“Em khó khăn lắm mới rời được nơi đó, đừng trở về nữa.”
Cô cũng không muốn trở về, nhưng cô quả thực không có nơi nào để đi.
“Hoa Cẩn, em không định chia tay anh ta sao? Em không nghĩ đến chuyện rời xa anh ta sao?”
Hoa Cẩn không nói chuyện, cô cứ đứng yên như vậy.
Nhìn thấy cô như thế, hắn lập tức hiểu ra, chứng bệnh khó lựa chọn của cô lại phát tác rồi.
“Anh thực sự không biết rốt cuộc em thích anh ta ở điểm nào.”
“Em chỉ là rất hổ thẹn, em vô cùng áy náy, em...!Em...”
Tịch Khánh Liêu vì cô nên mới bỏ trốn khỏi nhà, cũng vì cô mà phát bệnh.
Trước đây hắn không phải con người như thế, nhưng vì cô, tất cả đều là vì cô.
“Vì áy náy nên em không thể đưa ra được sự lựa chọn sao? Hoa Cẩn, em cũng biết anh muốn điều gì phải không?”
Cô nhíu chặt lông mày, vẻ mặt căng thẳng và khó xử, mấy ngón tay đan vào nhau, siết chặt đến mức trắng bệch.
“Xin lỗi, anh không có ý ép em, nếu như em thực sự không thể đưa ra được lựa chọn thì không cần phải chọn nữa.” Hắn nắm lấy cổ tay cô, gỡ những ngón tay trắng bệch của cô ra, ngăn không cho cô tự làm bản thân bị thương.
Hoa Cẩn cứ nghĩ tới nghĩ lui về một Khánh Liêu khác.
Thực ra hắn cũng luôn như thế này, mỗi khi cô không thể đưa ra được lựa chọn thì hắn luôn dịu dàng nói với cô: Anh vẫn luôn ở đây.
“Khánh Liêu...”
“Anh đây.”
Giọng nói của cô quá mức mơ hồ, cô ngẩng đầu nhìn Tập Khanh Liêu trước mặt, suýt nữa đã quên mất tên của hai người đàn ông này phát âm giống nhau.
Hoa Cẩn thất thần, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, đến chính bản thân cô cũng không phân biệt được rốt cuộc vừa rồi cô gọi tên ai.
“Anh sẽ không đi nữa, phải không?”
“Ừ, anh không đi nữa.” Hắn gật đầu khẳng định: “Lúc trước anh nói dối em, trước khi đi anh còn nói sẽ không bao giờ trở lại nữa, đó chỉ là lời nói vu vơ trong lúc tức giận mà thôi.”
Cô khẽ mỉm cười, khóe miệng tím bầm hơi nhếch lên một chút.
“Được rồi, vậy anh cho em chút thời gian.
Em sẽ rời khỏi đây trước, chờ khi em suy nghĩ xong thì sẽ cho anh một câu trả lời.”
Tập Khanh Liêu yên lặng gật đầu.
Mặc dù hắn không quá tin tưởng những gì cô nói, nhưng nếu cô đã nói chờ thì hắn cũng không tỏ thái độ gì.
“Em định đi đâu?”
“Em không thể tiếp tục ở lại nơi này được nữa, huống hồ Đinh Tử Trạch còn rất ghét em.
Anh yên tâm, em có nơi khác để đi rồi.”
“Đúng rồi...” Hoa Cẩn lôi điện thoại trong túi xách ra: “Số điện thoại của anh là bao nhiêu...”
Cô ấn điện thoại nửa ngày, màn hình vẫn đen kịt, mở mãi không lên được.
Thì ra là hết pin rồi, thảo nào cô không nhận được điện thoại báo nghỉ việc của trường.
“Anh nhớ số điện thoại của em rồi.”
“Như thế thì tốt rồi.” Cô ngẩng đầu cười với hắn, người đàn ông cũng khẽ cười lại với cô.
Ánh mắt hắn giống như chứa ánh sao, lấp lánh vô cùng rực rỡ, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vì sợ sẽ đắm chìm trong đó mãi mãi.
“Vậy em đi đây, cảm ơn anh.”
“Em không cần phải khách sáo với anh làm gì.”
Hoa Cẩn đi tới cửa, Tập Khanh Liêu lại lên tiếng gọi cô.
“Nếu như em không còn nơi nào để đi thì cứ tới nơi này, anh luôn luôn ở đây.”
“Vâng.”
Hoa Cẩn vào thang máy, chờ khi cửa thang máy đóng lại thì cô mới thở phào một hơi.
Cô không có nơi nào để đi, nhưng cô không dám ở chung một mái nhà với hắn.
Cô sợ mình sẽ bị ánh mắt kia hút hồn, sẽ trầm luân.
Cô thở hổn hển, thang máy chậm rãi đi xuống.
Hoa Cẩn khẽ sờ cổ mình, cảm nhận động mạch đang đập mới có thể chứng minh mọi thứ đều là chân thực.
Cô nhắm mắt lại, liên tục nuốt nước bọt.