“Nhưng em không biết nấu cơm.”
Hắn quay đầu lại, chỉ tay vào mặt cô, tức giận phun ra từng chữ: “Thế nên không ăn uống gì hết, nhịn đói đi!”
Cô thực sự bị nhịn đói.
Cô chạy vào phòng ngủ muốn dỗ dành hắn, nhưng Tịch Khánh Liêu lại lấy gối đánh cô: “Cút ra ngoài! Ông đây không muốn nói chuyện với em!”
Hoa Cẩn đành phải ra ngoài, trong phòng lập tức vang lên tiếng đập phá đồ đạc.
Hắn luôn là người như vậy, lần nào cãi nhau cũng sẽ đập phá mọi thứ, cứ như sợ cả tòa nhà không ai biết hắn đang tức giận vậy.
Rõ ràng hắn làm thế để cô chú ý tới mình, nhưng lại sống chết không chịu để cô lại gần.
Hoa Cẩn nằm ngủ ngoài sô pha, nhưng lúc tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường.
Hắn đã rời khỏi nhà rồi, có lẽ đang ra ngoài tìm việc.
Hoa Cẩn thấy thời gian sắp muộn thì nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo chạy tới trạm xe bus.
Cô vẫn nhớ lúc cô nói bí mật này cho Tập Khanh Liêu, hắn đã vô cùng ngạc nhiên thốt lên: “Thật thế sao? Thần kỳ thật, có người đồng âm với tên tôi, không những thế còn đồng âm cả họ lẫn tên nữa.”
(Tịch Khánh Liêu và Tập Khanh Liêu đều được đọc là Xi Qing Liao)
“Đúng thế, anh cũng cảm thấy thần kỳ phải không?”
Giống như tìm được người cùng chung chí hướng, Hoa Cẩn nhanh chóng chia sẻ chuyện thú vị cho hắn, sau đó cảm nhận được những tán thành và khích lệ mà trước mặt Tịch Khánh Liêu cô không bao giờ có được.
Tịch Khánh Liêu có thể phủ nhận tất cả mọi nỗ lực của cô, cô cố gắng nộp hồ sơ vào làm giáo viên trong trường đại học, vất vả qua bao nhiêu cuộc phỏng vấn mới thành công, nhưng hắn lại nói là do cô may mắn, giống như từ khi sinh ra cô đã được định sẵn là một kẻ vô dụng bất tài vậy.
Nhưng Tập Khanh Liêu thì không như vậy, hắn thực sự rất khác biệt.
Hắn động viên cô, làm bạn với cô, hắn hoàn hảo như vậy, thế mà lại kết bạn với cô.
Dưới sự cổ vũ của hắn, cô có thể làm tất cả những chuyện mà lúc trước cô thậm chí còn chẳng dám nghĩ đến.
Những giáo viên khác thường hay nói đùa rằng người đàn ông chưa từng xuất hiện trong văn phòng bây giờ lại thường xuyên đến, mối quan hệ của hai người như thế nào không cần nói cũng biết.
Hoa Cẩn cũng không nói cho mọi người biết cô có bạn trai.
Một người bạn trai đã bỏ trốn khỏi thành phố lớn để tới thị trấn nhỏ này.
Hoa Cẩn cũng là con người, cũng có những ích kỷ, cô muốn được tận hưởng mối quan hệ không có rào cản này, hưởng thụ sự lãng mạn, hưởng thụ sự tự do không bị bất cứ thứ gì ràng buộc.
Tịch Khánh Liêu phát hiện ngày nào cô về tới nhà cũng vô cùng vui vẻ, dường như chỉ có một mình hắn chán nản cuộc sống khốn khó chật vật này.
Hắn không muốn bị cô coi thường nên mới ra ngoài tìm việc, nhưng cũng không muốn hạ thấp bản thân đi làm mấy công việc thấp hèn, thế nên trở về nhà ngoại trừ tức giận cũng chỉ có tức giận.
Nếu như không phải bỏ trốn vì cô thì làm sao hắn có thể lưu lạc đến tình trạng như thế này được? Nhưng tại sao bây giờ chỉ có một mình hắn không được vui? Tại sao người như cô vẫn có thể vui vẻ đi làm như vậy?
Trời đột nhiên đổ mưa, hắn tới trường học đón cô, không ngờ lại nhìn được cảnh tượng đó.
Trên bậc thềm có hai người đang đứng chung một chiếc ô, Hoa Cẩn đang đứng cùng ai đó, cô bỗng nhiên bám lên vai người đàn ông, kiễng chân hôn lên môi hắn một cái.
Người đàn ông được hôn ngây người một lúc nhưng cũng không trốn tránh mà chỉ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, ngay lập tức bắt gặp một ánh mắt chết lặng nhìn mình.
Hoa Cẩn chột dạ, sợ hắn đột nhiên xông tới nên lập tức túm lấy ống tay áo Tập Khanh Liêu, kéo hắn chạy.
Trời dần tạnh mưa, Tịch Khánh Liêu mua một con dao, giấu trong túi quần rồi chạy vào trong trường học.
Sau cơn mưa, không khí vô cùng trong lành, còn lẫn cả một chút máu.
Suýt chút nữa là hắn có thể cắt đứt động mạch cổ của tên đàn ông kia rồi, chỉ thiếu một chút thôi! Nếu như lúc đó hắn dùng sức mạnh hơn một chút thì tuyệt vời biết bao!