Hai gò má lạnh đến tím tái của cô cũng dần đỏ bừng, nhiều tài xế taxi bấm còi mời cô lên xe nhưng cô đều không phản ứng lại.
Càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, cô chỉ muốn ngủ.
Cho dù bây giờ có nằm lăn ra đường ngủ đến chết thì cô cũng sẵn lòng, chỉ cần bây giờ có thể được ngủ ngay lập tức thì bảo cô làm gì cô cũng đồng ý.
“Hình như bị sốt rồi.”
Một giọng nói truyền đến bên tai cô khiến cô đột nhiên mở mắt ra.
Trước mặt cô là một chiếc áo măng tô màu nâu sẫm, thoạt nhìn trông rất ấm áp.
Cô không mở nổi mắt, nhưng vẫn cố hết sức ngẩng đầu lên, để xem người đang đứng trước mặt mình là ai.
Nhưng dưới ánh nhìn mơ hồ, cô chỉ có thể thấy được một chiếc ô tô màu trắng đỗ ở ven đường, mọi thứ trước mặt cô mờ đi, không còn thấy rõ được gì nữa.
“Đưa cô ấy lên xe trước đã.”
“Không phải chứ, thầy...”
“Tôi không thể không quan tâm được.”
“Này!”
Đinh Tử Trạc không còn cách nào khác, đành phải cầm lấy ô, nhìn người đàn ông kia ôm lấy cô, sau đó vội vàng giơ cao ô che mưa cho cả hai người.
Cùng với tiếng mưa rơi, bọn họ cúi người chui vào chiếc xe ấm áp.
Vòng tay rộng lớn, hương thơm quen thuộc, Hoa Cẩn lập tức chìm vào giấc ngủ, tay vẫn nắm chặt ống tay áo của người đàn ông kia.
Mùi ca cao ngọt ngào chui vào khoang mũi.
Cô đã ngủ một giấc thật dài, sau đó có người nhẹ nhàng đánh thức cô, dỗ dành cô giống như dỗ dành một đứa trẻ.
“Uống thuốc trước rồi lại ngủ tiếp.”
“Hoa Cẩn, Hoa Cẩn.”
“Nghe lời, uống thuốc hạ sốt đã.”
Cô khẽ hé mở đôi môi khô khốc, hơi thở trở nên nặng nề, cô nhìn người trước mặt, thấy được bóng dáng của mình trong đôi mắt người đó.
“A Khanh.”
“Anh đây.”
Nghe được tiếng trả lời, nước mắt cô lập tức giàn giụa, càng thêm nắm chặt lấy vạt áo anh: “A Khanh, A Khanh, em không nằm mơ đúng không? A Khanh.”
Người đàn ông rũ mắt xuống, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Gương mặt trầm ổn đó dưới ánh đèn vàng trong phòng càng thêm ôn nhu và ấm áp hơn.
“Ừ, em không nằm mơ, mau uống thuốc hạ sốt rồi ngủ tiếp.”
Cô dường như vẫn chưa dám tin đây là sự thật, cô hoảng loạn muốn đứng dậy, nhưng cố gắng mấy lần mà lần nào cũng yếu ớt vô lực ngã lại ghế sô pha, cả người chìm trong cảm giác mềm mại.
Hoa Cẩn nắm chặt lấy cánh tay người đàn ông không chịu buông, người này định đứng dậy mấy lần nhưng không được, đành phải yên lặng để cô nắm lấy.
Một cánh tay mạnh mẽ có lực đỡ bả vai cô ngồi dậy, mấy viên thuốc màu sắc sặc sỡ được đưa đến bên miệng cô.
Đinh Tử Trạc ngồi ở một bên, nhìn thấy thế thì không nhịn được khiêu khích mấy câu: “Giáo sư, thầy còn định ở đây giả vờ làm người tốt để chiếm thiện cảm của cô ấy đến bao giờ nữa? Cứ ném cô ấy ở đó, nhìn cô ấy bị sốt đến hỏng người mới đã nghiện chứ?”
“Em đang nói cái gì thế?”
“Mau nhìn vết thương trên mặt cô ấy đi, chỉ sợ đó là vết thương vì nói dối nên mới bị đánh.
Giáo sư, thầy còn định đầu độc cô ấy đến bao giờ nữa đây?”
Hoa Cẩn uống nước bị sặc, cô lập tức ho khan.
Người đàn ông thấy thế thì hốt hoảng vỗ lên tấm lưng gầy yếu của cô, để cô dễ thở hơn.
Đinh Tử Trạc khẽ nhếch môi cười lạnh một tiếng.
“Đừng, làm ơn, anh đừng đi mà.
Anh ở lại bên em đi, một lát thôi cũng được, cầu xin anh.”
“Anh không đi.” Tập Khanh Liêu nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô đang vùng vẫy loạn xạ, nhiệt độ bàn tay của cô khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hắn nhẹ giọng thở dài: “Anh ở đây, em ngủ đi.”