Dòng xe trên đường vọt đi nhanh, hình bóng lạc lõng của cô đứng cạnh giao lộ, hoang mang nhìn dòng xe cộ đông nghịt.
Không nơi để đi, không nới nào chứa cô, cô không biết bản thân nên đi đâu đây.
Hoa Cẩn muốn sụp đổ, trước hết cô cần tìm một chỗ trốn, nhưng nếu xui xẻo lại bị Tịch Khánh Liêu tìm được thì cô nên làm gì bây giờ.
Ngồi ở bồn hoa ven đường rất lâu, ánh nắng buổi chiều cũng nhạt dần, làn gió tạt vào cách tay toàn vết bầm tím, sợi tóc tán loạn trên vai, khiến cô dần dần lấy lại lý trí.
Hoa Cẩn đứng dậy, đi đến trạm xe buýt, tới phòng điều trị tâm lý của Hoắc Cảnh Tư.
Anh ta mới vừa kết thúc trị liệu cho một người bệnh, nhìn thấy cô tới, trên người mặc chiếc áo rộng, quần dài cồng cềnh, dù vậy cũng không che được vết máu bầm tím ở trỗ hở ra, đặc biệt là gương mặt không đeo khẩu trang kia, thực sự dọa người, rõ ràng là bị đánh sưng
“Cô Hoa Cẩn, vào trong rồi nói.
”
Cô kéo cổ áo, che nửa khuôn mặt, cúi đầu đi vào.
Toàn thân trên dưới đều đau, cô che lấy vùng bụng đau lên từng cơn.
“Là Tịch tiên sinh đánh sao?”
Cô gật đầu, khẽ mở cánh môi suy yếu nói: “Rốt cuộc anh đã nòi gì với anh ấy, sau khi anh ấy từ chỗ anh về, một nhân cách khác trở về và không chịu biến mất.
”
“ Vậy thì không bằng, cô hãy nói thật với tôi, vì sao gạt tôi nói nhân cách khác mới là chủ nhân cách của anh ta.
” Hoắc Cảnh Tư rót ly nước, đặt ở trước mặt cô.
Hoa Cẩn không chịu nổi run rẩy khóc nức nở, ngẩng đầu nhìn anh ta trách cứ: “Vậy anh thấy sao? Chính nhân cách này mới biến tôi thành như giờ, thiếu chút nữa anh ấy đã đánh chết tôi, đứa trẻ trong bụng cũng không còn nữa! Anh cảm thấy vì sao tôi lại lừa anh!”
Hoắc Cảnh Tư vốn tưởng rằng, trình độ nghiêm trọng còn chưa đạt tới tưởng tượng của mình, nhưng hóa ra nhân cách đó đã phản xã hội.
“Vậy cô hãy thành thật trả lời tôi 1 vấn đề.
”
“Nhân cách phân liệt của anh ta, rốt cuộc tạo thành từ đâu.
”
Đôi mắt đen sưng lên bỗng trống vắng, nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của anh ta, Hoa Cẩn nhún vai cười khổ.
“Anh ấy đều nói với anh đúng không.
”
“Đúng vậy, anh ta nói cô ngoại tình.
”
“Tôi thích một người đàn ông khác, nhưng tôi cũng chưa nói không thích anh ấy.
”
Hoắc Cảnh Tư bị câu nói mơ hồ này làm cho cau mày.
“Tôi vốn là người không thể toàn tâm toàn ý thích ai, anh ấy nhìn thấy tôi hôn người khác, liền nhốt tôi ở tầng hầm, cưỡng hiếp tôi một tháng, ròng rã đến khi tôi mang thai, sau đó có nhân cách thứ hai.
”
“Những nhân cách mà anh ấy tạo ra, thực sự rất giống tính cách của người mà tôi thích, hoàn toàn chính là bắt chước, đối với tôi dịu dàng, săn sóc, văn nhã.
Toàn tâm toàn ý yêu tôi.
”
Hoắc Cảnh Tư đã có đầu mối, tất cả nghi ngờ trước đó của anh ta đã được giải đáp.
“Vậy cô, còn yêu Tịch tiên sinh không? Tôi đang nói tới nhân cách chính ấy.
”
Cô rõ mắt xuống, yên lặng rất lâu.
“Tôi nhớ ra, cô có bệnh rất khó lựa chọn.
”
Hoa Cẩn cau mày, hai tay cũng không tự chủ được nắm chặt, đáp án xoay quanh trong đầu, khiến cho lý trí cô dần tan rã.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~