạm thời đừng kích động như thế, vậy anh có biết cô Hoa Cẩn...!ngoại tình từ bao giờ không?”
“Hai tháng trước tôi đã phát hiện ra, nhưng hai người đó bên nhau bao lâu rồi thì tôi không biết.
Có thể là ba tháng, bốn tháng, hoặc lâu hơn.” Hắn vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác đôi cẩu nam nữ kia ra.
“Anh nói anh phát hiện ra từ hai tháng trước, một tháng trước anh bị mất trí nhớ, vậy tháng còn lại kia anh đang làm gì?”
Hắn lại nheo mắt lại.
Hắn nhớ rất rõ một tháng đó, tất nhiên là nhốt Hoa Cẩn dưới tầng hầm để trừng trị rồi, hắn cưỡng hiếp cô.
“Đây là việc của tôi, việc gì phải nói cho anh biết?”
“Anh có thể tin tưởng tôi, tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật.”
“Con mẹ nó, sao anh phiền thế hả! Ông đây tới đây là để chữa bệnh! Anh chỉ cần nói làm thế nào để giết chết nhân cách kia là được rồi!”
Chỉ cần giết chết nhân cách kia là hắn có thể hoàn toàn làm chủ được thân thể này rồi.
Hắn là nhân cách mạnh nhất, muốn giết những nhân cách còn lại hoàn toàn không phải vấn đề lớn.
“Được thôi, nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện.
Sau khi tôi tiến hành trị liệu cho anh xong thì sau này anh phải đến chỗ tôi tiến hành tư vấn tâm lý.
Tính cách bây giờ của anh khá cực đoan, nếu ở bên cạnh người khác rất dễ tạo thành một nhân cách cản trở xã hội.”
Hắn khẽ cười một tiếng, giống như ác ma đến từ phương Tây: “Được.”
Sau khi rời khỏi phòng khám, Tịch Khánh Liêu hùng hùng hổ hổ như muốn giết người.
Hắn bị tên bác sĩ tâm lý chết tiệt kia hỏi không biết bao nhiêu là chuyện, còn hỏi hắn phát hiện ra chuyện Hoa Cẩn ngoại tình như thế nào...!Cứ mỗi lần nhớ lại chuyện đôi cẩu nam nữ đó hôn nhau trước cổng trường là hắn lại muốn xông lên xé xác cả hai!
“Mẹ kiếp!” Hắn đá một cái lên bồn hoa ven đường, mấy người xung quanh lập tức quay đầu nhìn hắn.