Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra


“Hừ!”
Vệ sĩ đứng sau lưng cúi đầu, thì thầm vào tai Khổng Thành Văn: “Bệnh viện báo tin đến, nói thiếu gia đã cạy cửa trốn đi.”
“Tên khốn đó sao mà có nhiều sức lực như vậy chứ?”
Khổng Thành Văn đứng dậy: “Đi, đi tìm người.”
“Vâng.”
Ông chủ bụng phệ lập tức nhường đường cho anh ta.
Anh ta đi ngang qua Trình Trát, vươn tay vỗ vai cậu ta: “Cậu có cốt khí lắm đấy.”
Nói đến đây, Khổng Thành Văn còn nói thêm: “Nhưng mà hình như cậu hiểu sai ý tôi rồi, con số mà tôi muốn nói đến không phải mười nghìn, mà là mười vạn.”
“Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ không có lần sau nữa đâu, đời người có được mấy cơ hội như vậy cơ chứ?”
Trình Triệt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Bàn tay trên vai cậu ta đã thu về, nhưng áp lực vẫn cứ đè nặng như trước.
...
Bụng đau thắt lại khiến Hoa Cẩn không đứng thẳng được.
Cô ôm bụng đứng tựa vào bồn hoa ven đường, cả người đầy mồ hôi, không tự chủ được thở hổn hển.

Cô cố gắng hít thở thật sâu, nuốt nước bọt để phân tán sự chú ý, nhưng những cơn đau quặn thắt này vượt ngoài sức chịu đựng của cô.
Chân cô mềm nhũn, quỳ một gối xuống đất, hai tay ôm chặt lấy bụng.


Loại đau quặn thắt này giống như có một thứ gì đó muốn chui ra từ bụng của cô.
Thật là khó chịu.
“A...!Ah...!Có ai không? Giúp tôi với, giúp tôi với...” Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, âm thanh cầu xin nhỏ bé đến mức không ai có thể nghe được.
Có lẽ đây là báo ứng của cô.
Cô đã nghĩ như vậy.
Đám đông đi ngang qua cô nhưng không có người nào dừng lại giúp đỡ cô cả, tất cả bọn họ đều vô cùng thờ ơ và lạnh lùng.

Hoa Cẩn ngồi xổm bên bồn hoa, ôm chặt lấy bụng, cô thu mình lại một góc, chờ đợi cơn đau nhức qua đi.
Nhưng chờ đợi không khiến cơn đau tiêu tan mà càng lúc càng đau đớn dằn vặt hơn.

Cô cảm thấy mình sắp không ổn rồi.
Bỗng nhiên, có một bóng đen bao trùm trên đỉnh đầu cô, tiếng thở vô cùng rõ ràng, dường như đã chạy một quãng đường dài.
Tiếng thở hổn hển, giống như là biểu hiện của sự tức giận.
Tịch Khánh Liêu đứng từ trên cao quan sát cô, sau đó hắn túm lấy cổ áo cô nhấc cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

Hắn đang định nói gì đó, nhưng lại đột nhiên nhíu mày, ghét sát mũi vào người cô ngửi ngửi.

“Tôi ngửi được mùi hương của người đàn ông khác.”
Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào.
“Đồ kỹ nữ! Mới cách xa tôi mấy giờ mà đã vội vàng đi tìm người đàn ông khác rồi? Có phải cô còn báo cảnh sát đến bắt tôi nữa đúng không?”
Hắn trợn mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Hoa Cẩn đau bụng đến mức khó thở, cô nhìn xung quanh mong muốn nhận được sự giúp đỡ, hai tay nắm chặt lấy tay hắn.
“Làm ơn, buông tha cho em.”
Cô thực sự không biết tại sao hắn lại có thể tìm được cô.

Cô cũng biết, chính cô là người đã báo cảnh sát, nếu như cô bị hắn bắt được thì chỉ có đường chết mà thôi.
“Buông tha cho cô?”
“Ha ha, buông tha cho cô?”
Hắn nghiêng đầu như đang tự hỏi, giống như đây là câu chuyện buồn cười nhất hắn từng được nghe.
“Ha ha, ông đây chơi chết cô!”
Tịch Khánh Liêu túm cổ cô, kéo mạnh về phía trước.

Hoa Cẩn vừa ôm bụng vừa khóc lóc cầu xin: “Em không lừa anh, bụng em đau lắm, đây là con của chúng ta...!Là con của chúng ta!”
“Chờ tới nơi thì chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Cô bị hắn cưỡng chế kéo đi, khi nhìn thấy một nhà xưởng bỏ hoang trước mắt thì mọi cơn ác mộng lại lập tức ùa về trong tâm trí Hoa Cẩn.
Đó là tầng hầm.
Là nơi hắn đã giam cầm cô tròn một tháng, là địa ngục lạnh lẽo ẩm thấp đã khiến cô đau đến chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận